Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 570



Dịch: Vi Vu

Theo tôi, U Minh là một nơi đầy mâu thuẫn.

Nơi này Cũng có những quang cảnh tráng lệ của Tiên Gia, nhưng nhìn tổng thể thì đó là nơi tĩnh mịch, nhưng mà nơi này lại là chỗ luân hồi.

Sinh diệt ở chỗ này luân chuyển, nhưng vẫn có một số nơi lại tĩnh mịch hoàn toàn, ví dụ như huyết trì địa ngục, chẳng hạn như Nguy Sơn.

Âm Sơn là chủ mạch thần sơn ở Minh Phủ, mà Nguy Âm Sơn thật ra là nhà giam sâu nhất của núi Âm Sơn.

Vì nơi này là nơi thuần âm không dương, cho nên ở nhân thế, phái Đan Đạo gọi đây là Hư Uy Chi Huyệt, Nguy Âm Sơn cũng được gọi một cái tên độc đáo là Hư Nguy Sơn.

Nếu ở nơi này, quỷ hồn chỉ có tan thành tro bụi, hoặc là mơ hồ chờ đợi hình phạt cho mình.

Nhưng cũng có một số quỷ hồn may mắn thoát chết, ví dụ như khi phong tà pháp trận ở Làng Hoàng Đạo bị nghiêng, quỷ vương mặt đỏ đã từ nơi này chạy ra ngoài, hắn tình cờ lại gặp ác niệm tạp dục mà Giang Khởi Vân đã vứt bỏ, sau đó dung hợp, rồi có pháp lực cường đại.

Hầu hết các quỷ hồn đều tuyệt vọng khi ở nhà giam trong hẻm núi mù sương này.

Nơi này mây đen tràn ngập, một bầu không khí tuyệt vọng.

Giang Khởi Vân ôm lấy tôi, dừng ở trên vách núi, nơi này có một cái đình đài, là nơi làm việc của Âm Lại Quỷ Sai.

Một vị âm lại đứng dậy, chắp tay nói: " Đế Quân Đại Nhân, những vong hồn vừa rồi được Tiểu Nương Nương kéo xuống, đã bị ném vào bên trong hẻm núi Hư Nguy Sơn rồi, rất nhiều vong hồn đã bị những yêu ma quỷ quái ở đó xé đến rách nát, nhưng Chu Hơi Thị vì trên người có một chút tiên khí mà vẫn bình yên vô sự!"

Tiên khí? Cô ấy đã cướp đi Ngàn Trọng Tuyết của tôi.

" cô ấy đoạt hoa sen nhỏ của ta, cho nên mới có tiên khí

... Làm thế nào để lấy đồ vật về đây?" Tôi nhìn về phía Giang Khởi Vân.

Giang Khởi Vân dựa vào lan can nhìn về phía xa xa, thung lũng phía dưới ngọn núi dày đặc mây đen, anh ấy có thể nhìn thấy gì?

“Hãy để Minh Thú đuổi cô ấy ra ngoài, nhóm quỷ sai khoá hồn rà soát người cho tốt, còn những người khác ở trong núi tìm tòi, cần phải mang Ngàn Trọng Tuyết trở về!" Giang Khởi Vân nhíu mày phân phó.

Một vài âm lại quỷ sai lập tức nhận mệnh đi làm, còn nhóm tiểu quỷ sai thì trộm trao đổi ánh mắt, rồi từ trong đình lui ra ngoài.

Các ngươi có ý gì

Trốn xa như vậy mà vẫn còn nhìn lén, tưởng ta không thấy sao.

" Đám tiểu quỷ này, đều là tặc linh!" Tôi tức giận nói với Giang Khởi Vân:" anh xem ánh mắt nghiền ngẫm lại hiểu rõ này của bọn họ, thật là khó chịu!"

Giang Khởi Vân khẽ cười, ngồi bên cạnh lan can, ôm tôi vào lòng.

" Bọn họ phi lễ cứ coi như là chuyện bình thường, chẳng nhẽ em hy vọng thời thời khắc khắc bọn họ nhìn xem những lời nói việc làm của em và ta sao?" Giang Khởi Vân cười nói.

"..... Chu Hơi Thị sẽ xử lý như thế nào?" Tôi có chút rối rắm.

Tôi hy vọng cô ấy có thể tan thành tro bụi, hơn nữa càng sớm càng tốt, nhưng Giang Khởi Vân đã nói, thời hạn 400 năm vẫn chưa đến, cho nên anh ấy mới ném cô ấy đến nơi này sao?

“ Em muốn được xử lý như thế nào?” Giang Khởi Vân cười hỏi: “ Không phải em đã giúp ta cái danh chương sao?"

"... Đương nhiên hy vọng có thể diệt trừ hậu hoạn, xong hết mọi chuyện, nhưng lời nói của Tôn Thần Tiên Gia, hẳn là phải nghiêm túc tuân thủ? Thất hứa hình như là chuyện rất nghiêm trọng?"

“Đương nhiên, giới luật của Đạo giáo, trói buộc của thần chức, ta không thể nói mà không giữ lời!" Giang Khởi Vân nói.

Vậy chỉ có thể ném Chu Hơi Thị ở Hư Nguy Sơn để các quỷ hồn khác cắn phệ, rồi xem liệu cô ấy có thể sống sót trong những năm còn lại hay không, chờ cho đến khi kết thúc, chờ đợi cô ấy sẽ là Sáu Ngày Cung cùng khổ hình của 24 ngục.

Ngàn Trọng Tuyết thật nhanh đã được tìm thấy, điều này ngoài dự kiến ​​của tôi, tôi còn lo lắng sẽ bị người khác trộm đi giống như danh chương vậy.

Giang Khởi Vân giễu cợt: " Em nghĩ nhiều quá rồi, danh chương còn có chút hữu dụng, nhưng cái Ngàn Trọng Tuyết này... muốn để làm gì? Đây là thứ ngưng tụ tu vi và phúc đức của em, người khác cầm cũng chẳng có tác dụng gì!"

Anh ấy giơ tay đón nhận hoa sen nhỏ mà âm lại mang đến, đoá hoa sen này đã biến thành màu trắng một nửa.

Tôi không giấu được sự phấn khích, nói: " nhanh như vậy mà đã được một nửa rồi".

Giang Khởi Vân có chút không vui, phỏng chừng là quá chậm, nhíu mày nói: " tốc độ này cũng không nhanh, về sau còn cần chú ý tích góp phúc đúc nhiều hơn nữa, mỗi ngày sáng tối đều phải làm bài tập!"

“… Biết rồi ~~ Anh so với em còn vội vàng hơn nha?" Tôi cười cười nhìn anh ấy.

" có thể không vội được sao? Ta ngồi ở Thiên Tử Điện một ngày, không có thời gian chăm sóc em, em lại dễ sinh chuyện..." Anh ấy giơ tay xoa xoa cái trán, có vẻ như rất đau đầu.

Vậy anh muốn em như thế nào?

" Anh muốn để em ban ngày ngồi ở Âm Cảnh Thiên Cung chờ anh sao? Thật nhàm chán, em không cần!" Tôi nhanh chóng lắc đầu.

" Em muốn ngồi trong Thiên Tử Điện chờ cũng có thể!" Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com

"... không cần, ai muốn ngồi xem anh làm việc? Thật nhàm chán, còn chẳng bằng ở nhà chăm sóc hai đứa trẻ đâu!"

Anh ấy cong môi cười nói: " đây chính là em nói đấy, vậy thì ở nhà ngoan ngoãn chăm sóc bọn trẻ đi.... Đi, ta đưa em trở về!"

Anh chàng này thực sự muốn tôi trở thành một bà nội trợ? Cả ngày ở nhà giúp chồng dạy con, buổi tối chờ anh ấy trở về sao? Tưởng bở......

Giang Khởi Vân không cho tôi ở lại Minh Phủ lâu, anh ấy có rất nhiều việc phải giải quyết cho tốt, cho nên đã đưa tôi về ngôi làng đổ nát.

Lúc này, trời vừa rạng sáng, toàn bộ ngôi làng đã bị phá hủy hoàn toàn, người dân ở thành phố núi Vu Vương đang xử lý quỷ khí cùng thi khí ở nơi này, bọn họ đem phần còn lại của tay chân đã cụt và thịt nát thiêu hủy, sau đó tiến hành nghi thức trừ tà.

Lúc tôi xuất hiện, anh tôi đang kiểm tra vết thương cho Tiểu Nghiệt, nó bị Kế Đô Tinh Quân đá văng, cho nên tổn thương đến xương cốt, đang thở hổn hển.

Tôi đau lòng đến muốn bệnh, vội vàng hỏi Giang Khởi Vân cách chữa trị.

Giang Khởi Vân nhíu mày nói: "Không phải ta đã kêu Tiểu Đồng Tử đưa cho em hai viên đan dược sao? Cho nó ăn một viên là được!"

Tôi vỗ vỗ đầu, bóp nát một viên đan dược rồi bón cho Tiểu Nghiệt ăn.

Tiểu Nghiệt vươn đầu lưỡi liếm vết thương trên tay tôi, kiêu ngạo nói: "Hừ, chờ đến khi ta hiện hoá thành hình người hoàn chỉnh, sẽ không sợ bọn họ nữa!"

Anh tôi thở dài, nói: " đứa nhỏ ngốc này, cái tai mèo cùng cái đuôi ngắn của ngươi là vũ khí sắc bén, nếu ngươi từ bỏ lỗ tai cùng cái đuôi, phỏng chừng nhóm tiểu tỷ tỷ kia sẽ không yêu ngươi nữa, Đừng ngốc nữa, vẫn là nên giữ lại đi, giữ lại sẽ có rất nhiều lợi ích, sau này ngươi sẽ hiểu! "

Tôi đưa viên đan dược còn lại cho Mộ Vãn Thần, Mộ Vãn Thần nhíu mày nói:" muốn ta tới đây làm gì? Công chúa quỷ đã được tiêu diệt, nguy hiểm ở lưu vực sông Mật Giang đã được giải trừ!"

" Giữ lấy, để cho tiểu thê tử tương lai của ngươi dùng.... đồ ngốc!" Tôi trừng mắt nhìn hắn,

Nếu viên đan dược này có thể cải tử hoàn sinh, chữa lành vết thương nghiêm trọng, về sau, nếu người phụ nữ mà hắn chờ đợi vẫn không thể chống lại độc tính của Thư Cổ, còn có thể dùng viên đan dược này cứu mạng, để hắn không phải hối hận sâu sắc.

Mộ Vãn Thần im lặng, nhận lấy viên đan dược trong tay tôi.

Anh tôi nhắc nhở: " Tiểu Kiều, chúng ta phải nhanh chóng trở về... đi nhiều ngày như vậy, người trong nhà nhất định sẽ rất lo lắng!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv