Lúc này anh cũng quay trở lại trong phòng tắm, Liêu Ngữ Tịch biết mình không còn đường thoát thân nữa rồi, cô chỉ biết trách số phận của cô quá xui xẻo, hết lần này đến lần khác đều bị nằm trong tay của người khác, cô co rút người lại khóc lóc, cô phải làm sao đây? liệu có thể giữ được sự trong trắng để rời khỏi đây cùng Triệu Chí Nhan cao chạy xa bay hay không? anh nhìn cô đang co rút trong bồn tắm đột nhiên sắc mặt liền trở nên lạnh nhạt, anh bước tới lấy chiếc khăn đi tới choàng lên người của cô.
“Tắm đi, lát nữa quần áo được mang đến.”
Anh nói xong liền trở ra ngoài đóng cửa lại để cô ở trong phòng tắm thoải mái hơn, cô đứng dậy hoàn toàn trút bỏ bộ váy nặng nề trên người, cô với tay tìm đến vòi nước, làn nước mát lạnh chảy nhẹ xuống cơ thể của cô, sự lạnh lẽo bao trùm lấy cơ thể của cô, mái tóc dài buông xõa ngang lưng mượt mà óng ả như dòng suối.
Cô muốn chơi trò câu giờ với anh nên trụ lại ở trong đó rất lâu, quần áo của cô cũng được mang đến, trong thời gian chờ đợi cô tắm xong anh ở bên ngoài lướt điện thoại một chút, chuyện không có mặt ở hôn lễ hay ở buổi xem mắt là gì anh cũng không muốn giải thích với cô, vì bản thân chẳng muốn để người ngoài biết chuyện anh đang làm dù cho cô có là vợ của mình đi nữa, với lại anh cũng không thể ngờ rằng nhân duyên của họ lại kết dính với nhau.
Nhìn lại bộ dạng nổi giận như một con mèo xù lông của cô cũng có chút khoái chí, Liêu Ngữ Tịch cũng tắm đã lâu vậy mà vẫn chưa ra, anh nhíu mày đứng dậy đi tới gõ cửa.
“Xong chưa? Cô ngủ trong đấy à?”. Xi???? ủ????g hộ chú????g tôi tại -- T????ÙMT????U ????Ệ????﹒V???? --
Lúc này cô mới mở hé cửa ra, cô quấn tạm chiếc khăn tắm lên người đưa tay ra giọng nói thủ thỉ.
“Đưa quần áo cho tôi!”
Anh đặt bộ quần áo lên tay của cô, Liêu Ngữ Tịch liền đóng mạnh cửa lại thay gấp bộ quần áo mà anh đưa cho, nhưng quả thật rất xấu hổ khi cô hoàn toàn mặc bộ váy đỏ, là một chiếc váy vô cùng quyến rũ mỏng manh, cùng với chiếc quần nhỏ thiết kế theo kiểu chữ T, Liêu Ngữ Tịch muốn tìm một cái hố để chui xuống, rốt cuộc Diệp Khuynh Xuyên lưu manh đến mức độ nào vậy chứ?
Mặc cái này rồi thì làm sao dám ra ngoài nữa đây? anh ta cố tình chơi cô mà, nhìn bản thân trong gương thật phóng đãng, đôi chân thon dài trắng trẻo mịn màng không tì vết, bờ vai thanh mảnh gợi cảm cùng với khuông ngực bồng bềnh, tiếng gõ cửa lại vang lên tiếp.
“Cô lâu quá đấy!”
“Anh có thể lấy bộ quần áo khác cho tôi được không?”
Anh cũng không biết có vấn đề gì ở bộ quần áo vừa rồi của cô.
“Sao? quần áo đó sao không mặc mà đòi cái gì nữa.”
“Anh lấy bộ khác cho tôi, nếu không tôi sẽ không ra ngoài.”
Anh rất tò mò rốt cuộc là cô đang muốn chơi trò câu giờ với anh đấy ư? Diệp Khuynh Xuyên không đi lấy quần áo cho cô mà bước tới mạnh mẽ kéo phăng cánh cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy thân thể trong bộ trang phục gợi cảm kích thích anh, anh siết chặt bàn tay lại gương mặt bình tĩnh không có chút cảm xúc, cô vội đưa tay che lấy thân thể của mình cúi gục mặt.
“Ra ngoài, không được nhìn!”
Cô hét lên thất thanh, lúc này những người bên ngoài cũng ghé sát tai vào cánh cửa tò mò không biết hai vợ chồng nhà này có động phòng đúng giờ lành hay không? dì Khả cũng rất tinh tế khi lựa chọn bộ váy đó cho cô, mong là sẽ sớm có quý tử, Nhĩ Thái nhíu mày cố dí tai sát vào nhưng chẳng nghe thấy tiếng động gì quay sang liếc đám người cũng nhiều chuyện không kém mình.
“Dì Khả có chắc là ổn không đấy?”
“Ổn mà, tôi già dặn rồi nên có kinh nghiệm mấy chuyện này lắm, thiếu gia nhất định sẽ rất thích.”
“Còn thiếu phu nhân chắc sốc lắm.”
Quay trở lại bên trong, Diệp Khuynh Xuyên như đứng hình anh cũng không nghĩ rằng dì Khả lại đưa cho cô bộ đồ này, đưa đôi bàn tay vò đầu vẻ mặt bất lực, cô ôm chặt lấy tâm thân của mình lấy đồ ném về phía anh, anh liền bước tới bắt lấy tay của cô rồi bế xốc cô lên tư thế thật phản cảm.
“Thả tôi xuống, đừng có chạm vào tôi!”
“Giờ lành sắp qua rồi, cô câu giờ tôi đấy à?”
Đặt cô nằm xuống giường, đôi bàn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp kiều diễm của cô, cô để tay trước ngực đẩy anh ra.
“Anh đi tắm đi, rồi tính gì tính, lúc nãy...anh còn chưa tắm.”
“Được rồi, nằm đây đi tôi cũng chưa định chạm vào cô đâu.”
Anh liền đứng bật dậy rồi đi vào phòng tắm, Liêu Ngữ Tịch lại một lần nữa thoát chết trong gang tấc, cô đi tới tủ áo của anh vội lục tìm đại một bộ quần áo khác không thể để mặc bộ quần áo xấu hổ này được, cô lấy đại một cái áo sơ mi cùng với chiếc quần ngắn của anh mặc vào nhưng có vẻ như cái quần rất rộng so với cô, tìm lấy một sợi dây thắt lưng đeo vào, như vậy là ổn rồi, trông bộ dạng của cô lúc này không còn gợi cảm như lúc nãy nữa mà cứ như một đứa hề vậy.
Cô quay trở về giường kéo chăn phủ kín người, lúc này anh cũng tắm xong bước ra, mùi sữa tắm hòa trộn cùng với mùi dầu gội nam tính phảng phất khắp căn phòng, anh chỉ mặc một chiếc quần dài cùng với chiếc áo thun đơn giản tối màu, trên cổ là chiếc khăn lau tóc vẫn còn ẩm ướt, nhìn thấy cô cuộn tròn trong chăn iền nhíu mày bước tới giật tung chiếc chăn ra.
“Cô mặc cái gì đây?”
Liêu Ngữ Tịch không quan tâm vẫn giả vờ ngủ, nhìn cô như đang muốn chọc ười anh vậy, sao lại lấy quần áo của anh mặc luôn thế này, anh thở dài một hơi bất lực đi tới tủ tìm máy sấy tóc, tiếng máy sấy tóc vang lên nhè nhẹ xóa tan không khí yên tĩnh, cô cũng thấy yên tâm thêm một chút, nhìn cô mặc bộ đồ này chắc anh không còn hứng thú gì nữa đâu nhỉ?