Du Ánh Tuyết còn chưa hoàn hồn, chỉ nghe thấy dì Trần hoảng sợ kêu một tiếng: “Bà chủ, sao bà lại làm như vậy?”
Trên đường về, Du Ánh Tuyết cứ nghĩ đến cảnh bà già quỳ gối.
Mặc dù cô rất thất vọng về bà ấy, nhưng nhìn một người già nua hạ thấp nhân phẩm, tư cách vì con trai mình, lòng cô vẫn rất khó chịu.
“Đừng nghĩ nữa, nếu thật sự cô quỳ trước mặt bọn họ rồi cầu xin như bà lão, nếu Phong khang mà biết được thì anh ấy sẽ tức giận đến chết mất. Hôm nay xử lí được đấy, ít nhất sẽ không để cho kẻ ác như Tô Hoàng Quyên được như ý.” Du Ánh Tuyết cười chua chát.
“Nếu quỳ gối thực sự có tác dụng, tôi có thể không biết xấu hổ quỳ xuống cầu xin tha thứ. Không nói đến quỳ gối, tôi có thể dập đầu một trăm lần.”
Lê Tiến Minh liếc cô một cái: “Cô mà có tiền đồ vậy sao?”
“Ừ… tôi thực sự có thể làm vậy…” Cô yếu ớt đáp.
Chỉ cần tốt cho anh, cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì …
Thật đáng tiếc…
Kiều Quốc Thiên và Tô Hoàng Quyên có mối hận sâu sắc với chú ba. Bọn họ đã chuẩn bị cho ngày này bao lâu rồi, làm sao mọi chuyện có thể được giải quyết bằng một cái quỳ gối?
Cô không ngốc. Hai ngày sau khi trở về từ Hà Cảng, mọi thứ dường như bất lực.
Đêm đó, bà lão quỳ gối trước mặt Kiều Quốc Thiên, vì phải chịu tủi nhục mà bà ta cũng sinh bệnh.
Trong lúc họ bận rộn, Du Ánh Tuyết dường như không có việc gì phải làm, vì vậy cô không đến công ty và ở nhà, lo lắng nhưng vô vọng chờ đợi tin tức.
Cô sợ rằng mình sẽ không thể bình tĩnh nổi, vì vậy cô tự tìm cho mình rất nhiều việc phải làm.
Cô dọn dẹp biệt thự mà không có người hầu.
Du Ánh Tuyết quỳ trên sàn lau sàn cả ngày. Đầu gối sưng đỏ rất nhiều nhưng dường như cô không hề hay biết.
Những người hầu không thể để thế nữa, nhưng họ không biết làm thế nào để thuyết phục cô. Cậu chủ xảy ra chuyện như vậy, cô không buồn mới là chuyện lạ!
Dì Lý thầy cô giày vò bản thân như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Ánh Tuyết, cho dù thế nào, cháu cũng nên ăn một chút mì trước.”
“Không, cháu còn chưa đói” Du Ánh Tuyết đặt lại cái giẻ vào xô, đứng dội nước.
“Sao mà không đói được? Cô đã một ngày không ăn uống gì rồi. Được rồi, đừng Dì Lý giật lấy cái thùng.
Du Ánh Tuyết không nắm lấy, để dì Lý cất đi, nói: “Cháu sẽ không lau sàn nhà nữa. Có quần áo và ga trải giường còn chờ cháu giặt trên lầu. Mọi người không cần lo cho cháu, không còn sớm, đi ngủ đi”
Vừa nói cô vừa thực sự bước lên lầu.
Dì Lý đi theo cô: “Ánh Tuyết, cháu cứ như thế này sẽ kiệt sức đấy, nếu cậu chủ mà biết cháu thế này, cậu ấy sẽ đau lòng nhường nào?”
Du Ánh Tuyết giật mình. Người có khựng lại. Ánh mắt cô trở nên đau khổ.
Cô như thế này… Liệu anh có còn biết không?
Anh có biết không, có rất nhớ anh… Rất lo lắng, rất lo lắng cho anh …
Cô đã lo lắng đến mức không ngủ được dù chỉ một giây trong hai ngày qua…