Edit & Beta: Direct Kill
Hình Minh ở trong bệnh viện thực sự rảnh rỗi không chịu được, liền kêu tất cả thành viên trong tổ của mình đến. Cậu trịnh trọng nói lời xin lỗi với tất cả, bản thân mình làm gián đoạn tiến độ công việc của mọi người.
Khách sáo được ba câu đã lại chứng nào tật nấy, cậu bắt đầu cùng mọi người thương lượng việc chọn đề tài, nói muốn thừa dịp mức độ quan tâm về MAV chưa tiêu, làm một chủ đề tương đương về cải cách y học, trên tay mình đang nắm được một phần nội dung rất hay.
Ngày nằm viện cuối cùng, Lạc Ưu xuất hiện ở khu phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp, không phải vì Hồng Vạn Lương xuất viện, mà là đến thăm Hình Minh. Mặt trời đã lên cao chói chang, hắn đẩy cửa vào, hai tay trống trơn, vừa vào cửa liền cười nói, không mang quà đến, tôi đoán hoa tươi trái cây hay đồ dùng các thứ, mấy ngày cậu đã nhận đến phát chán rồi. Giữa trưa, rèm cửa sổ nửa mở nửa khép, phòng bệnh vốn cũng không coi là tối tăm lắm đột nhiên sáng ngời. Bên ngoài có mấy y tá xì xào bàn tán “Thật đẹp trai “, không phải nắng mà sao vẫn cứ chói chang.
Đại đa số mọi người cho là, so với việc bày tỏ cảm xúc thoải mái, thì khắc chế là một loại phản ứng cảm xúc cao cấp hơn. Hình Minh từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào Lạc Ưu.
Hai người tận lực khắc chế sự kích động của bản thân không vung tay đánh cho đối phương một quyền.
Có hiệu quả rõ ràng. Bọn họ chuyện trò vui vẻ.
Tán gẫu qua thời gian nửa ấm trà, Lạc Ưu thẳng thắn, đồng hồ là do hắn tự ý cầm.
“Thực ra phong cách làm việc của chúng ta rất giống nhau.” Cầm, ném, không tìm trở về, những việc này trong mắt Lạc thiếu gia đều không đáng nhắc tới, hắn cười cười, còn rất thân thiện mà nói, “Người thuộc chòm sao bạch dương một khi kích động liền hiếu chiến, có thù ắt phải trả, chúng ta xem như hòa nhau rồi. Chỉ đáng tiếc Lâm Tư Tuyền, anh ta vốn có thể dẫn chương trình ‘Tin tức đêm khuya’ lúc mười một giờ, nhưng hiện tại thì đã quá muộn, phải nghỉ việc rồi.”
“Anh ta vốn cũng có ý định đào sâu học lại.” Hình Minh tuy cảm thấy tiếc hận cho một người luôn cẩn cẩn trọng trọng như biên tập viên Lâm, nhưng lại không thể hiện ra, không thay đổi sắc mặt, “Người có chí riêng. Không phải người nào cũng giống chúng ta, tranh danh đoạt lợi, bụng dạ nham hiểm.”
Lạc Ưu cười to. Đứng dậy, chuẩn bị đi. “Bây giờ cũng đã muộn rồi, tôi tới thăm anh một chút rồi đi. Tám giờ tối là phát sóng trực tiếp ‘Thời sự Trung Quốc’, mười giờ rưỡi phải đăng ký đi Los Angeles, rời đi sân bay còn phải lập tức nhập tổ, quay chương trình ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ ở Los Angeles số đặc biệt. Thời gian là ba ngày, có thể phải quay đến nửa đêm.”
Hình Minh hỏi: “Mấy chục tiếng liền không ngủ, không nghỉ ngơi chút nào?”
Lạc Ưu hỏi ngược lại: “Đổi lại là anh, anh sẽ nghỉ ngơi?”
Hình Minh suy nghĩ một chút: “Không biết.”
‘Nếu như yêu mỹ nhân’ là chương trình dành cho mùa hè, để lôi kéo thêm người xem tổ chương trình khua chiêng gõ trống rất sôi nổi. Một tập mà có đến 500 người trong tổ chế tác, quả là đầu tư lớn. Để tránh kéo dài tiến độ, Lạc Ưu quay phát sóng trực tiếp liên tục hai ngày ‘Thời sự Trung Quốc’ sau đó không ngừng không nghỉ bay sang nước Mỹ. Hình Minh thật sự bội phục, nhân phẩm tạm thời không bàn tới, ít nhất Lạc Ưu không giống như dạng người phải dựa vào người khác nuôi mình. Hắn ở chương trình ‘Nếu như yêu mỹ nhân’ cũng không phải là bình hoa di động, từ chọn mời khách quý đến phân đoạn kịch bản, hắn đều có đầy đủ quyền lên tiếng, cũng đều có thể “nhất châm kiến huyết(1)” chỉ ra sự cố, cực kì nhanh chóng.
(1) Nhất châm kiến huyết. Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu
Lạc Ưu trước khi ra cửa, dừng bước lại, quay đầu nói: “Đến Los Angeles, tôi sẽ nói cho thầy Ngu biết, anh xuất viện.”
Hình Minh lúc này mới nhớ tới, hai ngày nay Ngu Trọng Dạ cũng ở Los Angeles, không biết là đến thăm con trai hay bàn chuyện làm ăn.
Lần trước cậu trêu đến mặt rồng giận dữ, đài trưởng Ngu từ hôm đó chưa xuất hiện ở phòng bệnh thêm lần nào nữa, liên quan tới hoạt động của đài trưởng, đều là các thành viên trong tổ đến thăm bệnh, nghe bọn họ thuận miệng câu được câu chăng.
Lạc Ưu đi rồi, Hình Minh bịt kín chăn, đột nhiên cảm thấy cả người ủ rũ không có sức sống, muốn mau chóng ngủ một giấc.
Ai tới ai lui, ai đạp mây ai cưỡi sóng, đều không thể đảo lộn sóng tâm của mình.
Cậu tự nói với bản thân, không cần quan tâm.
Sau khi xuất viện hai ngày, Hình Minh tràn đầy tinh thần tham gia party do Liêu Huy tổ chức. Bữa tiệc này cho phép người tham dự mang theo người đi cùng, đa số các thành viên trong tổ bao gồm cả Nguyễn Ninh đều có đôi có cặp, từng người từng người, âu phục giày da thơm nức, hôm nay hiếm thấy ai cũng ra dáng như vậy. Hình Minh không phải một thân một mình, thời khắc cuối cũng trước khi bữa tiệc bắt đầu, cậu gọi điện thoại cho Lý Mộng Viên.
Hai người đồng hành, đều là vì tập mới cho chương trình sắp tới, mượn gió bẻ măng.
Liêu tổng Thịnh Vực giàu nứt đố đổ vách, bao toàn bộ khách sạn năm sao Lâm Giang, khách quý như mây, khoảng trống phía bên ngoài sân cỏ có người chuyên châm ngòi đốt pháo hoa. Trên bầu trời khói cùng ánh sáng hòa quyện với nhau, cả một con đường Giang Đô được ánh sáng soi rọi.
Minh tinh và danh nhân tùy ý cũng có thể thấy được, mãi đến tận khi tiến vào sảnh chính của buổi tiệc, Hình Minh mới phát hiện, ở đây còn có một người cậu đã quen biết từ lâu, Vệ Minh, người sắp được thăng chức thành cục trưởng cục công an thành phố.
Mười hai năm, từ Đội phó Đại đội Cảnh sát hình sự đến phó Cục trưởng Cục Công an. Thăng lên cũng khá nhanh.
Khoảng chừng một năm trước, Hình Minh có lần từng phỏng vấn Vệ Minh, thời gian rất ngắn, ngắn đến cơ hồ có thể bỏ qua. Lần phỏng vấn kia bị Hình Minh phá hỏng. Trở lại sau đó, cậu bị Tô Thanh Hoa ngồi xe lăn chỉ vào mũi mắng to.
Lúc đó đồng thời đang có sự kiện trọng đại án oan được rửa tội, người họ Kiều nào đó bị vu oan giá hoạ “Người mang tội giết người” xử tù chung thân, sau khi ngồi tù mười năm lại được thấy ánh mặt trời, khiến toàn dân chấn động. Đại hội toàn quốc được tổ chức, Vệ Minh vừa là “Cảnh sát nhân dân ưu tú của quốc gia”, cũng là người đại diện cho nhân dân, phái đoàn nơi hắn ở, rất nhiều phóng viên đã bao vây tác nghiệp.
Vệ Minh hùng hồn phân trần, hắn nói lần này đệ trình nghị án để tìm cách ngăn chặn sự can thiệp tư pháp, bản thân hắn vẫn luôn tận sức với sự xoay chuyển sai lầm về khái niệm điều tra tội phạm “Nghi ngờ tội phạm” và “Án mạng tất phá”, không thể để cho “Địa phương hóa” cùng “Sự phẫn nộ của dân chúng” phán quyết công lý… Lưu loát nói một hơi dài, cuối cùng hắn kiêu ngạo kết luận, trong suốt sự nghiệp phá án của mình, hắn chưa từng xử qua một vụ án oan nào, không bắt sai người tốt.
Phóng viên đứng đó đều vỗ tay hưởng ứng.
Một đám phóng viên giơ micro gào khóc đòi ăn, nhưng chỉ có Hình Minh được trả lời phỏng vấn. Bởi vì Vệ Minh cảm thấy người trẻ tuổi này nhìn rất quen mắt.
Có chút tích cực nhưng lại không đúng lúc mà sửa sang cổ áo của mình, Hình Minh đem đống câu hỏi đã được chuẩn bị sẵn vất ra sau đầu, chỉ hỏi Vệ Minh một vấn đề, anh thật sự không bắt qua một người tốt nào sao?
Hai vai Vệ Minh run rẩy, xoa xoa mũi, trả lời, cậu hỏi tôi đã từng bắt qua người tốt chưa à? Đáp án đương nhiên là, không có.
Cánh vai run rẩy cùng động tác xoa mũi đều là biểu hiện của người nói dối. Hình Minh không chút biểu tình nhìn chằm chằm Vệ cục phó, không nhanh không chậm tiếp tục đặt câu hỏi, cho nên, anh thật sự chưa bao giờ bắt nhầm người tốt sao?
Lần này Vệ Minh không trả lời. Micrô của Hình Minh nhanh chóng bị một người đàn ông đột nhiên cướp đi.
Mặc dù là bản án cũ mười năm trước, nhưng ký ức Hình Minh vẫn như cũ chưa phai. Cậu từ tận xương tủy đã không phải là người rộng rãi gì, rất dễ ghi hận.
Cậu nhớ tới vụ án cưỡng dâm, người bị hại tên là Ân Hiểu Khiết, từng là nữ thực tập của nhật báo kinh tế, vì chuyện làm việc chính thức mà có đến qua nhà cậu mấy lần, mỗi lần đều mang theo bao lớn bao nhỏ, vô cùng lịch sự. Hình Minh từng gặp qua Ân Hiểu Khiết hai lần, miệng rộng mắt to ăn mặc tùy tiện, có năm, sáu phân cá tính, nhưng không thể gọi là mỹ nữ được. Cô ta gọi Hình Hoành là sư phụ, gọi Đường Uyển là sư nương. Mồm lúc nào cũng dẻo quẹo, nhưng Hình Hoành luôn không nể tình phê bình cô ta chuyên môn không tinh, không thích hợp làm trong nghề truyền thông này.
Hình Hoành vì bệnh tim đột ngột dẫn đến đột tử ở nhà tù Ngưu Lĩnh, vụ án cưỡng dâm hai năm trước lại một lần nữa bị báo đài đào lên. Ân Hiểu Khiết đang tiếp nhận phỏng vấn thì ai thán, muốn khiết nhưng không được khiết nữa rồi, tôi không hận sư phụ mình, chỉ mong thầy ở thế giới khác được mạnh khỏe, kiếp sau làm người tốt.
Tựa như đức Phật đang phổ độ chúng sinh. Thể hiện cỡ nào sự khoan dung độ lượng của mình, giống nữ bồ tát sống.
Lúc đó Ân Hiểu Khiết đã công tác ở đài Minh Châu, từ người bị hại của vụ án cưỡng dâm lắc mình biến thành dẫn chương trình cho kênh tin tức nước ngoài. Không quá mấy năm trong một lần công tác gặp gỡ và quen biết người chồng hiện tại của mình, thuận lợi gả sang nước Mỹ, người ta đồn rằng chồng cô ta là một phú thương Hoa kiều, đối với nữ biên tập có giọng nói ngọt ngào trên ti vi vừa nhìn đã nhất kiến chung tình. Ân Hiểu Khiết cứ thế không vướng bận gì mà kết hôn, cuộc sống có thể nói hạnh phúc, giúp chồng dạy con, nhà biệt thự, xe hàng xịn, tình cờ trên đường phố mua đồ cũng có người trả trước xách sau. Tên tuổi của cô ta cũng dần nhạt nhòa trong lòng công chúng.
Đối với vụ án của Hình Hoành, sau khi Viện kiểm sát tạm giam, Bộ Công an bắt đầu chuẩn bị cho việc truy tố, thu thập chứng cứ lần hai. Kỳ thực cũng không có chứng cứ gì mới cần thiết bổ sung, Vệ Minh đã xem xét bao quát bản ghi chép về chứng cứ cũng như những vật chứng tìm được, Ân Hiểu Khiết trong quá trình bị người xâm phạm đã liều mạng phản kháng, bị Hình Hoành dùng bạo lực đánh đập gây nên những vết thương nhẹ, vết thương được chụp ảnh lại, bên trong móng tay của cô ta có DNA của Hình Hoành, cùng với vết cào trên mặt của Hình Hoành hoàn toàn trùng khớp, âm hộ cũng có tinh dịch của Hình Hoành…
Hai tháng trước khi Bộ Công an khởi tố vụ án, mỗi ngày Đường Uyển đều mang theo Hình Minh ngồi xổm canh giữ trước cửa nhà Vệ Minh. Bà tin chắc chồng mình vô tội, chỉ cần Vệ Minh xuất hiện, bà liền lôi kéo năn nỉ, có thể điều tra lại cẩn thận một chút hay không? Có lẽ hai người đều đồng ý quan hệ với nhau nhưng lại bị ả kia vu hại, e rằng bọn họ là thông dâm.
Đường Uyển không dám nói to, âm thanh vẫn luôn kìm nén nơi cổ họng, cho nên Vệ Minh thường không nghe rõ bà nói cái gì, đôi khi phải hỏi lại lần nữa.
Đường Uyển là người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Vệ Minh mặc dù ngại mỗi ngày bị người ngồi xổm trước nhà lôi kéo mình, nhưng chưa từng nặng lời với người phụ nữ này một câu. Có một lần, hắn nắm chặt vai Đường Uyển, sau đó vuốt tay nói, đừng tốn tiền tìm luật sư nữa. Làm lại từ đầu đi tìm một người đàn ông khác, vụ án này ván đã đóng thuyền, không ngóc đầu lên được.
Hình Minh luôn kề sát bên bà. Ánh mắt của Vệ Minh nhìn chằm chằm vào Đường Uyển, như ánh mắt của một con sói đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt cừu trên thớt.
Trước cửa nhà Vệ Minh thỉnh thoảng cũng có người qua kẻ lại. Bọn họ nghe ngoáng phong thanh, thu hồi ánh mắt đồng tình, bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ.
Bàn tay Đường Uyển đặt sau lưng con trai, mạnh mẽ túm lấy áo cậu, làm cho Hình Minh rất khó ngẩng đầu lên, thật giống con rùa rụt đầu. Đường Uyển sợ gặp phải người quen. Chồng của bà coi như đã xong, giờ chỉ còn lại mỗi đứa con này, bà cảm thấy bản thân mình có thể bị mất mặt, nhưng tương lai của Hình Minh ngàn vạn không thể bị hủy hoại như vậy.
Thời gian này nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, Hình Minh ban ngày lên lớp, buổi tối theo Đường Uyển đi tìm Vệ Minh. Sau đó Đường Uyển theo Hướng Dũng, bỏ qua việc giải oan cho chồng. Nhưng Hình Minh vẫn theo thói quen thường đi vòng vòng, không đi được mấy bữa, Vệ Minh đã không thấy tăm hơi. Cả nhà hắn đều chuyển đi.
Nghe nói, Vệ Minh bị điều ra ngoài thành phố, đi đến trạm công an đường sắt, nhận chức trưởng phòng kiêm bí thư đảng ủy nơi đó.
Ra đi liền bặt vô âm tín, mấy năm gần đây mới trở về một chuyến.
Vệ Minh một đường thăng cấp, Ân Hiểu Khiết gả vào hào môn, tất cả những người có liên quan đến vụ án đều có cuộc sống tốt đẹp, chỉ có người phóng viên nhiệt huyết cương trực trong một đêm thanh danh đều mất sạch.
Hình phạt liên quan đến “tình dục” thường không quá nặng nề, nhưng điều quan trọng là hủy hoại danh tiếng. Vào lúc ấy mọi người thuần phác thiện lương nhận thức hạn hẹp, dưới đũng quần mỹ nhân không phải hồng thủy (kinh) thì cũng là mãnh thú. Người như Hình Hoành lúc nào cũng tỏ vẻ chính trực ngay thẳng thế mà lại vướng vào đũng quần mỹ nhân, càng nên băm thây vạn đoạn.
Vụ án cưỡng dâm này liên luỵ ra nhiều vụ án khác, một người làm chứng hai người làm chứng rồi lên đến ba người, các chứng cứ mới dây dưa móc nối nhau dần dần bị lôi ra, bởi vậy, các bài báo của phóng viên Hình viết trước đây tại ‘Nhật báo kinh tế’ đều trở thành chó má. Các cơ quan cùng xí nghiệp trước đây từng bị ông thẳng thắn vạch trần chuyện xấu nay dồn dập đi ra trả đũa, lên án Hình Hoành dọa dẫm chưa toại, còn chấp bút bôi đen.
Hình Minh từ lúc mới đầu đối với cha mình không chút nghi ngờ hết lòng tin tưởng dần trở nên nửa tin nửa ngờ. Sau khi Hình Hoành qua đời một quãng thời gian rất dài, cậu oán, cậu hận, cậu nơm nớp lo sợ, trốn trốn tránh tránh, nhục nhã khi nghe bất luận người nào đề cập đến cái tên Hình Hoành. Cậu chỉ cần một câu nghe không vừa tai liền cùng người động thủ, thậm chí ngày Hình Hoành đột tử ở trong nhà tù, cậu còn ở trong trường thi múa bút thành văn, không muốn đi gặp cha mình lần cuối. Ba người thành hổ, người đàn ông vốn anh tuấn cao lớn, chân thành trượng nghĩa đã chết dần chết mòn trong những lời phỉ nhổ của mọi người. Còn cậu, toàn bộ tuổi thơ của mình bị người đời chỉ trỏ khinh bỉ, Hình Hoành trở thành cái nhọt trong lòng cậu, chất độc trong máu, làm sao cũng thể không sạch sẽ. Âm ỉ đau đớn.
Mãi đến tận khi Hình Minh học năm thứ hai đại học y, Tô Thanh Hoa mới đưa cho cậu một bức di thư. Thư này y đã cầm từ rất lâu rồi, đến giờ vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp lấy ra, hơn nữa Đường Uyển cũng đã thông báo, tất cả đồ vật của Hình Hoành có thể thiêu liền thiêu, không thể thiêu liền ném, người chết sẽ thoải mái, nhắm hai mắt lại cố gắng trải qua, người còn sống phải tiếp tục sống. Thi đại học, có việc làm, cưới vợ, sinh con, đó không phải là đang sống hay sao? Đường Uyển khẩu khí tràn ngập oán hận, cái chết của chồng mình vẫn bám dai như đỉa, tạo thành rào cản ngăn cách con trai cùng bà.
Hình Hoành có thói quen viết bản thảo tin tức, nên Hình Minh đã quá quen thuộc với chữ viết của cha mình.
Di thư viết trước khi vụ án cưỡng gian xảy ra hai tháng. Hình Minh bừng tỉnh nhớ tới, cùng thời gian không sai biệt lắm, cha mình muốn cùng mẹ ly hôn, lời ông nói khi đó cũng tương đồng với những lời ở trong bức thư, lần này đắc tội với nhân vật lớn, ông không muốn liên lụy đến hai mẹ con cậu.
Chuyện cũ bị mây mù che lấp nhiều năm, đột nhiên mở ra lỗ thủng, mọi chuyện bỗng trở nên rõ ràng. Đọc xong di thư của cha mình, Hình Minh lúc ấy vẫn là một sinh viên trường y bày ra một mặt bình tĩnh mà nhìn Tô Thanh Hoa, một lúc lâu sau, cậu một bên khóc một bên cười, bộ dạng đặc biệt là buồn cười. Cười vì cha mình vô tội, khóc là vì hối hận bản thân mình, cậu nói, sư phụ, nhiều năm qua con là thằng khốn nạn như vậy.