Edit & Beta: Direct Kill
Choang một tiếng, lọ hoa vỡ nát. Nhưng cửa sổ sát đất rất rắn chắc, hoàn toàn không bị sứt mẻ chút nào. Hình Minh lại với tay lấy chiếc ghế tựa, đập lên mặt thủy tinh đang phản chiếu ánh sáng kia. Nhưng lần nữa hoàn toàn vô tác dụng, cậu điên loạn mà phát tiết, hoàn toàn bất chấp hậu quả, tựa như bị tâm tình chán ghét cùng căm hận, phẫn nộ cùng ủy khuất nuốt trọn toàn bộ.
Trận này, cậu nghẹn, kìm nén, nhẫn nhịn, nghẹn đến buồn bực, ức đến đau lòng, nhịn đến toàn thân từ trên xuống dưới mỗi tấc da thịt đều giống như lòng bàn tay của cậu, chằng chịt vết dao cứa, máu me đầm đìa. Cậu cần làm một thứ gì đó để phát tiết loại tâm tình này, bằng không sẽ giống như đê trong mùa lũ, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ.
Ảo thính. Theo tiếng ghế va chạm với cửa sổ thủy tinh, nhiều loại âm thanh vốn bị giấu kín nơi ký ức sâu xa nhất đột nhiên tuôn trào ——toàn bộ thời kỳ trưởng thành của cậu đều cùng một nhịp thở với những thanh âm này, có người ở sau lưng cậu xì xào bàn tán, có người chỉ thẳng vào mặt cậu mà mắng là con trai của tội phạm cưỡng gian, cậu mỗi lần nhìn thấy mẹ mình sẽ xuất hiện âm thanh kỳ lạ, mà mẹ cậu cũng thường vì thế mà thở ngắn than dài…
Những âm thanh này, chúng đồng loạt vang lên.
Phỉ Bỉ ở trong tòa nhà xa hoa quý giá nhưng cũng âm u đầy tử khí này chưa từng nghe thấy tiếng động nào đáng sợ như vậy, vội từ phòng giúp việc chạy bay tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã choáng váng tại chỗ, sau khi đông cứng mất mấy giây, liền la hét vội vàng hỏi Ngu Trọng Dạ có muốn báo cảnh sát hay không.
Ngu Trọng Dạ còn đang nhìn Hình Minh ngang ngược, ngữ khí bình thản nói với người bên ngoài, nơi này không có chuyện của cô.
Ầm một tiếng, cùng lúc với Phỉ Bỉ rời đi, mảnh vụn thủy tinh văng ra tứ phía, cửa sổ sát đất rốt cục cũng tan nát. Hình Minh ném ghế tựa trong tay xuống, nhìn đống thủy tinh rơi đầy dưới đất, thở hồng hộc.
“Ngoan.” Ngu Trọng Dạ đi lên, duỗi tay xoa đầu Hình Minh, nhẹ giọng động viên, “Minh Minh, ngoan.”
Hình Minh giật mình bất động, Ngu Trọng Dạ tiến đến muốn đem cậu ôm vào lòng, vậy mà đối phương lại đột nhiên giãy dụa chống lại, quay người vung quyền nhằm thẳng vào mặt.
Nắm đấm của Hình Minh rơi xuống trên người Ngu Trọng Dạ, Ngu Trọng Dạ cũng không chút khách khí, dồn trọng lượng toàn thân ép xuống đối phương. Bọn họ như hai con mãnh thú, ôm nhau lăn lộn trong đống mảnh vụn thủy tinh, cắn xé lẫn nhau, lôi kéo lẫn nhau, liều chết vật lộn.
Không lâu sau, Hình Minh đã rơi xuống thế hạ phong, không phản kháng được lần hai, triệt để bị chế phục. Ngu Trọng Dạ nắm cổ Hình Minh, đem một bên mặt cậu ấn xuống đống mảnh vỡ thủy tinh. Sơmi trên người bọn họ bị xé rách, nửa thân trên đều là vết máu, có một vài miếng thủy tinh đã cắm vào trong thịt, may mà, phần nhiều là góc tù, chỉ khảm vào mặt ngoài chứ chưa đâm vào bên trong thịt, sau khi lấy ra vết thương sẽ khép lại rất nhanh, không đến nỗi để lại sẹo trên mặt.
Người đàn ông này thời điểm ôn nhu sẽ cực kỳ ôn nhu, như cạm bẫy của người thợ săn hay lời thề của nam nhân trước khi cưới, làm người ta không tự chủ được mà hãm sâu trong đó. Nhưng thời điểm người đàn ông này thô bạo thì như hai người khác nhau. Hình Minh đương nhiên đã lĩnh giáo qua. Cậu dùng một tia sức lực cuối cùng cố gắng chạy trốn, lại phát hiện căn bản không thể động đậy. Sức lực của Ngu Trọng Dạ quá lớn.
Ngu Trọng Dạ vẫn như cũ gắt gao siết cổ Hình Minh. Lồng ngực lên xuống kịch liệt, hơi thở rõ ràng đã rối loạn. Nhưng hắn vẫn trầm mặc như cũ khiến người ta sợ hãi. Hơi thở như những ngọn lửa mơn trớn trên cổ Hình Minh, một đôi mắt trấn tĩnh lạ thường, trong mắt tơ máu rõ ràng, ánh mắt kia thật giống như đang nói, ngày hôm nay hai người bọn họ nhất định phải có một người chết.
Hình Minh thật sự bị dọa.
Lúc gần như sắp tắt thở, Hình Minh giãy dụa mò được một miếng thủy tinh vỡ, không chút nghĩ ngợi liền đâm về phía Ngu Trọng Dạ——ý định ban đầu không muốn thương tổn hắn, chỉ muốn doạ hắn một chút sau đó nhân cơ hội chạy trốn, cậu không chịu được bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cảm giác như mình là dê dưới miệng hổ.
Thế nhưng không ngờ Ngu Trọng Dạ lại không có ý định tránh ra, đầu nhọn thủy tinh cứ thế đâm xuyên qua lòng bàn tay hắn, sau đó bị hắn đoạt đi.
Thủy tinh vỡ bị rút ra, ném về một bên, máu tươi thuận theo ngón tay trắng nõn thon dài chảy xuống, rơi trên mặt Hình Minh.
Ngu Trọng Dạ vẫn như cũ từ trên cao mà nhìn xuống cậu, không nói một lời.
Ý chí của Hình Minh như bị mất hết. Đầu tiên là điên cuồng công kích, tiếp đó là liều mạng phản kháng, như các nhân vật trong võ hiệp lấy một địch mười cuối cùng tiêu hao hết sinh lực. Mệt bở hơi tai.
Cá chết lưới rách. Khi quyết định đâm mảnh thủy tinh trong đầu cậu chỉ có một ý niệm như vậy, nhưng bây giờ sự việc đã đi đến mức này, mấy suy nghĩ lung tung lập tức xuất hiện trong đầu cậu.
Có nên thừa dịp tin đồn “Làn sóng nghỉ việc” còn đang huyên náo xôn xao, để đưa ra đơn từ chức? Đài Đông Á có thể nhận cậu hay không? Dựa theo năng lực? Hay bởi vì kiêng kỵ địa vị của đài trưởng đài Minh Châu, mà các đơn vị truyền thông khác sẽ không tha cho cậu. Giá trị của truyền thông giấy đã giảm xuống, tự truyền thông(1) có phải là lối ra đúng đắn? Nhưng cậu thật sự không thành thạo sử dụng mạng xã hội, Wechat không có, Weibo lười thêm V (các tài khoản weibo được xác nhận thân phận thì sẽ có dấu V), quanh năm viết được dăm ba bài, số lượng người theo dõi còn ít hơn cả mấy tấm ảnh, với video mà Nguyễn Ninh hay đăng.
(1) Tự truyền thông (self-media or we media) chỉ các tài khoản phương tiện truyền thông hoạt động độc lập trên các nền tảng như WeChat, Weibo và các nền tảng nhỏ khác – thường do người dùng cá nhân điều hành.
Hình Minh đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, trong khoảnh khắc cậu nhớ tới cái bô đựng nước tiểu của Hình Hoành trong ngục giam, bỗng nhiên nước mắt tuôn trào.
Có con đường một khi bước lên thì không thể quay lại. Từ khi bắt đầu cậu đã bị vây trong cái vòng tròn dơ bẩn này rồi. Nếu muốn phá cuộc, chỉ có thể được ăn cả ngã về không, đài trưởng Ngu phong độ khí phách, chắc không đến nỗi không niệm tình ngày xưa khoái hoạt, đuổi tận giết tuyệt.
Lý tưởng của cậu còn chưa tắt, còn muốn làm tiếp nghề này, Hình Minh suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, bắt đầu nhả ra xin khoan dung: “Thầy Ngu, em…thầy.. ngưỡng mộ, tôn kính thầy… Thầy bỏ qua cho em được không.”
Nhìn thì như thấu tình đạt lý lắm, kì thực ngôn ngữ lộn xộn không thành câu, cậu nỗ lực làm cho đối phương tin tưởng rằng trên đời này các nam thanh niên trẻ đẹp còn rất nhiều, trong đó có một nhóm đang ở đài Minh Châu, rất nhanh, mới vừa tốt nghiệp xong, chen chúc đến đài này thực tập, trong đám bọn họ ai mà chẳng ôm trong mình chút hi vọng được đi đường tắt, ngóng ngóng trông trông bò lên trên long sàng…
Ngu Trọng Dạ dựng thẳng ngón tay đẫm máu, đặt ở trên môi Hình Minh, nhẹ nhàng “Xuỵt” một tiếng. Máu tươi tràn vào khóe môi sau đó từ từ thấm dần, đọng lại nơi đầu lưỡi, vừa tanh vừa ngọt.
Ngu Trọng Dạ dùng bàn tay dính máu xoa mặt Hình Minh, bắt đầu từ mi tâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt dọc từ trên xuống dưới. Lướt qua sống mũi cùng đôi môi, lướt qua yết hầu cùng xương quai xanh, lướt qua lồng ngực cùng bụng dưới.
Hắn ở trên người cậu vẽ tranh. Lại là vẽ ngựa. Lần trước chỉ dùng bút dùng mực, còn bây giờ dùng cả máu.
Liên tục bị vuốt ve xoa nắn, Hình Minh cảm giác đau đầu hoa mắt, tim bắt đầu đập liên hồi. Cậu không chịu được. Ngu Trọng Dạ thật ra chỉ giật giật ngón tay, cũng không phải tận lực trêu chọc, nhưng khiến toàn thân cậu như toả nhiệt, cả người giống như bốc khói ngứa ngáy khó chịu.
Trong lòng còn đang chống cự, thân thể lại không chờ đợi được tước vũ khí trước.
Hình Minh cực kỳ thất vọng phát hiện, thân thể của mình còn khát vọng cùng nam nhân này thân cận nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
Ngu Trọng Dạ nửa quỳ trên đất, đem Hình Minh kéo dậy, một tay đỡ lấy sau gáy của cậu, đem cậu ôm vào trong ngực. Hai tay Hình Minh không có chỗ đặt, giang chân ngồi ở bắp đùi Ngu Trọng Dạ, bao tinh hoàn, động nhỏ ma sát với da thịt bên dưới, chỉ cách một lớp vải vóc mỏng manh. Cậu biết Ngu Trọng Dạ vẫn còn muốn mình, nhưng cậu không biết là nên thuận theo hay nên chống lại.
Như tiến hành một loại nghi thức quỷ dị, hai người đàn ông lúc trước còn đánh nhau đến người sống ta chết bây giờ lại đang lẳng lặng ôm nhau. Ngu Trọng Dạ cuối cùng mở miệng.
Hai cánh môi dán vào bên tai cậu, lời ít mà ý nhiều, một chữ, cút.
Hình Minh thở dốc, chỉnh lại áo sơmi đã bị xé rách cùng quần dài vò đến nhăn nhúm, lảo đảo mà đi ra ngoài.