Diệp Khuynh Xuyên thẳng thừng đưa ra lời đề nghị khiến Lập Mặc Thế cũng có chút lo lắng, nhưng dù sao đây cũng là một trò cá cược, không thể dễ dàng dám chắc được ai thắng nhưng hắn có đủ sự tự tin rằng người chiến thắng chính mình nên dõng dạc nói.
“Được thôi.”
“Thành giao!”
Lúc này người của Diệp Khuynh Xuyên cũng xuất hiện, người mang tên Cáp Lợi được mệnh danh bất bại trên võ đài, lần trước vì mệt nên dã nghỉ ngơi một thời gian bây giờ cũng đến lúc quay trở lại để làm rạng danh của Diệp Khuynh Xuyên, riêng Liêu Ngữ Tịch lúc này cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, anh ta lại mang cô ra làm vật phẩm cống nạp cho trò chơi của anh ta đấy ư?
“Nhĩ Thái, Thả tôi ra, mau lên!”
Cô bị trói ngược hai tay về phía sau liên tục vùng vẫy, cố gắng để thoát khỏi sợi dây đó nhưng Nhĩ Thái lại không nói gì mà huongs mắt tập trung về võ đài, cô lại quát lớn lên nhưng nhanh chóng bị tiếng trống ầm ĩ vang lên để bắt đầu trận đấu che lấp đi, mặc cho cô la hét nhưng chẳng một ai để ý đến cô.
“Đám người kia! Điếc hết rồi hả.”
“Thả tôi ra!”
“Ai cho các người có quyền tự tiện muốn làm gì làm vậy hả?”
“Tôi đã đồng ý đâu?”
Có vẻ như những âm thanh ồn ào đó của cô cũng truyền đến tai của Diệp Khuynh Xuyên, anh chỉ mỉm cười nhẹ sau đó liền thu lại nụ cười của mình tiếp tục dán mắt về võ đài, Cáp Lợi mặc dù không có thân hình to lớn vạm vỡ như tên kia nhưng anh rất nhanh nhẹn, cứ tưởng cơ bắp nhiều là giỏi nhưng thật ra nó cũng là một điểm yếu của đối phương, sự nặng nề khiến bản thân di chuyển khó khăn và dễ thấm mệt hơn Cáp Lợi.
Anh nhanh như một con thỏ luồng lách né đòn của đối phương, đa phần chỉ tránh né để làm cho đối phương trở nên mệt mỏi hơn vì đối phương mỗi lần tung chiêu là dùng hết sức có thể nhưng có lẽ hắn đã sai, Lập Mặc Thế nhìn thấy Cáp Lợi chỉ né đòn liền không nghĩ rằng anh đang chơi chiêu với tên đó nên đứng lên cười nhạo báng.
“Nè nè cái tên nhóc đó chỉ biết né tránh, đúng là thỏ đế mà.”
Diệp Khuynh Xuyên ánh mắt trở nên thâm sâu và có phần cười nhạo vì sự ngu ngốc của chủ lẫn tớ, có vẻ như sức lực của tên kia cũng trở nên dần cạn kiệt thể hiện rất rõ khiến Lập Mặc Thế cũng nhận ra.
“Gì chứ? Tên khốn dám chơi gian manh!”
Diệp Khuynh Xuyên bật cười lớn rồi chỉ vào đầu của mình hàm ý chê chúng ngu muội không biết dùng sự mưu mẹo.
“Không phải gian manh mà là biết tính toán, không phải cứ to con là giỏi mà cái này có to hay không?”
Nhanh như chớp Cáp Lợi liền tung hết chiêu của mình để kết thúc, anh bay lên tung cước đạp thẳng vào mặt của đối phương khiến hắn không nhìn thấy gì nữa, sự choáng váng sau cú đạp vừa rồi vẫn chưa phải là đòn kết liễu hắn nhưng chư agif hắn đã ngã khụy người xuống, Cáp Lợi ánh mắt trở nên như xuất quỷ nhập thần, tên kia vuốt mặt một cái rồi đứng bật dậy hai mắt đỏ rực như có một ngọn lửa, trận chiến lần này mới thật sự bắt đầu.
Từ nãy đến giờ Cáp Lợi có thể quan sát được sự di chuyển của đối phương và nắm bắt được điểm yếu của hắn, Cáp Lợi mỉm cười nhẹ lùi về phía sau bắt đầu vào thế cuối cùng cũng đến lúc anh ra chiêu Triệt Quyền Đạo, cú đấm thẳng vào mặt của đối phương nhanh đến mức không để đối phương có cơ hội tránh né, không hề có chút báo hiệu gì khiến đối thủ khó mà lường trước được, tên to con bị trúng vào nơi yếu nhất của bản thân, hắn một tay ôm mặt một tay đưa ra bắt lấy Cáp Lợi.
Anh nhanh chóng nhảy ra khỏi khu vực đó tạo thành một cú chuyển mình trên không, đôi chân mang một lực mạnh mẽ đá vào cằm của hắn rồi lộn một vòng trên không trung.
Tên kia có vẻ như cũng đuối sức lại còn bị Triệt Quyền Đạo làm cho tối mày tối mặt và không còn chút nhận thức gì nữa, Cáp Lợi liền xông tới nhanh như một cơn gió đạp hắn văng ra khỏi võ đài hoàn toàn dành phần chiến thắng.
Lập Mặc Thế siết chặt tay lại vô cùng tức giận nhìn về phía Cáp Lợi.
“Mày nhất định đã gian lận, sức mạnh của mày không bằng một góc của thằng đệ tao sao có thể thắng được, không thể như vậy được!”
Diệp Khuynh Xuyên đứng dậy vỗ tay tán thưởng rồi hả hê nói.
“Không phục thì cũng đã thắng rồi, mạnh chưa chắc đã thắng nhưng mà kẻ thắng cuộc mới chính là kẻ mạnh nhất.”
Anh hướng mắt nhìn về phía Liêu Ngữ Tịch,cô kêu la nãy giờ cũng thấy mệt mỏi rồi, nhưng từ nãy đến giờ cô im lặng là vì quan sát màn đấu vừa rồi, trong mắt hiện lên những cú đánh của Cáp Lợi, rất đẹp mắt và rất nhanh nếu như cô biết chút về nó nhất định có thể một ngày nào đó cô sẽ hạ bệ được Diệp Khuynh Xuyên.
“Lúc nãy mày không nhận ra đó là gì sao? là Triệt Quyền Đạo lừng danh, Cáp Lợi đã dành nhiều năm để học vẫn còn nhiều thứ chưa phô ra, mày có muốn trải nghiệm thêm không?”
“Con mẹ nó! Coi như hôm nay mày thắng.”
Nói dứt lời Lập Mặc Thế liền rời đi nhưng ngay sau đó bị giữ lại.
“Muốn gì nữa?”
“Thằng bắn tao hôm trước đâu?”
Lập Mặc Thế cắn răng rồi cũng đành cho người mang tên hôm trước ra, hắn nắm lấy vạt áo của Lập Mặc Thế liên tục van xin.
“Đại ca, đừng mà đại ca, đừng giao em cho bọn họ, em là người đắc lực của anh mà.”
Nhưng cược thì cũng đã cược làm sao có thể nói hủy là hủy, hắn phất tay tên đàn em của mình ra rồi nhắm mắt quay lưng rời đi.
Diệp Khuynh Xuyên giải quyết xong chuyện cũng bắt đầu đi tới chỗ Liêu Ngữ Tịch rồi ra lệnh cho Nhĩ Thái cởi trói cho cô, vừa được cởi trói xong cô đã đưa tay tát vào mặt của Nhĩ Thái rồi quát lên.
“Định tạo phản à? tôi cũng là thiếu phu nhân đấy, cậu lại hành xử với tôi như vậy?”
Hành động của cô làm cho Diệp Khuynh Xuyên tức giận bước tới siết lấy cổ tay của cô gằn giọng.
“Chỉ là dọa cô chút thôi, ai bảo cô lại tự mang đầu đến chỗ nguy hiểm chứ, nếu như không phải là tôi thì có lẽ cô đã sớm bị làm mồi cho đám đó rồi.”