Chương 545:
Gương mặt anh lạnh lùng, trong mắt có chút băng giá, cau mày nhìn cô chế giễu.
Lê Tiến Thành cũng ngẩng đầu, thăm dò nhìn bọn họ, nhưng cũng không lên tiếng.
Tống Ân đột nhiên hai tay ôm cổ anh, dụi mặt vào trong ngực anh, tham lam hít thở mùi thuốc lá và mùi đàn ông trên người anh: “Anh Minh Đức, đưa người ta đi” Cô biết không nên làm việc, nhưng trong lòng đau quá, cô mím môi nói: “Đưa tôi đi, tôi bán cho anh”
“Câm miệng cho tôi!”
– Lê Tiến Minh có chút khó chịu – “Bán thân là việc của cô, đừng coi tôi là khách hàng. Tôi không có hứng thú với cô!”
“Ừm… suýt nữa quên mất..” Tống Ân lẩm bẩm – “Nhà họ Lê các người đều không thích minh tinh… đều cho rằng họ bẩn, rất bẩn..” Lê Tiến Minh muốn nói điều gì đó nhưng khi cúi đầu xuống, lại bắt gặp đôi mắt ửng hồng của Tống Ân.
Khoảnh khắc đó, trái tim anh như bị một móng vuốt nhỏ cào mấy cái.
Anh đang ôm eo cô bằng một tay, Tống Ân lúc này trông đặc biệt nhỏ bé và dễ bị tổn thương. Không hiểu vì sao, Lê Tiến Minh lại nghĩ đến cảnh tượng anh nhìn thấy trên phố vào ban ngày, và anh cảm thấy không thể giải thích được rằng người phụ nữ mỏng manh tựa vào vòng tay anh lúc này vẫn trong sáng và mềm mại như vậy.
“Tôi mang người đi, các người tiếp tục ăn đi, tính hết cho tôi.” Anh lạnh lùng bỏ lại một chữ, nắm lấy cổ tay cô, không kìm được mà kéo cô ra.
Lê Tiến Thành vẻ mặt ảm đạm đứng lên: “Tiến Minh, đừng quên gia quy ở nhà, không được chạm vào sao nữ” Lê Tiến Minh cảm thấy được Tống Ân rùng mình một cái, nhìn cô, cảm thấy cô và anh trai mình có chỗ không đúng.
“Em tự có chừng mực.” Khi Trần Vũ nhìn thấy anh từ cửa ôm lấy Tống Ân đi ra, suýt chút nữa đã ngất luôn. Làm thế nào mà hai người họ đến được với nhau?
“Lên xe”
– Lê Tiến Minh cửa ghế sau ra lệnh.
Tống Ân đẩy anh một cái, vẻ mặt rất xấu xa: “Đừng làm bẩn xe của anh, tôi tự đi được” Tống Ân không biết mình đang giận ai. Nỗi uất ức trong lòng dồn lại, nhanh chóng bóp chết cô. Anh giơ tay vẫy vẫy trước mặt cô: “Tay này đã nắm lấy tay cô rồi, tôi còn chưa nói bận, giờ cô dám nói sợ bẩn xe”
“Vậy anh chặt tay đi, không thôi sẽ nhiễm vi rút dơ bẩn từ tôi, sẽ khiến anh bị độc chết đó.” Lê Tiến Minh tức giận, nóng nảy, ném cô vào trong xe: “Còn dám nói lời nào nữa, tôi liền xé nát miệng cô, nữ nhân miệng lưỡi sắc bén!”
“..”- Tống Ân nhìn chằm chằm ngón tay đang quơ quơ trước mặt mình, không biết lấy can đảm từ đâu, kéo lại cắn một cái.
Lê Tiến Minh giật mình.
Môi lưỡi ẩm ướt mềm mại đang ở trên ngón tay của anh, toàn thân anh tê dại trong chốc lát.
Anh nheo mắt, nghiêm giọng: “Buông ral” Cô không dừng lại còn căn thêm mấy cái.
Lê Tiến Minh không thấy đau, chỉ thấy tê dại.
Chết tiệt! Chỉ một cái cắn như vậy thực sự đã khiến anh có phản ứng? Đã bao lâu rồi anh không chạm vào một người phụ nữ?
Lê Tiến Minh gỡ tay mình ra, thấy dấu răng trên đó rất rõ ràng.
“Anh nói tôi miệng lưỡi sắc bén, anh thấy không? Răng tôi cũng bén nữa”.
Công bằng mà nói, kỹ năng diễn xuất của cô rất tốt.
Điện thoại reo, chính là Lê Tiến Thành đang gọi. Suy nghĩ của Lê Tiến Minh càng thêm xác nhận, anh nhìn về phía Tống Ân.
“Em đang ở đâu?” Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hình như mới qua phố Nam Dương”