"Cái đệt!" Kỳ Minh đưa tay quẹt khóe miệng, nhổ ra một bãi nước bọt pha máu loãng: "Hôm nay ông đây mà không dạy dỗ mày..."
Thấy thằng bạn mình còn định đưa chân đá người bên kia, Hạ Quân Trì không vui kéo lại: "Đừng đánh."
Hắn chắn trước người Kỳ Minh, chạm mắt Trần Nam Nhất trong vài giây ngắn ngủi. Anh hơi bất ngờ khi nhìn thấy người đến giúp là hắn, mím mím môi rồi lại quay mặt đi, hỏi Lâm Ngang thấy thế nào.
"Ôi, xe tôi... " Giữa hai nhóm người còn có một người đàn ông trung niên ngồi bệt dưới đất, nhìn xe mình đau lòng, miệng không ngừng làu bàu than thở: "Trời ơi sửa phải hết bao nhiêu tiền đây..."
Hạ Quân Trì định hỏi Kỳ Minh chuyện gì xảy ra, mà vừa quay đầu lại, hắn đã thấy có hai người đàn ông cầm điện thoại vội vàng chạy đến chỗ Trần Nam Nhất: "Hai em không sao chứ?"
"Vẫn ổn! Quẹt hai ba cái ấy mà." Lâm Ngang vẫn cứ giận đùng đùng, bị người bạn trai vừa đến ôm cứng lại, không thì đã vồ vập xông lên.
Trần Nam Nhất tự nhiên thả lỏng tay, để Lâm Ngang ở với bạn trai, còn anh bước đến ngã ba nhìn: "Gọi cảnh sát giao thông đến giải quyết đi."
"Tôi báo rồi." Trịnh Du đứng ngay bên cạnh anh, chỉ mu bàn tay dính vết máu rồi đưa khăn giấy cho anh, nho nhã lịch sự đáp: "Em có sao không? Không bị thương chứ?"
"Tôi không sao. Cảm ơn anh." Thấy trong giọng điệu của đối phương xen lẫn sự cố gắng muốn kéo gần khoảng cách giữa, Trần Nam Nhất thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn nhận khăn giấu lau sạch tay.
Hạ Quân Trì cách đó vài bước chân nghe họ nói chuyện, cũng nhìn thấy đám đông tụ tập bên ngoài, còn có cảnh sát giao thông đang đến. Bộ quần áo bảo hộ phản quang trong đêm tối như một đốm sáng đang lay động, khiến hắn phải nheo mắt lại.
Hắn dựa vào xe Kỳ Minh, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng sát bên Trần Nam Nhất với sắc mặt rất khó coi.
Người đàn ông nọ mặc đồ Tây, áo ngoài khoác trên tay, đeo một chiếc đồng hồ có giá trị không nhỏ, mang điệu bộ của một tay tinh anh giới thương nghiệp, vô cùng săn sóc vòng hờ tay qua người Trần Nam Nhất.
Hạ Quân Trì chỉ cảm thấy hành động kia làm người khác rất mất tự nhiên, sắc mặt ngày càng trầm đi.
Dựa theo thói quen dùng vật chất để bù đắp quãng thời gian thiếu hụt thời trưởng thành của con trai mình của mẹ Hạ, Hạ Quân Trì xem như là loại người chưa từng sống khổ bao giờ.
Mọi thứ hắn muốn đều nằm trong tầm tay hắn, đó là lý do vì sao Nhiễm Văn nói, hắn luôn nhường nhịn, cũng không hay nổi nóng.
Nhưng nếu phân tích bản chất của Hạ Quân Trì, vậy từ thể xác đến trái tim hắn chẳng qua cũng chỉ như bao con người bình thường khác, và nó chắc chắn cũng hàm chứa những cảm xúc tiêu cực và những dục vọng mãnh liệt. Chẳng hạn như không thể chịu đựng được nỗi thất vọng, không muốn bỏ đi tính chiếm hữu, đặc biệt là khát khao tình cảm không có điểm dừng với đối tượng đặc biệt.
Kỳ Minh đứng phía sau bình tĩnh lại, gọi hai cuộc điện thoại rồi quay sang nói với hắn: "Tao gọi người đến giải quyết, không rảnh lề mề với mấy đứa cháu này, đi."
Bố Kỳ Minh là nhân vật khá có tiếng nói trong hệ thống cảnh sát thành phố, cậu ta không cần lo lắng chuyện đêm nay thêm. Không bao lâu sau, đã có người đến thay hắn nói chuyện với cánh sát giao thông.
Thoát thân êm đẹp, Hạ Quân Trì và Kỳ Minh bước vào quán bar ban nãy. Kỳ Minh đi rửa mặt, gọi hai ly Whisky rồi ngồi xuống kể lại chuyện vừa rồi: "Đệt cụ tao đang tìm chỗ đậu xe, thì xe ông chú kia tự nhiên đâm ngang ra, tao xuống hỏi mới biết đằng trước có hai cái đứa ẻo lả kia thắng gấp nên làm ồn ào um sùm lên."
Hạ Quân Trì vẫn cúi đầu nhìn ly rượu trước mặt, lúc nghe thấy hai chữ ẻo lả, hẳn ngẩng đầu lên, đầu ngón tay lạnh lẽo nhịp trên mặt bàn kính.
Kỳ Minh hoàn toàn không phát hiện ra gì, uống một hớp rượu rồi tiếp tục: "Tao buột mồm chửi một câu, má chứ cái thằng nhóc lái xe kia cũng nóng nảy gớm."
Cậu ta vừa nói vừa vặn tay xoay chân đang tê tê: "Xe ông đã thành như vậy rồi, vừa chửi cậu ta hai câu đã lao đến đánh tao. Chậc, mấy tên đồng tính đúng là lập dị."
"Sao mày biết họ —— " Hạ Quân Trì có vẻ rất không thích cách dùng từ của Kỳ Minh, hắn dừng một chút, không tiếp tục câu hỏi của mình.
"Cái gì? Sao tao biết hai tên ẻo lả đó là đồng tính ấy hả?" Kỳ Minh ung dung đáp, "Đi bar bủng thì gặp nhiều thôi. Với lại lúc đánh nhau, cái tên có văn hóa hơn gọi điện thoại thì nghe thấy tên gay bar ngay đường bên cạnh. Ầy, sao đó thì hai tên đàn ông khác chạy đến."
Kỳ Minh nói xong, mãi lâu sau vẫn không có âm thanh nào vang lên ngoại trừ tiếng nhạc đều đều. Hạ Quân Trì cầm ly rượu nốc một hớp to, rồi ném ly lên bàn: "Đã đánh một trận rồi mày còn chưa chịu thôi?"
"Đồng tính luyến ai cũng không động chạm gì đến mày, đừng có gọi người ta là ẻo lả hay õng ẹo nữa."
Kỳ Minh đơ người, tay tính với đến cầm ly rượu cũng cứng lại. Hai người đã quen thân bao nhiêu năm, Hạ Quân Trì rất ít khí nói chuyện khách sáo như thế. Kỳ Minh ngẫm kỹ hai câu này trong đầu một lần, cảm thấy hẳn là Hạ Quân Trì nổi giận rồi, mới lúng túng nói: "Tao cũng có nói mày đâu, giận gì chứ."
Ngón tay Hạ Quân Trì lướt trên miệng ly, không đáp. Hắn vừa nghĩ ngợi vài phút, nhưng còn chưa kịp định hình mọi thứ trong đầu xong xuôi đã đứng dậy vẫy tay, trả tiền cho phục vụ rồi đi thẳng ra ngoài.
Sau khi chào Kỳ Minh, Hạ Quân Trì đứng ven đường bắt xe về nhà. Lúc đến khu dân cư, hắn nhìn căn hộ tối đen như mực của mình, đi tới đi lui trước đài phun nước chứ không về nhà.
Đã trễ lắm rồi, cũng không còn ai tản bộ, không gian tối mù vắng tanh ngoài đây khiến một người cứ đi quanh quẩn như hắn trông có hơi kỳ lạ.
Cứ thỉnh thoảng Hạ Quân Trì sẽ đưa mắt nhìn xem đã mấy giờ, nhưng mỗi lần nhìn là một lần nhớ đến người đàn ông vòng tay lấy Trần Nam Nhất kia.
Hắn bắt đầu so sánh, có phần chủ quan mà cho từ cách ăn diện đến cử chỉ lời nói của người đàn ông kia điểm cực thấp. Rồi hắn lại thoải mái nghĩ, trong ngăn kéo tủ vẫn còn mấy cái đồng hồ mẹ mua cho, chắc hôm nào mặc bộ đồ Tây rồi lựa một cái đeo vào cũng được.
Khi màn hình điện thoại hắn sáng lên lần thứ ba, giọng Trần Nam Nhất vang lên khe khẽ từ đầu đường bên kia. Đôi chân cứ bước loanh quanh của Hạ Quân Trì khựng lại, chờ anh đến gần thêm nữa.
Nhưng đến lúc anh tới gần, hắn mới nhận ra anh không chỉ đứng một mình. Người đàn ông vừa bị Hạ Quân Trì đánh và người đàn ông bị chấm điểm cực thấp theo anh về, hạ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Người nọ đưa anh đến dưới chân tòa nhà rồi lịch sự chào tạm biệt. Trần Nam Nhất đứng trước cửa, đưa tay xoa xoa thái dương mình như cảm thấy phiền nhiễu lắm, chậm rãi lê bước vào thang máy.
Anh vào trong một mình, ấn nút đóng cửa.
Mà cửa thang máy mới bắt đầu đóng được một giây, lại phải mở ra.
Hạ Quân Trì đứng ngoài cửa gọi tên anh, giọng điệu không nhìn ra tâm trạng gì, sau đó đặt chân vào.
Trần Nam Nhất nhìn thấy hắn, cảm thấy cục rắc rối này đã lớn lắm rồi, chỉ muốn lao thẳng ra khỏi thang máy ngay lập tức. Nhưng Hạ Quân Trì vừa vào đã ấn nút đóng cửa, không chừa chút thời gian nào cho anh.
Thang máy đi lên, Hạ Quân Trì đứng ở giữa, hỏi người đứng bên phải mình: "Bạn đưa anh về à?"
Trần Nam Nhất thấp giọng ừ một tiếng: "Mới vừa giải quyết xong với bên cảnh sát giao thông, tiện đường đưa tôi về."
Hạ Quân Trì đứng gần anh quá, người hắn như áp cả vào đây. Trần Nam Nhất không suy nghĩ trôi chảy được như thường, hơi lúng túng nói: "Người ở phố hộp đêm đó... là bạn cậu nhỉ."
Hạ Quân Trì biết anh đang hỏi đến Kỳ Mình, khẽ gật đầu.
Thang máy lên đến tầng mười, cả hai cùng nhau ra ngoài, nhưng vẫn giữ nguyên khoảng cách không bao xa ấy.
Tóm lại, chuyện đêm nay là do Lâm Ngang lái xe hấp tấp mà ra, Trần Nam Nhất thay bạn mình xin lỗi: "Xin lỗi, tính tình Lâm Ngang nóng vội, bọn tôi hẹn với người ta nên khi ấy gấp quá, cậu ấy lái nhanh mà còn thắng gấp nên mới xảy ra chuyện xe sau va chạm tông lấy đuôi nhau. Sau đó còn xuống xe đánh nhau..."
Nói tới đây, anh bỗng im lặng, trong đầu chiếu lại mấy lời bạn Hạ Quân Trì đã nói.
Chỉ mấy ngày trước thôi, Trần Nam Nhất vẫn cho rằng Hạ Quân Trì như vận may đột ngột va vào cuộc đời anh, vì chính những ưu đãi và quan tâm đặc biệt xảy đến với anh vô cùng nhiều lần và dày đặc ấy.
Nhưng trong lần tình cờ hay không tình cờ đối diện với hắn này, Trần Nam Nhất buộc phải nghĩ rằng Hạ Quân Trì giúp đỡ anh, vui vẻ ở cạnh anh tất cả chỉ vì xem anh như một người hàng xóm bình thường. Bây giờ cậu ấy biết tính hướng của mình rồi, có phải cậu ấy sẽ phản ứng như người bạn kia không?
Mọi suy nghĩ linh tinh trong đầu anh bị câu hỏi của Hạ Quân Trì chặn đứng. Rất rõ ràng, trọng điểm Hạ Quân Trì tìm được khác hoàn toàn với cái anh nghĩ: "Hẹn, anh phải làm việc gì?"
Trần Nam Nhất ngơ ngác, hơi chột dạ nhìn hắn: "Bạn bè hẹn gặp nhau mà thôi."
Hạ Quân Trì vừa định truy hỏi tiếp, điện thoại Trần Nam Nhất đã đổ chuông.
Anh nhìn thấy cái tên Lâm Ngang, dịch ra hai bước.
Hạ Quân Trì không nói gì, nghe Trần Nam Nhất có phần bất lực mà kiên quyết nói: "Cần phải bồi thường bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, ngày mai bàn bạc với cậu sau..."
Chờ anh cúp máy xong, Hạ Quân Trì đứng sau lưng anh lên tiếng: "Kỳ Minh muốn các anh bồi thường bao nhiêu?"
Trần Nam Nhất giật bắn mình, anh quay người, miễn cưỡng nở nụ cười: "Cảnh sát giao thông đã định tội, nên bồi thường."
Hạ Quân Trì cau mày, nghĩ thầm cái kiểu tính tình của Kỳ Minh, người nào tìm đến mà không cố ý gây khó dễ người ta mới là lạ. Hắn nhìn Trần Nam Nhất, cứng rắn nói: "Anh cứ để đó, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy."
Edit: tokyo2soul