Edit: Bèm/ Beta: Croromi
Bây giờ sao....."Hà Thanh rũ mắt liếc liếc thời gian, "Có thể đưa cô đi xem."
"Vậy làm phiền cô." Tô Nhàn cầm hai túi tư liệu lên, "Án tử còn lại, trên đường tôi sẽ tìm hiểu một chút."
"Được." Hà Thanh bình tĩnh đáp ứng, chuẩn bị đi ra ngoài.
"Tối nay gặp." Tô Nhàn cười tủm tỉm quay lại gật gật đầu với hai người kia, đi theo phía sau Hà Thanh.
Hai vị trong tổ hâm mộ nhìn theo Tô Nhàn đi với Hà Thanh ra cửa, mắt trông mong lay động qua khung cửa nhìn chằm chằm các cô đi xa.
"Lão đại không biết mời trợ lí từ nơi nào, thật là đẹp mắt."
"Tô tỷ tỷ đẹp tuyệt sắc, nếu có thể trợ giúp chúng ta thì càng tốt."
Theo thang máy xuống tám lầu, Hà Thanh ở phía trước dẫn đường, Tô Nhàn đi theo phía sau, chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót thanh thúy có tiết tấu theo sát bước chân mình, đàn ông đi ngang qua người nàng không ai không dừng bước, công nhân quét rác ven đường đều ngơ ngác nhìn chằm chằm phía sau lưng Hà Thanh.
Cô vừa quay đầu lại, liền thấy một cặp đùi thon dài trắng nõn, dẫm lên giày cao gót đen xinh đẹp, dáng người phong tình vạn chủng kết hợp với đôi mắt vài phần câu nhân*, cơ hồ có thể khiến cho không ít đàn ông vì nàng mà ngừng bước.
Nhân*: Người
"Làm sao vậy?" Tô Nhàn thấy Hà Thanh đột nhiên dừng lại, nghi hoặc nghiêng đầu.
"..... Không có gì." Hà Thanh khẽ thở dài một hơi, "Không cần đi phía sau tôi, đi bên cạnh tôi là được."
Âm thanh giày cao gót thanh thúy mà vang dội, nếu là lúc nửa đêm, từng tiếng bước chân vang lên sát sau lưng, thì có chút đáng sợ, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy nữ quỷ đẹp như vậy, trong nháy mắt sự khủng bố liền bay hết.
"Được." Tô Nhàn ưu nhã cong môi cười, tiến lên phía trước hai bước, dừng lại bên cạnh người Hà Thanh.
Ánh sáng mặt trời nhu hòa chiếu trên gương mặt tinh xảo của nàng, nhìn Tô Nhàn, mặc kệ là quần áo nụ cười, hay vẫn là hình thái khí chất, đều vô cùng hoàn mỹ, ngược lại làm Hà Thanh cảm thấy, túi da xinh đẹp đến lóa mắt người nhìn này là một bức tường vô hình, dùng tươi cười xinh đẹp làm lá chắn cho nàng.
Cô chuyển mắt nhìn về hướng khác, đi đến bãi đỗ xe dưới lầu lấy xe của mình, chở Tô Nhàn tới hiện trường vụ án đầu tiên.
Trong xe an tĩnh, một người chuyên tâm lái xe, một người trầm mặc dựa vào cửa sổ xem tư liệu, đều không hề nói chuyện với nhau.
Thẳng đến khi xe chậm rãi dừng ở giao lộ đèn xanh đèn đỏ, người luôn an tĩnh bên cạnh nhẹ giọng nói một câu, "Cô cảm thấy hai vụ án này có liên hệ với nhau sao?"
Nhắc tới vụ án Hà Thanh thật ra lại rất có hứng thú, lập tức đáp lại: "Có điểm tương đồng."
"Tôi vừa mới nhìn vụ án thứ hai, nạn nhân được phát hiện ở dưới một con sông nhưng kết quả kiểm tra thi thể nói rằng người tử vong vào một tháng trước, hơn nữa trong một tháng này đều ngâm mình dưới sông, đến tận hôm qua mới được phát hiện, điểm này cùng vụ án thứ nhất giống nhau, đều có 1 tháng thời gian, chỉ khác ở thủ pháp che mắt."
"Nghi phạm cũng hoàn toàn tương tự, người được lợi nhiều nhất sau khi nạn nhân chết là chồng cô ta, đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn mĩ."
"Cô có ý kiến gì không?" Hà Thanh thừa dịp đèn xanh chưa sáng, hỏi một câu.
Tô Nhàn vuốt cằm nhíu nhíu đôi mày tinh xảo sau đó lại giãn ra, "Giống như một kế hoạch giết người hoàn hảo, sau đó cho hai người bọn họ thực hành, tạo ra thời gian tương đồng không chênh bao nhiêu, cùng với lập trường hiềm nghi."
Hà Thanh không để ý mà cong cong khóe môi, "Mấy chuyện này đều là yếu tố phụ, có kẻ bày cho hai người bọn họ chứng cứ ngoại phạm."
"Nhưng vấn đề là hai người họ đều có chứng cứ ngoại phạm được xác thực."
"Cô xác định chứng cứ ngoại phạm của bọn họ không có vấn đề."
Tô Nhàn thong thả khép lại tư liệu trong tay, "Nếu nói thời gian địa điểm mà chứng cứ ngoại phạm cung cấp không có vấn đề, vậy chính là thời gian nạn nhân tử vong có vấn đề."
"Tôi muốn đến hiện trường vụ án, nhất định có thể tìm được chút đồ vật hữu dụng. "
Hà Thanh gật gật đầu, trầm mặc
không lên tiếng, sau đó đưa Tô Nhàn tới dưới lầu một tiểu khu xa hoa.
"Khắp nơi đều có camera không giống như sẽ để xót gì đó a." Tô Nhàn quay đầu nhìn bốn phía, đánh giá xung quanh.
"Các cô là ai?" Bảo vệ ở cửa nhìn thấy người lạ xuất hiện, lập tức tiến lên hỏi, vừa mới bày ra biểu tình nghiêm túc khắt khe muốn kiểm tra thân phận, thấy trước mặt là đại mĩ nữ cao gầy, nháy mắt biểu tình trở nên nhu hòa, "Tiểu thư, cô đến tìm người có phải không?"
Tô Nhàn ôn hòa cong cong môi cười, vẫn chưa đáp lại.
Hà Thanh ngồi ở ghế lái, duỗi tay lấy ra giấy chứng nhận, "Tra án."
Bảo an sửng sốt một giây, quét mắt nhìn về hai nữ nhân tưởng như mong manh yếu đuối phía trước mặt, nghiêm túc xem xét giấy chứng nhận của Hà Thanh, liền trả lại, "Vậy hai vị cảnh sát xin cứ tự nhiên." Tô Nhàn mỉm cười gật gật đầu.
Hà Thanh thu hồi giấy chứng nhận, tôi đi ra bãi tìm chỗ đỗ xe, cô ở đây chờ tôi."
Tô Nhàn rũ mắt lật lật tư liệu trong túi văn kiện, một bên nhìn quét qua cấu tạo bên trong tiểu khu, bộ dáng thập phần chuyên chú, vẫn chưa đáp lại.
Hà Thanh liền quay đầu đi vào bãi đỗ xe.
"Camera trong tiểu khu không có góc chết, nếu nói vẫn để sót, khả năng camera bị người động tay động chân." Tô Nhàn một bên vừa đi vừa quan sát vị trí camera trong tiểu khu, sửa sang lại án kiện ở trong đầu.
"Đương nhiên, nạn nhân chết ở trong nhà, bị hung thủ cầm hung khí tấn công, phát hiện lượng lớn vết máu nạn nhân trong nhà, mặc kệ như thế nào, sau khi hung thủ giết người, muốn mang theo một thi thể rời đi, rất khó để không bị chú ý tới." Nàng rũ mắt nhẹ giọng nói thầm một bên giẫm lên giày cao gót, chậm rãi đi vào tòa nhà, quan sát tỉ mỉ xem có khả năng để sót lối đi nào không.
Hà Thanh sau khi đỗ xe xong trở về, liền thấy mỹ nhân xinh đẹp thập phần tập trung vừa lật xem tư liệu trong tay, vừa đi qua đi lại ở cửa, xem xét mặt đất, góc tường, cùng với trần nhà, cứ lẩm nhẩm nhắc đi nhắc lại chuyện gì đó, trông cực kì nghiêm túc.
Cô liền đi qua đứng ở một bên, không có quấy rầy.
Phần lớn chi tiết cô đã kiểm tra qua vào lần trước, nhưng cũng không loại trừ khả năng để sót cái gì, nếu vị trợ lí xinh đẹp mới tới này khả năng không chỉ dừng ở bề ngoài thì càng hợp tâm ý.
"Dựa theo lối mà các hung thủ hay đi, khẳng định là thông qua thang máy, sau đó ra ngoài tiểu khu, bởi vì nạn nhân sống ở tầng mười tám." Tô Nhàn ở một bên thao thao bất tuyệt đi tới bên cạnh thang máy, Hà Thanh không tiếng động tiến lên giúp nàng ấn nút thang máy.
"Tiểu khu cũng có lối thoát hiểm, nhưng việc kéo thi thể xuống 18 tầng, mỗi tầng đều có camera, hẳn là hung thủ sẽ không lựa chọn cách này, nếu thật sự muốn đi, phải động tay chân với camera ở lối đi của 18 tầng lầu mới được, như vậy quá lộ liễu, để một chút liền sẽ bị chú ý tới." Nàng lại xác nhận một lần nữa xem có để sót chỗ nào dưới lầu không, sau đó liền vào thang máy.
Hà Thanh giúp nàng ấn nút tầng 18, sau đó an tĩnh đứng trong góc, nhìn chằm chằm người sau khi tới hiện trường vụ đầu tiên liền chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, bộ dáng nghiêm túc quan sát nhưng thật ra lại phù hợp với ý cô.
"Chỉ có một camera trong thang máy, đây là chỗ dễ dàng xuống tay nhất."
Tô Nhàn ngước mắt nhìn chằm chằm camera theo dõi lắp trong một góc thang máy, lại thong thả mà đem tầm mắt hướng lên phía đỉnh đầu, nhón chân, cố gắng sờ vào nóc thang máy.
"Không có dấu vết bị lỏng ra, ít nhất là gần đây không có người mở ra, cũng bài trừ khả năng hung thủ đem thi thể tạm thời đặt trên nóc thang máy rồi thoát đi, xong việc lại đến lấy."
Hà Thanh yên lặng mà ngước mắt nhìn nóc thang máy một cái, thật ra lần trước tới cô quên kiểm tra chỗ này, bất quá nếu muốn giấu thi thể ở trên này, sẽ có trăm ngàn sơ hở, số người đi thang máy lại không ổn định, với cả rất có khả năng tràn ra vết máu, nói vậy, vụ án sẽ không xuất hiện trong tay tổ cô.
"Còn lại chính là kiểm tra hiện trường vụ án tại nhà nạn nhân." Tô Nhàn nghiêm túc đem từng khả năng bài trừ dần, đi ra khỏi thang máy, đứng ở lối đi nhỏ của hành lang tầng 18.
Lúc này là ban ngày, người có thể ở nhà phi thường ít, toàn bộ hành lang trơn bóng xinh đẹp, mặt đất lát gạch trắng men sứ cùng bức tường sạch sẽ, hành lang còn có cửa sổ có thể nhìn thấy phong cảnh thành phố ở rất xa.
Người sống ở tầng này cũng không nhiều, ra khỏi thang máy, mới nhìn về phía hành lang là có thể thấy một nhà dán giấy niêm phong, ở cửa có cảnh sát trông coi.
Hà Thanh lấy ra giấy chứng nhận, tiến lên cùng người cảnh sát kia nói chuyện hai câu, Tô Nhàn đứng ở bên cạnh đánh giá vị trí camera theo dõi trên hành lang, vị trí hợp lí không góc chết, hung thủ muốn tránh camera lặng lẽ vào phòng cũng không phải việc dễ dàng gì.
"Vào thôi." Hà Thanh đứng ở cửa hô một tiếng, hướng nàng vẫy tay, mang theo Tô Nhàn quay đầu tiến vào trong phòng.
Tiểu cảnh sát đứng ở cửa trông coi trộm liếc liếc mắt nhìn Tô Nhàn một cái, đối với người xa lạ không quen biết này có chút nghi hoặc.
Sau khi Hà Thanh đóng cửa lại, đi đến hướng trong phòng.
"Thi thể đã sớm được bàn giao cho bên pháp y rồi, nếu cô muốn xem, có thể sẽ muộn một chút."
"Ừm." Tô Nhàn nhẹ nhàng gật đầu, đứng ở cửa nhìn Hà Thanh đã đi vào bên trong.
Nàng quay đầu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra.
Nếu chính mình là hung thủ, tìm mọi cách trà trộn vào trong chung cư này, chuẩn bị sát hại vợ của một vị bác sĩ.
Vào cửa là có thể nhìn thấy một cái chuông treo trên vách tường ở bên cạnh huyền quan*, phía dưới chuông là hai tủ giày, bên trong đặt giày đôi vợ chồng.
* Huyền quan: Nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách
Đi qua huyền quan, bên trong là phòng khách, trên thảm phòng khách có một vết máu đỏ thẫm, phía trên có dấu phấn trắng tô một vòng hình người, là vị trí thi thể, nằm ngay vị trí trung tâm phòng khách, bên cạnh có một cái bàn.
Vị trí này, trừ phi hung thủ lúc ấy đợi lúc nạn nhân không phòng bị mà đánh lén từ sau lưng, bằng không vị trí này có chút kì quái. Nếu nói một tháng trước ở nhà bị giết chết, nhiều máu để lại như vậy ít nhiều sẽ có dấu vết giãy giụa, báo cáo cũng xác thực, biểu hiện trong phòng có dấu vết giãy giụa. Co người trong trạng thái bị thương, khi muốn chạy trốn, sẽ theo bản năng đào tẩu về hướng vách tường, phụ cận cửa sổ, bởi vì mất máu quá nhiều dẫn đến choáng váng, hoặc thống khổ do bị thương sẽ khiến bọn họ trong tiềm thức lựa chọn nơi có chỗ dựa, không đến mức ngã xuống.
"Một tháng trước, nạn nhân lúc ấy là ở nơi nào trong nhà bị tập kích?" Tô Nhàn ngồi xổm trước vết máu trong phòng khách, hướng chỗ Hà Thanh hỏi.
"Chắc là ở phòng khách xem TV đi, lúc ấy TV phòng khách đang mở, trên mặt đất có dấu vết nước trà bị nghiêng rơi xuống, rất có khả năng là nạn nhân ở phòng khách xem TV, sau đó bị hung thủ giết hại. " Hà Thanh từ phòng ngủ đi ra, nhìn Tô Nhàn đang ngồi xổm bên cạnh vết máu, "Có phát hiện gì không?"
Tô Nhàn trầm tư hai giây, tầm mắt rơi xuống ghế sofa.
Bên cạnh chỗ nạn nhân ngã xuống là cái bàn phòng khách, sofa cùng với TV, trong phòng có rất nhiều dấu vết giằng co, là một người phụ nữ nhu nhược, không phải nên trực tiếp chạy về hướng cửa sau khi bị đâm một dao hay sao? Sao còn có tinh lực ở trong phòng lo chu toàn? Nếu cô ấy thật sự muốn chạy ra khỏi nhà, kết quả là bị bắt lại, nếu vậy khả năng chết ở huyền quan càng cao.
Người phụ nữ này chết thật không bình thường a. Tô Nhàn xoa xoa đầu, nhìn quét mắt một cái toàn bộ phòng khách, trong đầu cực lực tái hiện cảnh tượng ngay lúc đó.
__________________________
Hai con bò lết mãi cũng được 3 chương rồi hihi ٩(๑'3`๑)۶