Chương 392:
Kiều Phong Khang nhìn Nghiêm Danh Sơn.
Nghiệm Danh Sơn xua tay với những người khác, nói: “Để kiểm sát viên Vương làm việc, không ai được phép cản trở công vụ”
“Vậy thì chủ tịch Khang, tôi xin cảm ơn trước.”
Đối phương nhìn Kiều Phong Khang với ánh mắt cảm kích: “Các tài liệu chúng tôi đã điều tra nếu không có vấn đề gì không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ trả lại chúng kịp thời. Tất nhiên là..”
Lúc này, kiểm sát Vương hơi dừng lại, kèm theo một khuôn mặt tươi cười, nhưng không dám nói tiếp.
Kiều Phong Khang trả lời, “Nếu có bất kỳ vấn đề gì, anh có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi cũng muốn xem có điều gì trong hồ sơ của chúng tôi mà tôi thậm chí không biết.”
“Anh có thể nghĩ như vậy thì tốt quá rồi”
Kiều Phong Khang không nói gì, anh chỉ làm động tác tay để kiểm sát Vương tiếp tục làm việc.
Không dừng lại.
Bên này vẫn chưa kết thúc. Lý Thanh đã vội vàng tới đó, kiễng chân lên và thì thầm vào tai Kiều Phong Khang: “Chủ tịch Kiều, những người trong hội đồng quản trị đã điều hành hội đồng quản trị. Tôi nghe nói… đó là do Kiều Quốc Thiên khởi xướng. Mục đích của họ..”
Kiều Phong Khang cười nhạt.
Mục đích của Kiều Quốc Thiên không thể rõ ràng hơn.
Thay anh làm Giám đốc điều hành.
“Chỉ cần có hơn 12 cổ đông giơ tay đồng ý, thì..” Lý Thanh lo lắng.
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xem một chút” So với sự lo lắng Lý Thanh, Phong Khang vẫn luôn bình tĩnh.
Kiều Phong Khang để việc quản lí văn phòng cho Nghiệm Danh Sơn, và sau đó đi đến phòng họp với Lý Thanh.
Lúc này, trong phòng họp.
Kiều Quốc Thiên bình tĩnh ngồi trên ghế chủ tịch. So với hỗn loạn bên ngoài, anh ta hiện tại bình tĩnh thoải mái.
“Mọi người, hi vọng mọi người đều đã nghĩ kĩ cho lần biểu quyết này. Tình huống hiện tại như thế nào, tôi tin tưởng trong lòng mọi người đã rõ.”
La Chí Thành chủ trì cuộc họp và nhìn xung quanh đám đông.
. Ngay sau đó, phòng họp trở nên sôi động, một nhóm các cổ đông đang nói chuyện với nhau. Cuối cùng, có người không nhịn được hét lên: “Cho dù thế nào, Kiều Thanh phát triển như bây giờ đều nhờ công lao của chủ tịch Khang! Hiện tại công ty chỉ có chút nguy cấp, thì ai cũng muốn ăn ở hai lòng, đúng là không biết tốt xấu gì!”
“Ông Hùng nói đúng. Tôi tin rằng với sự dẫn dắt của chủ tịch Khang, chuyện này có thể giải quyết dễ dàng.” Có người đáp lại.
Nhưng sau đó có người bắt bẻ.
“Mặc dù anh Khang có thực lực, nhưng theo tôi, thực lực của Kiều Quốc Thiên cũng không tệ, hơn nữa bây giờ anh ấy còn là con rể của nhà họ Tô. Bây giờ chỉ cần anh ấy làm tổng giám đốc, hợp đồng với nhà họ Tô sẽ được kí. Nếu được thế thì lợi nhuận sẽ đáng kế như thế nào, tôi tin rằng những người ngồi ở đây đều rõ. Vì vậy, tôi nghĩ rằng việc thay đổi chủ tịch thực sự là một vấn đề đáng bàn. “
“Hừ hừ! Hợp đồng với nhà họ Tô khiến ông chảy nước miếng thế này à?”
“Chúng ta là doanh nhân! Kinh. doanh là để kiếm tiền! Bốn năm trước, chủ tịch Khang đã không quan tâm đến ý kiến của tất cả các cổ đông, vì một người phụ nữ mà trở mặt với nhà họ Tô khiến chúng ta bị lỗ nặng. Tôi không tin rằng chỉ có mình tôi bất bình.”
“Bốn năm trước, tất cả chúng ta đều có những dị nghị, bất bình. Tuy nhiên, anh Khang cũng đã thực hiện lời hứa lúc đầu – anh ấy sẽ giúp chúng ta kiếm lại số tiền đó trong vòng một năm, không ít hơn, chỉ nhiều hơn. Trên thực tế, chủ tịch Khang đã giúp chúng ta thu hồi các khoản lỗ theo những cách khác nhau.”
“Nhưng hôm nay chúng ta đã lỗ nặng. Ngày mai, ngày mốt, bao nhiêu ngày nữa, chúng ta mới có thể không lỗ nữa, ai có thể đảm bảo? Nếu như chủ tịch Khang bị phát hiện ra điều gì, ai sẽ là người chịu lỗ? Bây giờ ưu tiên hàng đầu của chúng ta đó là lập kế hoạch cho bước tiếp theo…”
“Mọi người thảo luận rất sôi nổi nhỉ.”
Đúng lúc này, cánh cửa phòng họp đột ngột đẩy ra.
Chất giọng nam trầm và khỏe khoắn, một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong phòng họp.