“Thôi được, nếu em không muốn dì Lý đến, tôi có thể đồng ý với em. Nhưng em phải hứa với tôi một điều”
“Anh nói trước đi.”
Kiều Phong Khang bôi thuốc mỡ cho cô ánh mắt ngang tầm với cô: “Từ nay về sau, nếu buổi tối đói bụng, em không được phép tự nấu ăn”
Du Ánh Tuyết nghiêng đầu nhìn anh.
“Sau đó tôi phải giữ cho mình đói?” Đây là một điều tàn nhẫn đối với phụ nữ mang thai.
Kiều Hoàng Khang thở dài: “Đừng quên, em không phải là duy nhất trong gia đình này, mà còn có tôi”
Nếu là ngày trước, buổi tối cô đói, không có người hầu, phải tự nấu ăn.
Nhưng mà… Bây giờ đã khác rồi.
“Chú?” Du Ánh Tuyết nghi ngờ nhìn anh: “Những chú không biết nấu ăn mà?
Anh thực sự không biết nấu ăn.
“Sẽ không khó để tôi nấu món bánh bao”
Kiều Phong Khang cất hộp thuốc đứng dậy, cúi đầu nhìn cô, cảnh cáo: “Bây giờ em đừng có đụng chân vào nước, biết không?”
“Vâng” Du Ánh Tuyết trả lời.
Sau đó, Kiều Phong Khang đặt hộp thuốc trở lại vị trí cũ. Sau đó anh quay người đi vào bếp.
Vừa rồi, anh nhìn cô đi vào bếp. Và lần này.
Cô nằm trên ghế sofa và quay lại nhìn anh trong bếp.
Rõ ràng, anh thực sự rất xa lạ với nhà bếp.
Cô nhìn anh mặc tạp dề. Tạp dề là màu hồng phấn, anh mặc rất buồn cười, Du Ánh Tuyết không khỏi muốn cười.
Cô thấy trước tiên anh đổ đầy nước vào nồi đặt lên bếp, sau đó quay lại lấy chổi lau nhà.
Mọi chuyển động của anh đều lúng túng.
Rõ ràng là anh rất muốn lau mặt đất cho sạch sẽ, nhưng kết quả là dầu nhớt.
Trời ơi!
Anh đúng là hậu đậu! Trong nhà bếp đã trở thành bãi chiến trường!
Du Ánh Tuyết không thể ngồi yên được nữa, muốn xuống ghế sô pha. Như có thần giao cách cảm, Kiều Phong Khang ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm: “Em ngồi yên đó”
Chân cô vẫn còn đau! Du Ánh Tuyết bất lực: “Nhưng … nếu cứ kéo dài như vậy thì chỉ càng làm bày bừa mặt nền thôi. “Và cô vẫn bước đến đến phòng bếp.
Và chân cô bước, chân đau đã làm cô suýt ngã.
Kiều Phong Khang nhượng đôi lông mày.
“Em không được đi qua đây!”
Hành động dọn dẹp của Kiều Phong Khang đột ngột dừng lại.