Vừa đóng cửa lại, ngay lập tức cô tựa vào cửa, thở dốc từng hơi một. Trong đầu cô chỉ lảng vảng mãi những vết thương đáng sợ đó.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống thùng, hòa tan vào trong nước.
Cô giơ tay, dùng sức lau khóe mắt. Cô không được khóc! Không được phép yếu ớt như vậy nữa!
Về sau cô còn phải bảo vệ mẹ nữa, không thể động một chút là khóc được!
Nếu cứ như vậy thì cô lấy đâu ra năng lực bảo vệ mẹ?
Hít sâu một hơi, cô cố gắng hít thở một cách bình thường, ngồi xuống ghế nhỏ, quây tạp dề lại, vén tay áo lên, dùng toàn bộ sức lực giặt quần áo.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Vân Thanh cũng đã thay quần áo xong, bên ngoài cửa phòng bệnh cũng có tiếng gõ cửa vang lên.
Người chăm sóc đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Vừa thấy được người đang đứng ngoài cửa, cô ấy liền cúi đầu cung kính chào: “Chào ngài Phong Khang ạ”
Người chăm sóc lại quay đầu lại nhìn người đang nằm ở trên giường bệnh, nói: “Thưa bà Vân Thanh, ngài Phong Khang đã đến rồi”
Vừa nghe thấy cái họ này, vẻ mặt Lâm Vân Thanh dữ tợn giống như sắp đối đầu với kẻ địch vậy.
Kiều Phong Khang đi vào trong phòng, Nghiêm Danh Sơn đi theo đứng đằng sau anh, lấy bình cách nhiệt với mấy món tráng miệng tinh xảo đưa cho người chăm sóc.
“Đây là canh gà với canh cá, lát nữa cô cho bác Vân Thanh uống nhé” Kiều Phong Khang dặn dò.
chân của bác bị thương nên cháu có nghĩa vụ phải lo cho bác đến khi bác đi lại được như bình thường!”
40.
Trong lòng Lâm Vân Thanh chỉ cần xin nhà họ Kiều đừng dây dưa với nhà bà nữa, liền nói ngay: “Chân tôi bị thương ngài cũng đã lo cho tôi rồi, nếu bác sĩ đã nói tình hình của tôi tốt lên rồi, vậy sau này cảm phiền ngài Phong Khang không cần phải quan tâm tôi nữa. Ngài Phong Khang, ngài đi đi, thứ lỗi cho tôi không tiện ngài được.”
Bà đã ra lệnh đuổi khách.
Từ trước đến nay Kiều Phong Khang chưa từng đeo bám ai, thế nhưng giờ khắc này, anh đừng im không nói không rằng, thi thoảng chỉ liếc nhìn vào trong nhà vệ sinh như tìm kiếm ai đó.
Hai người vừa giằng co trong im lặng một chút thì…
Cửa nhà vệ sinh được kéo ra. Tiếng cửa kéo dài vang lên phá tan bầu không khí im lặng.
“Mẹ, con giặt đồ xong rồi.” Người chưa bước ra những âm thanh lanh lảnh của Du Ánh Tuyết đã vọng ra trước.
Ngay sau đó…
Cô gái trẻ tuổi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô vừa đi ra đã ngơ ngẩn vì thấy một người khác đang đứng ở trong phòng bệnh.
Tay của Kiều Phong Khang cũng hơi run run, Nghiệm Danh Sơn đứng ở đằng sau anh cũng ngẩn người.
Một Du Ánh Tuyết như vậy… Khác xa Du Ánh Tuyết ngày xưa ở nhà họ Kiều.
Cô buộc tóc một cách tùy tiện, mấy sợi tóc ngổn ngang rũ xuống bên gò má nhỏ. Cô mặc trên người một bộ tạp dề, vừa thở dốc vừa ôm một thùng quần áo lớn. Có lẽ vì thùng quần áo nặng nên một mảng quần áo của cô đã bị ướt hết.
Dáng vẻ này… Còn đây là một Du Ánh Tuyết yếu ớt được Kiều Phong Khang nâng niu ở trong lòng bàn tay?
Ánh mắt Kiều Phong Khang chất chứa nhiều cảm xúc nhìn cô, dường như anh không thể nào tưởng tượng ra một Du Ánh Tuyết nhếch nhác như vậy.