Liêu Tuệ Hân vẫn còn chìm trong cơn say mơ màng thì đột nhiên nhận được cuộc gọi từ Triệu Chí Nhan, cô ngồi dậy nhíu mày khó chịu sau đó vẫn cố gắng bắt máy.
“Gì đấy, sao lại gọi giờ này?”
Phía bên kia truyền đến giọng nói có chút lạ thường của Triệu Chí Nhan.
“Anh vừa chuyển tiền vào tài khoản của em, đã nhận được chưa?”
“Tiền? Anh mới lãnh lương sao, mà gấp gáp vậy chứ.”
Cô liền kiểm tra tài khoản thì mắt chữ A miệng chữ O không tin vào mắt của mình, tại sao lại có một số tiền lớn như vậy chứ? Đôi môi của cô mấp máy không nói nên lời, đây là số tiền lớn nhất từ trước đến nay cô được nhận từ Triệu Chí Nhan, trong đầu cũng rất tò mò về chuyện ở đâu ra số tiền lớn như vậy.
“Anh...ở đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Từ hôm nay, em thích gì muốn gì cứ nói, anh sẽ cho em.”
“Anh... mới cướp ngân hàng à, sao nhiều tiền thế này?”
“Nghĩ anh xấu xa vậy sao?”
Mặc dù tiền gì không biết nhưng có tiền để tiêu xài rồi, dạo gần đây cô cũng kẹt tiền cũng muốn nhanh chóng đá Triệu Chí Nhan đi rồi nhưng anh lại tung một màn bất ngờ làm cho cô không muốn rời bỏ anh nữa, đôi môi của Liêu Ngữ Tịch cong lên, vậy là anh ta vẫn còn giá trị lợi dụng.
Sáng ngày hôm sau, phía Liêu Ngữ Tịch khi vừa mở mắt tỉnh dậy, cô cảm thấy cơ thể của mình trở nên nặng nề và có chút đau đớn ở chân, cô chợt nhớ ra đêm qua bị Diệp Khuynh Xuyên làm cho trật khớp chân, nghĩ lại cũng quá xấu hổ, ngược lại anh thì bị cô cắn điên cuồng lên khắp người, sao lại phóng túng đến như thế?
“Dậy rồi à? đồ ăn sáng chuẩn bị rồi, ăn nhanh còn đi sớm.”
Nghe giọng nói của anh lúc này cô cũng bừng tỉnh, cố gượng người ngồi dậy, nhìn thấy anh đã ăn mặc chỉnh chu gọn gàng, anh đi tới kiểm tra bàn chân của cô rồi đưa tay che miệng phì cười, trên cổ của anh vẫn còn để lại dấu vết cắn của cô đêm qua, hai con người hoang dã này đều làm đối phương bị thương, cô mặc dù đau nhưng vẫn còn chịu được, hất chân ra khỏi tay của anh quát.
“Cười cái gì? im miệng cho tôi!”
“Cô không chịu chuẩn bị là không kịp đâu, tôi không có nhiều thời gian đâu đấy.”
Đúng rồi, hôm nay là ngày cô và anh quay về căn nhà chết tiệt đó, cô vẫn chưa kịp phổ biến thông tin cần diễn của hai người hôm nay, đêm qua vốn định sẽ tập luyện trước nhưng không ngờ rằng lại bị anh tới tấp vồ vập không thể làm được gì.
“Trước mặt họ, hãy diễn thân mật một chút, khiến người ta nhìn vào thấy rằng chúng ta thật sự hạnh phúc.”
Diệp Khuynh Xuyên chống cằm suy nghĩ, anh chưa từng thể hiện tình cảm thân mật với phụ nữ bao giờ, anh nên làm sao nhỉ?
“Cô có thể chỉ tôi.”
“Cần phải chỉ sao? quá đơn giản mà cũng không làm được à?”
Diệp Khuynh Xuyên không cảm xúc liền lắc đầu, cô thở dài một hơi đưa tay xoa xoa vầng trán của mình, cô liền lục tìm chiếc điện thoại của mình rồi gõ gõ lên màn hình điện thoại để tìm kiếm thứ gì đó, anh cũng kiên nhẫn để chờ đợi, cô đưa ra trước mặt của anh một phân đoạn của bộ phim truyền hình, khi xem anh rất chăm chú nhưng sắc mặt không có chút thay đổi gì.
“Cô muốn tôi làm giống như trong phim à? cô cũng lậm ngôn tình quá rồi đấy, đây là thực tế, đâu ra kiểu âu yếm như thế thật sến súa.”
Anh quăng chiếc điện thoại xuống giường không chút hứng thú, Liêu Ngữ Tịch cố gượng người ngồi dậy, anh đi tới tủ lấy chiếc áo sơ mi của mình quăng thẳng vào mặt của cô rồi quay lưng nói.
“Mặc tạm đi, rồi nhanh chóng đi thay quần áo, cho cô mười phút.”
“Nhưng anh đã biết phải gì chứ?”
Cô vẫn còn chút khúc mắc trong lòng, Diệp Khuynh Xuyên đi tới mở cửa không quên nói vọng lại.
“Tôi không làm như vậy, nhưng tôi biết mình phải làm gì rồi.”
Cô không biết trong đầu anh đang nghĩ gì chỉ mong đừng khiến kế hoạch của cô bị thất bại và bi đám người đó cười nhạo là được, cô chỉnh chu bản thân và tạo ra một Liêu Ngữ Tịch sắc sảo và quyền lực hơn khi quay trở lại căn nhà đó, tháo bỏ sự đoan trang và có phần ngốc nghếch của mình, những bộ quần áo lỗi thời đã không còn nằm trong tủ đồ của cô nữa rồi.
Tiếng giày cao gót vang lên, từ trên cầu thang đi xuống, đôi chân dài trắng trẻo láng mịn cùng với bộ váy lụa cao cấp đắt tiền, khoác trên người chiếc áo vest đen, mái tóc xoăn sóng bồng bềnh cùng với mùi nước hoa đắt đỏ thương hiệu. Diệp Vân nhìn thấy cô liền chạy đến ôm chầm cô rồi hô lớn.
“Chị đẹp, có phải chị định đưa em ra ngoài chơi không?”
Liêu Ngữ Tịch bế cậu lên rồi hôn khẽ lên má.
“Chị ra ngoài có công việc nên không đưa Diệp Vân đi được, ở nhà ngoan lát chị về sẽ đưa em ra ngoài chơi nhé.”
“Chị đi với ba ba sao? sao hai người không cho em đi chứ?”
Diệp Vân mè nheo dụi đầu vào cổ của cô.
Diệp Khuynh Xuyên ngồi ở trên ghế mắt dán về phía cô, nhìn cách ăn mặc của cô liền thấy khác xa hôm trước, anh cũng không phải người keo kiệt bủn xỉn hay gia trưởng chỉ cần cô cảm thấy thích thì cứ thoải mái không cấm cảng làm gì.
“Diệp Vân đi lên phòng chơi đồ chơi đi, đừng quậy nữa.”
Diệp Vân liền tụt xuống chạy đến đánh vào vai của anh rồi bĩu môi.
“Ba ba lúc nào cũng vậy hết, cho con đi với mà.”
“Không được, ở nhà đi lát ba về sẽ đưa con đi chơi sau.”
“Hứa nhé.”
Diệp Vân đưa ngón tay ra, anh bất lực thở dài rồi cũng ngoéo tay với cậu, lúc này cậu cũng ngoan ngoãn chạy đi về phía dì Khả.
“Thiếu phu nhân, đêm qua vất vả rồi.”
Câu nói của dì Khả làm cho Liêu Ngữ Tịch cứng người. Chẳng lẽ mọi người biết hết rồi sao? cô mím chặt môi rồi nhanh chóng cất bước rời khỏi chỗ đó, anh cũng đứng dậy đi theo phía sau lưng của cô, nhẹ nhàng mở cửa xe cho cô, hành động tỉ mỉ ga lăng nhưng cô không mấy để ý.
“Đừng có mặt nhăn mày nhó, muốn thể hiện tình cảm mà như vậy đó sao?”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, chiếc xe cũng bắt đầu lăn bánh, đoạn đường từ đây đến căn nhà của cô cũng không quá xa, trên xe cô cũng không muốn nói thêm với anh câu nào, không gian trở nên yên tĩnh và nặng trĩu đến lạ thường.