Hàng loạt câu hỏi của bà cụ sắc bén mà hung hãn đã xuyên qua trái tim của Du Ánh Tuyết.
Cô cắn chặt môi dưới, chỉ có nước mắt tuôn rơi, cũng không nói được tiếng nào.
Chỗ của Minh Đức, và thậm chí cả gia đình nhà họ Kiều, cô thực sự không thể giải thích.
Nhưng…
Bảo cô từ bỏ chú ba…
Trong lòng cô khổ sở không nói nên lời.
“Du Ánh Tuyết, tôi đã nói rõ với cô rồi. Cô tự suy nghĩ đi” Bà cụ hiển nhiên đã quá mệt mỏi, cũng không muốn nói thêm nữa.
Bà cụ đứng dậy, Kiêu Vân Nhung lập tức tiến lên đỡ bà ấy.
Bà cụ bước ra khỏi phòng bệnh, Du Ánh Tuyết vẫn ngơ ngác quỳ trên mặt đất, không nhúc nhích.
Bà cụ cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: “Đừng ở đây nữa, sống chết của Minh Đức không liên quan gì đến cô! Từ nay về sau, cả nhà họ Kiều chúng tôi cũng sẽ không liên quan gì đến côi” Thân hình Du Ánh Tuyết cứng lại.
Trái tim cô lại chùng xuống, như thể đang chìm trong hầm băng.
Sự kiên quyết trong lời nói đó còn đau đớn hơn cả việc lột da rút xương của cô.
Cô không có nhà, không có gia đình.
Nhiêu năm như vậy rồi… nhà họ Kiêu cho cô ấm áp, cô biết ơn và tham luyến…
Nhưng hôm nay…
Cô thực sự là một đứa trẻ mồ côi không ai muốn…
Không còn cái gì cả…
Cô đờ đẫn quy ở đó, cửa phòng bệnh đóng lại khi nào cô không biết.
Khi nào bị đẩy đi một lân nữa, cô cũng không biết…
Rõ ràng là mùa hè, trên mặt đất lại vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Cô y tá đẩy cửa bước vào, thấy cô quỳ ở đây không biết có chuyện gì nên vội đỡ.
“Đứng dậy nhanh đi, trong phòng bệnh không còn ai nữa.” Chân của Du Ánh Tuyết đã mềm nhữn rồi.
Được đối phương nâng lên, cả người run rấy đứng lên.
“Cô gái nhỏ, cô đang thực hiện hình phạt của gia đình sao? “…” Gia đình? Chóp mũi Du Ánh Tuyết chua xót.
“Đừng buồn nữa, đều là người nhà, dạy dỗ cô vài câu, đều là vì tốt cho cô thôi. Dù hôm nay ta đánh mắng cô nhưng có thể ngày mai lại quay lại yêu thương cô, che chở cô. Người lớn đều như thế này, cô trăm triệu lần đừng để nó trong lòng.” Thấy cô khóc thật sự rất đáng thương nên y tá vội vàng an ủi cô.
Loading...
Nhưng mà…
Nghe lời an ủi của cô y tá, nước mắt của Du Ánh Tuyết lại không kiểm soát được rơi xuống như mưa.
Cô biết…
Kể từ ngày hôm nay, ngoại trừ người chú ba, cô không g người thân nào nữa…
Họ sẽ không bao giờ yêu thương cô, bảo vệ cô nữa…
đường mà cô chọn thì ngoại trừ chú ba ra cô đã phản bội Minh Đức và tất cả mọi người…
“Y tá, tôi chỉ muốn hỏi… ” Du Ánh Tuyết không dám nghĩ lại, đưa tay lên lau nước mắt: “Người vừa được đưa đến phòng cấp cứu thế nào rồi? Là người nằm ở phòng bệnh này, Kiều Minh Đức của nhà họ Kiều, tình trạng hiện tại của anh ấy có ổn định không?” “Tôi vừa thấy trưởng khoa Lâm của chúng tôi bước vào phòng cấp cứu, tôi cũng không rõ tình huống cụ thể như thế nào. Nhưng nếu bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch, gia đình sẽ được thông báo, cô cũng có thể chờ ở ngoài phòng cấp cứu” “Được, cảm ơn cô” Du Ánh Tuyết gật đầu.
Cô chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh. Hai chân vừa quỳ quá lâu nên bây giờ đầu gối vẫn còn mềm nhữn không còn sức lực.
Một lúc lâu sau…
Cô đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn hành lang trống trải lạnh lẽo, cô không biết phải đi đâu.
Cứ để thế này rồi đi khỏi thì cô không làm được…
Nhưng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu sẽ chỉ làm cho bà cụ thêm bực bội.
Cô đang đứng ở cửa, nhìn cửa sổ trên hành lang dài, đột nhiên, cô muốn ở cạnh một mình…
Giờ phút này…
Chỉ cần lắng nghe giọng nói của anh là được…
Cô chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ló đầu ra ngoài để gió thổi qua mặt, dường như điều này có thể mang đi cảm xúc nặng nề trong lòng.
Nhưng mà…
Thật ra, nó cũng chỉ vô ích thôi.
Những cảm xúc nặng nề tích tụ trong lòng cô vẫn cứ như thế…
Cầm điện thoại một lúc lâu, đợi cô trong lòng yên ả lại một chút, ít nhất khi có thể nói chuyện với anh một cách bình tĩnh thì cô mới mở máy gọi đi.
Bên kia.
Hôm nay là sự kiện cắt băng khánh thành.
Kiều Phong Khang, đi cùng với những ông chủ, những người có máu mặt, và các ngôi sao, anh thản nhiên đứng ở vị trí trung tâm.
Dù có những ngôi sao nổi tiếng bên cạnh, nhưng anh vẫn không giấu được phong thái xuất chúng.
Ngay sau khi vừa đặt kéo xuống, giới truyền thông đã đổ xô đến, tranh nhau phỏng vấn họ. Anh luôn không thích giới truyền thông nên nhíu chặt mày, vẻ thiếu kiên nhẫn hiện giữa hai lông mày của mình.
Ngay tại giờ phút này, điện thoại di động lại reo lên.
Liếc nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, lông mày vừa nhếch cau lại đã dẫn ra.
Khuôn mặt luôn lạnh lùng lại xuất hiện có một vẻ dịu dàng không thể che giấu.
Kiều Phong Khang mặc kệ ồn ào bên cạnh, nhấn nút nghe máy rồi áp vào.
“Ừm” Người đang cầm điện thoại đứng bên cửa sổ, nghe bên chỉ thốt lên một tiếng “Ừm” đơn giản.
Trái tim Du Ánh Tuyết đã run lên.
Chóp mũi không kiềm chế được trở nên chua xót .
Chỉ một tiếng của anh thôi mà những ủy khuất cô vừa nhận được, những lời trách móc, còn có những muộn phiền tích tụ, áp lực khổ sở lắng đọng trong lòng như muốn bộc phát ra.
Nhưng mà…
Cô cố gắng kìm nén, nhẫn nại ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ không dám chớp mắt.
Tất cả những giọt nước mắt sắp trào ra mắt đều được cô nén lại.
“Làm sao vậy? Không vui sao?” Cô còn chưa lên tiếng nhưng chỉ nghe tiếng thở thôi đã khiến Kiêu Phong Khang cảm thấy không thích hợp.
“.. Không, tôi không sao” Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi rồi nói nhanh, cũng không sợ anh không nhìn thấy, cô vẫn lắc đầu nguầy nguậy.
Theo bản năng…
Cô vẫn không muốn cho anh biết chuyện vừa xảy ra.
Với tính cách của anh, cô sợ rằng anh có thể sẽ cãi nhau một trận với bà cụ.
Đến lúc đó… cô thực sự sẽ trở thành tội đồ khiến nhà họ Kiều gà bay chó sủa.
“Chủ tịch Khang, tầm nhìn của anh về tương lai của dự án này là gì? Các trung tâm thương mại ở thành phố A đều mọc lên như nấm sau mưa, lợi thế kinh doanh của tập đoàn Kiều Thanh so với các công ty khác nằm ở đâu?” “Tôi nghe nói rằng lễ đính hôn của anh với cô Tô Hoàng Quyên đã được lên kế hoạch. Điều này có đúng không?” “Vậy sắp tới sẽ có những dự án hợp tác mới với tập đoàn Vĩnh Cát của nhà họ Tô sao?” Bên này, những câu hỏi của giới truyền thông liên tiếp truyền đến tai Du Ánh Tuyết.
Thì ra, anh bận rộn như vậy…
Du Ánh Tuyết lại nhớ đến những lời đó của bà lão, trong lòng nặng trĩu.
Đúng như lời bà lão nói…
Cô thậm chí còn không hiểu công việc của anh, chứ đừng nói đến việc sóng vai bên cạnh anh.
Trong lòng có một chút ngượng ngập, cô nhẹ giọng nói: “Nếu chú có chuyện bận thì làm trước đi, cháu cúp máy trước” Sự mất mát của cô, nồi buồn của cô, Kiều Phong Khang đều có thể nghe thấy. Anh cau mày nói: “Chờ tôi hai phút, đừng cúp máy” “Không sao, cháu thực sự không sao, chỉ là… cháu đột nhiên muốn nghe thấy giọng nói của chú thôi..” Bất kể câu cuối cùng là đúng hay sai, nhưng lúc này được nghe giọng nói của Kiều Phong Khang thì cô đã rất sung sướng rồi Trong lòng vô cùng kích động.
Cô gái nhỏ của anh, cuối cùng cũng học được cách nghĩ về anh.
Anh cầm chiếc điện thoại di động đứng ở bên kia, hoàn toàn mặc kệ đạn pháo của giới truyền thông, tất cả sự dịu dàng và tươi cười đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Đây đúng là làm cho tất cả những người làm truyền thông mở rộng tâm mặt.
Họ theo dõi và phỏng vấn chủ tịch Phong lâu như vậy, luôn nghĩ răng anh là một người mặt than điển hình.
Thì ra…
Anh cũng có một mặt bình thường như vậy.
Họ đều nghĩ người ở đầu dây bên kia chắc phải là Tô Hoàng Quyên.
“Nếu đã như vậy thì em càng không được phép cúp máy. Chờ đã” Kiều Phong Khang lên tiếng lần nữa, trong giọng nói có chút dịu dàng.
Du Ánh Tuyết đứng dựa vào tường, sau khí nghe anh nói cô cũng không cúp máy.
Cho dù không có lời an ủi nào, nhưng bây giờ cảm nhận được sự tồn tại của anh qua điện thoại, trong lòng cũng sáng lên rất nhiều…
Sau đó, Kiều Phong Khang vội vàng trả lời một vài câu hỏi của các phương tiện truyền thông.
Rất nhanh sau đó…
Những âm thanh ồn ào đó dân biến mất trong điện thoại.
Rõ ràng là anh đã đổi chỗ “Vân ở đó không?” Kiều Phong Khang hỏi.
“Ừm” Du Ánh Tuyết vội vàng quay lại: “Chú bận nhiều việc lãm hả?”
“Có một chút, nhưng vần luôn như vậy nên tôi cũng quen rồi” Kiêu Phong Khang liếc nhìn thời gian rồi nói: “Mười phút sau, tôi sẽ đến một nơi khác. Lúc trước sắp xếp thời gian đi Mỹ nên đành phải dời hai ngày kia lại đến hôm nay”
“Bận như vậy, có thể khiến bệnh cũ tái phát không?”
“Cũng không yếu ớt như vậy.” Kiều Phong Khang nói: “Đừng chỉ nói chuyện của tôi, nói cho tôi biết tình hình của em đi. Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tôi vừa rồi nghe giọng em có gì đó rất không bình thường” “.. Không sao” Du Ánh Tuyết cố găng kiềm chế mong muốn bộc lộ ra hết thảy chỉ nói: “Chỉ là… trái tim Minh Đức đột nhiên không thoải mái nên đã bị đưa vào phòng cấp cứu, anh ấy vân còn chưa đi ra, cho nên… cháu rất lo..” Đây là sự thật.
Nhưng, không phải hoàn toàn là sự thật.
“Tôi qua đó?” Kiều Phong Khang †in tưởng.
“Đừng! Đừng đi qua!” Du Ánh Tuyết khẩn trương từ chối: “Không phải chú còn rất nhiều lịch trình sao? Hơn nữa…
Bà nội và các dì đều ở đây… Bất kể Minh Đức có chuyện gì, cháu sẽ gọi điện thoại thông báo cho chú, được không?” Kiều Phong Khang không nói gì, cũng không nói được không.
Một lúc sau, anh mới trâm giọng nói: “Ngày chúng ta trở lại, ở Los Angeles, những gì tôi đã nói với em, em còn nhớ không?” Du Ánh Tuyết biết anh đang ám chỉ câu nào.
“… Không cần biết sau này xảy ra chuyện gì, em nhất định phải năm chặt tay tôi! Bất kể lúc nào, dù đối mặt với ai, em cũng không được phép dễ dàng buông tay anh ra.” Cho đến bây giờ, câu nói đó vẫn văng vẳng bên tai cô.
Cô quên không được…
Cô miễn cưỡng nhếch môi, giả vờ thoải mái: “Đương nhiên là nhớ” Chỉ là…
Cô đột nhiên không rõ, khi bọn họ hoàn toàn bị cô lập, liệu họ có thực sự đủ sức giữ lấy nhau không để mưa rền gió dữ cuốn trôi sao? Có thể ích kỷ, không quan tâm đến bất cứ điều gì, không quan tâm đến bất cứ ai, chỉ quan tâm đến cảm xúc của chính mình? “Nếu Minh Đức có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Buổi tối tôi không rảnh, nhưng tôi sẽ sắp xếp tài xế đến đón em” Lúc này Kiều Phong Khang không biết trong lòng cô trăm xoay ngàn chuyển như thế nào, thu xếp cho cô.
“Không cần, đợi lát nữa Minh Đức ra ngoài, cháu xác nhận anh ấy không sao thì sẽ tự mình đi trở về” Bà nội ở đây, và dì cũng ở đây, Du Ánh Tuyết biết rằng nếu cô ở lại cũng chỉ làm họ thêm chán ghét mà thôi.
Cô thật sự không đủ dũng khí để chịu những lời trách móc giống như vừa rồi của bà lão.
Hai người nói chuyện thêm vài phút nữa.
Cho đến khi, phải đi đến nơi tiếp theo trong hành trình, Kiều Phong Khang không thể không cúp máy.
Liếc nhìn điện thoại nghĩ đến việc cô gái nhỏ nói muốn nghe thấy giọng nói của chính mình, khóe môi không khỏi gợi lên nụ cười.
Lo lắng cho Minh Đức rất nhiều, nhưng cũng có chút vui sướng.
Có lễ…
Đây là cảm giác đang yêu…
Cúp máy, Du Ánh Tuyết bước đến phòng cấp cứu.
Khi cô đi qua, vẻ mặt bà lão vô cùng căng chặt đang ngồi đó.
Cùng với đó là Kiều Vân Nhung và Tô Hoàng Quyên.
Còn có…
Chú hai và dì Vân.
Vốn dĩ bởi vì Minh Đức tỉnh lại, sắc mặt của dì Vân đã tốt lên rất nhiều.
Nhưng…
Giờ phút này, cả người bọn họ lại u ám, dáng vẻ khiến người khác phải lo ngại.
Bên ngoài phòng cấp cứu không khí như đông cứng lại.
Đứng ở phía xa cũng có thể cảm thấy sự đè nén đến nghẹt thở.
Rốt cuộc thì Du Ánh Tuyết cũng dừng lại…
Cô không đủ can đảm để tiến lại gần thêm một bước…
Những người này, dù là người ngồi bên ngoài hay Minh Đức đang nằm bên trong cấp cứu, tất cả đau đớn, lo lắng mà tất cả những thứ này đều do một †ay cô ban tặng…
Từ từ ngồi xổm xuống, cô thu mình vào góc tường.
Tiếp tục ngồi xổm ở đó.
Xa xa chờ đợi…