“Tối hôm qua là tại tôi tức giận. Lần sau tôi sẽ không để loại chuyện này xảy ra nữa” Anh tỏ vẻ cam đoan.
Dù không trực tiếp xin lỗi nhưng Du Ánh Tuyết có thể thấy được sự áy náy và hối hận trong mắt anh.
Cô bật cười: “Lần sau lại xảy ra chuyện như thế này, cháu sẽ cắn chú.”
Kiêu Phong Khang cũng cong môi cười theo.
Anh năm lấy tay cô và yêu cầu: “Hôn tôi đi.”
Du Ánh Tuyết liếc mắt nhìn anh.
Trong con ngươi xinh đẹp hiện lên một tia bình tĩnh thanh tú, đẹp đến rung động lòng người.
Ánh mắt anh dán chặt vào môi cô.
Anh thực sự rất muốn, rất nhớ nụ hôn của cô.
Sự khó chịu của hai ngày này khiến trái tim anh trống rỗng trong một thời gian dài. Chỉ có hơi thở và nhiệt độ của cô mới có thể lấp đầy hết mọi thứ.
Còn Du Ánh Tuyết thì sao?
Cô nhìn anh chằm chằm, sau đó áp môi mình vào môi anh.
Ngay lập tức, hai cánh môi và lưỡi quấn quýt giao nhau, cả hai người đều run rẩy, sau đó thở dốc một tiếng, vô cùng ăn ý làm nụ hôn trở nên sâu hơn.
Càng có được anh, Du Ánh Tuyết càng khó chịu khi nghĩ đến cuộc cãi vã hôm đó.
Hốc mắt sưng lên, chóp mũi chua xót, cô lưu luyến hôn lên môi anh, nhẹ giọng thở dốc, yêu cầu: “Sau này…. chú không được phép thu hồi lại lời nói bất cứ lúc nào.’
“Được!” Anh đồng ý.
Nhưng thật ra thì… tại sao anh phải đổi ý lại chứ?
Nếu như thật sự phóng khoáng như vậy thì làm sao còn bị cô ba lần bốn lượt chọc đến mức thẹn quá thành giận?
“Cháu không cho phép chú đổi ý…
Cho dù thật sự đổi ý thì cháu cũng phải quấn lấy chú… quấn lấy đến mức chú không nhịn được, quấn đến khi chú cúi đầu một lần nữa.. “
Du Ánh Tuyết nghẹn ngào, tiếp tục lẩm bẩm.
Thật ra thì…
Điều duy nhất anh có thể xác định chính là nếu như buông tay cô ra thì chắc chắn lúc đó anh sẽ đau đớn giống như bị rút hết xương cốt vậy…
Một lúc lâu sau.
Nụ hôn triền miên này mới dần dần tách ra.
Du Ánh Tuyết bị hôn đến mức không còn biết gì nữa, ý thức mơ màng, dường như chuyện chính đều bị cô quên sạch sẽ.
Kế đó, cũng may có anh nhắc nhở: “Vừa rồi nói có đồ cho tôi xem mà”
Du Ánh Tuyết nhớ đến chuyện gì đó, đôi mắt tràn đầy sóng nước nhìn chằm chằm vào anh, sau đó yên lặng chớp chớp mắt, lấy sợi dây chuyền trên cổ xuống.
Lúc Kiều Phong Khang nhìn thấy hai chiếc nhãn trên sợi dây chuyền thì ánh mắt khẽ nheo lại.
“Cho tôi sao?”
Biết rõ còn hỏi, giọng nói trầm thấp của anh vào ban đêm nghe càng thêm hấp dẫn.
Ánh mắt sâu đậm kia khiến Du Ánh Tuyết hơi đỏ mặt.
Cô không nói gì cả, chỉ lấy chiếc nhẫn của nam xuống rồi trực tiếp đeo vào ngón áp út của anh.
“Đang cầu hôn tôi à?” Kiêu Phong Khang nâng mắt, trong ánh mắt có chút ánh sáng, cũng có chút rung động, còn có… chút mừng rỡ khó nói nên lời.
“Không phải đâu” Da mặt Du Ánh Tuyết khá mỏng, cô ngước ngước gương mặt nhỏ nhắn lên: “Chú đừng có nghĩ bậy, cháu là con gái, làm sao có thể chủ động cầu hôn đàn ông chứ?”
“Vậy thì đây là có ý gì?” Ánh mắt anh khẽ dời xuống ngón áp út: “Ðeo nhẫn ở ngón này là đại biểu cho việc đã có gia đình rồi”