Tiểu Hồng tức giận lên tiếng.
“Nè mọi người, tôi mời Ngữ Tịch đến đây không phải để cho mọi người săm soi chuyện đời tư của cô ấy, mọi người cũng lớn rồi sao không biết lịch sự gì hết vậy?”
Liêu Ngữ Tịch liền giữ Tiểu Hồng lại rồi tự tin nói.
“Không sao đâu, tôi không quan tâm các bạn săm soi tôi, chỉ là muốn ngủ với đại gia quả là điều không dễ dàng gì phải không, phải có tố chất gì đó mới được chứ không phải đơn giản là muốn lên giường là lên, để đại gia phải cúi đầu theo đuổi đó mới là đẳng cấp.”
“Hừ, có gì đáng tự hào đâu?”
“Đến để khoe khoang chứ làm được gì?”
Lúc này mọi người ở đây cũng ngà ngà say, Triệu Chí Nhan cũng xuất hiện, anh bước vào ngay lập tức mọi người liền há hốc miệng, không những Liêu Ngữ Tịch thay đổi mà cả bản thân anh cũng vậy, nhìn vẻ đẹp trai hào phóng có phần lãng tử của anh khiến cho những cô gái ngồi đây có phần điên đảo.
“Chào mọi người, xin lỗi vì đến trễ.”
Anh mỉm cười chào hỏi với mọi người nhưng ngay sau đó liền nhận ra Liêu Ngữ Tịch đang ở trước mặt mình, anh cũng không thể tin được rằng cô sẽ xuất hiện ở đây.
“Ngữ Tịch… em cũng đến đây à?”
Anh lại xem như chưa hề có cuộc chia ly vui vẻ nhào tới ôm lấy Liêu Ngữ Tịch, cô tức giận vì sự cố ý gần gũi của anh ta, cô ghét cay ghét đắng đẩy mạnh vai của anh rồi cố gượng cười.
“Tôi không được đến đây sao?”
“Ơ… không… không… Ngữ Tịch tốt quá, gặp được em anh mừng lắm.”
Tiểu Hồng là người ngồi ở giữa cảm thấy có chút lạnh sống lưng, giống như có một luồng sát khí mạnh mẽ nào đó đang bao trùm lấy không gian, đám người kia thấy không khí trở nên u ám liền nâng ly lên để xua tan không khí tĩnh lặng này.
“Nào mọi người cùng nâng ly nào, hôm nay không say không về nhé, Ngữ Tịch cũng ở lại chơi lâu lâu xíu dù gì cũng lâu rồi không gặp.”
Liêu Ngữ Tịch thấy khó xử khi phải ở lại đây, đúng là tình cũ không rủ cũng đến, không ngờ lại gặp mặt, biết là khó tránh khỏi mà vẫn gặp cho bằng được.
“Tôi chỉ uống một chút, tôi không thể tham gia lâu, mong mọi người thông cảm.”
Cô nâng ly lên uống cạn một ngụm rồi đứng dậy định rời đi thì một người béo ú đứng dậy túm lấy cổ tay của cô.
“Này, cô đi đâu, còn chưa ngồi nóng mông đã muốn đi rồi à? luật chơi hôm nay là phải say bò lết mới cho về.”
Cô nhíu mày khó chịu đẩy cậu ta ra, Triệu Chí Nhan cũng thấy bực bội vì người khác dám chạm vào Liêu Ngữ Tịch, anh liền bước tới ra mặt bảo vệ cho cô.
“Này, cậu có phải đàn ông không? nhường nhịn phụ nữ chút không được à, say xỉn rồi định quậy sao?”
Người đàn ông béo ú đó liền nhíu mày đôi mắt đỏ rực lên cầm lấy chai rượu đập vỡ rồi hướng tới kéo Triệu Chí Nhan qua một bên, nhưng chưa kịp ra tay thì một bàn tay to lớn đưa ra nắm lấy cổ tay của người đàn ông béo ú đó bẻ ngược lại.
“A.”
Lúc mà Triệu Chí Nhan bị kéo đi thì người đàn ông đó đã đứng sau lưng của Liêu Ngữ Tịch rồi nhẹ vỗ vai cô, người đó không ai khác là Cáp Lợi, cánh tay đắc lực của Diệp Khuynh Xuyên.
“Vô địa bàn của Diệp gia còn dám gây sự sao?”
Tên béo ú đó nhìn thấy thân hình cường tráng của Cáp Lợi liền rùng mình lùi về phía sau, Cáp Lợi nhếch môi sau đó đi tới cúi đầu với Liêu Ngữ Tịch, cô dõ nhẹ xuống bàn ngay lập tức đám người cao lớn ở xung quanh họ liền đứng dậy đi tới bẻ tay “rắc rắc”.
“Thiếu phu nhân không sao chứ?”
Cô nhếch môi nở một nụ cười lạnh nhìn tên béo ú đang sợ muốn tè ra quần đến nơi, mặt mày hắn trắng bệch, cả đám người trong bàn cũng phải sợ và kính nể không dám lên tiếng gì thêm, Tiểu Hồng cũng run lên cầm cập nhưng Liêu Ngữ Tịch bước tới trấn an cô.
“Không sao, đừng sợ.”
“Ngữ Tịch… cậu… cậu…sao lại như vậy?”
Liêu Ngữ Tịch nhẹ giọng đáp.
“Đừng hiểu lầm, họ là vệ sĩ của gia đình tôi, họ không gây hại nhwungx người vô tội đâu, chỉ những kẻ cố ý gây chuyện với tôi thì họ mới xử lý.”
Tên béo ú liền quỳ gối đi tới ôm lấy chân của cô van xin.
“Ngữ Tịch, xin lỗi cậu, tôi thật sự có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, tôi không dám nữa đâu, xin lỗi Chí Nhan, xin lỗi mọi người do tôi say nên tôi mất sự khống chế, mọi người bỏ qua cho tôi nhé.”
Thấy cậu ta cũng hối lỗi với lại cũng một phần do men rượu nên cô cũng không trách cậu ta, riêng Triệu Chí Nhan lại ngờ nghệch ra nhìn Liêu Ngữ Tịch và Cáp Lợi với đám đàn em phía sau lưng cô không chớp mắt, trong đầu liền nhận ra Cáp Lợi, chính là cánh tay đắc lực bên cạnh Diệp Khuynh Xuyên, bây giờ lại đi bảo vệ cho cô, chẳng lẽ cô thực sự là vợ của Diệp Khuynh Xuyên sao? anh hoang mang vô cùng, mặt mày xanh xao, tim đập loạn xạ, cũng may anh chưa làm gì Liêu Ngữ Tịch nếu không Triệt Quyền Đạo của Cáp Lợi đã đấm thẳng vào mặt của anh rồi.
“Hôm nay tôi mời mọi người, nên cứ ăn uống thoải mái, tôi có việc tôi xin đi trước, Tiểu Hồng lần sau chúng ta đi cà phê nhé.”
“Được… khi nào đi cứ liên lạc cho tớ nhé.”
Tiểu Hồng vẫn chưa tỉnh hồn sau vụ việc vừa rồi, cô cất bước rời đi một cách quyền lực, đám người ở đây cũng một phen hú vía không ai dám mở lời lên tiếng, riêng tên béo ú đây sẽ là điều khiến hắn ám ảnh suốt cả đời này mất.