Biết chính mình ở một thế giới khác rốt cuộc cũng mang Ngụy Anh về Vân Thâm, Lam Vong Cơ rấtvui mừng, ngoài sự vui mừng, hiện giờ y còn có một phiền toái nhỏ — chỉ là nếu đồng ý tặng lừa, y đương nhiên phải giữ lời. Nhưng, lừa trước đó đã có linh tính rồi mới thành vật cưỡi, hay là thành vật cưỡi trước rồi tính tình mới thay đổi theo chủ nhân?
Kỳ thật, vật cưỡi có linh tính quá mức cũng không phù hợp, dù sao đi nữa, Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm quấy nhiễu nữ tu.
Chưởng phạt Hàm Quang Quân, hoàn toàn không suy xét đến, lúc trước ngay cả nuôi thỏ cũng chưa từng xảy ra ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cứ như thế lại nuôi thêm một con lừa, rốt cuộc là hợp hay không hợp quy củ.
Ngụy Vô Tiện tạm thời còn không biết, bên dưới gương mặt lạnh lùng như núi tuyết kia của Lam Vong Cơ, cất giấu một trái tim nhiều ưu tư, chỉ cần biết sau khi mình và Kim Khổng Tước đối đầu, Lam Trạm đứng về phe hắn một cách vô điều kiện cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Ngay sau đó điều càng tò mò hơn chính là, người có thể tới cho thỏ của Hàm Quang Quân ăn, ừm, nữ tu khác họ này, nữ tu hình như có quen biết với 'hắn', chính là tiểu cô nương đã từng tặng một quả táo cho hắn ư? Sau Đại Phạn Sơn mới gia nhập Cô Tô Lam thị đúng không?
[Cà rốt trong rổ vô cùng tươi ngon, Ngụy Vô Tiện tự mình cắn trước một đoạn, lúc này mới đưa đến bên miệng con thỏ, hỏi: "Mấy con thỏ này vẫn luôn do ngươi cho ăn hả?" Thiếu nữ kia nói: "Không phải... Ta là gần đây mới đến cho ăn... Lúc Hàm Quang Quân ở đây, thì Hàm Quang Quân sẽ chăm sóc. Y không ở, thì nhóm người Lam Tư Truy công tử chăm sóc, nếu bọn họ cũng không ở, vậy chúng ta sẽ tới giúp trông chừng..." Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Lam Trạm cho thỏ ăn như thế nào nhỉ? Y bắt đầu nuôi từ năm nào? Cũng là mang theo cái rổ nhỏ đến đây như thế này sao?" Xua một vài hình ảnh quá mức đáng yêu ra khỏi đầu, Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Ngươi bây giờ là môn sinh Cô Tô Lam thị?" Thiếu nữ kia thẹn thùng nói: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cô Tô Lam thị khá tốt. Chuyện xảy ra khi nào?" Thiếu nữ kia vừa vuốt ve một con thỏ lông trắng mịn, vừa nói: "Sau vụ Đại Phạn Sơn lần đó không lâu..." Đúng lúc này, hai người đều nghe thấy tiếng giày dẫm lên lớp cỏ xanh rất nhỏ. Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Lam Vong Cơ đang đi về phía bên này.
Thiếu nữ kia luống cuống tay chân một trận, lập tức đứng lên, cung cung kính kính hành lễ nói: "Hàm Quang Quân."
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, Ngụy Vô Tiện lại vẫn còn ngồi trên cỏ, cười tủm tỉm nhìn y. Thiếu nữ kialàm như rất sợ Lam Vong Cơ — đúng là bình thường, tiểu bối tuổi này có ai không sợ Lam Vong Cơ. Nàng hoảng hoảng loạn loạn nhấc váy lên chạy ngay, Ngụy Vô Tiện ở phía sau kêu vài tiếng: "Cô nương, tiểu muội muội! Rổ của ngươi! Ê, Tiểu Bình Quả! Tiểu Bình Quả quay lại! Ngươi chạy theo cái gì! Tiểu Bình Quả!"
Không có bất luận người nào hoặc con lừa nào bị hắn gọi lại được, Ngụy Vô Tiện đành khều khều mấy củ cải còn lại trong rổ, nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi doạ nàng ta chạy mất rồi."
Lam Vong Cơ nếu không muốn để người ta nghe được bước chân, thì làm thế nào hai người nghe thấyđược? ]
Mọi người: Vị nữ tu này bị Hàm Quang Quân dọa sợ bỏ chạy thật là đáng thương, cho nên, tương lai rốt cuộc Lam Vong Cơ trở nên đáng sợ như thế nào?
Nhiếp Hoài Tang: Thật ra hiện giờ Hàm Quang Quân cũng rất đáng sợ.
Ngụy Vô Tiện: Đột nhiên cảm thấy, bất kể là Lam Trạm nào, cũng hình như rất biết ghen? Lại cảmthấy, doạ người ta bỏ chạy như vậy, mới là thật sự quấy nhiễu nữ tu đúng không?
Chỉ là đối diện với đôi mắt nhạt màu xinh đẹp kia gần trong gang tấc, Ngụy Vô Tiện dứt khoát lưu loát đem hai điều nghi ngờ kia vứt ra sau đầu, cười hì hì thỉnh giáo: "Nhị ca ca trước kia cho thỏ ăn như thế nào? Có muốn dạy ta một chút hay không ha? Dạy để sau này ta tới giúp Hàm Quang Quân nuôi thỏ được không?"
Lam Vong Cơ không đáp, xác định không phải nuôi một hồi nuôi hết toàn bộ vào trong bụng đấy chứ? Thỉnh thoảng chơi đùa là được rồi, đút ăn vẫn là thôi đi.
Lam Hi Thần: Ta cũng cảm thấy khi Vong Cơ ở chung với hai con thỏ do Vô Tiện tặng, hình ảnh rất là ấm áp.
[Ngụy Vô Tiện cười hì hì đưa y một củ cà rốt, nói: "Ăn không? Ngươi tới đút thỏ ăn, ta tới đút ngươiăn." "......" Lam Vong Cơ từ trên cao nhìn xuống hắn một lát, nói: "Đứng dậy."
Ngụy Vô Tiện vứt cà rốt ra phía sau, lười biếng giơ một tay ra, nói: "Ngươi kéo ta." Khựng lại một chút, Lam Vong Cơ đưa tay kéo hắn, ai ngờ Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên phát lực trên tay, túm ngược y kéo xuống.
Lãnh địa bị người lạ chiếm cứ, một đám thỏ giống như gặp đại địch, chạy lăng quăng không có mục tiêu xung quanh hai người đang nằm chồng lên nhau trên mặt đất... Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xua bọn chúng đi, thong thả nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ, điều thứ bảy trên tảng đá quy huấn, không được quấy nhiễu nữ tu." Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đã nói ta phạm vào cũng không sao."
Lam Vong Cơ nói: "Ta không nói." Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi tại sao lại thế này. Chưa nói xong bằng với không nói hả? Hàm Quang Quân nhất ngôn cửu đỉnh nói là làm đâu?"
Lam Vong Cơ nói: "'Mỗi ngày'." Ngụy Vô Tiện sờ soạng lên mặt y một phen, thương tiếc nói: "Vừa rồi thúc phụ ngươi có mắng ngươi không? Mau nói, để ca ca đau lòng ngươi một chút."]
Nhớ tới câu nói dõng dạc mạnh mẽ, lời lẽ khí phách 'mỗi ngày chính là mỗi ngày' kia, cả người Ngụy Vô Tiện cứng đờ, ngay cả suy nghĩ trêu chọc Lam Vong Cơ thêm vài câu cũng không còn, chỉ cảm thấy lần hèn nhát này của 'mình' vô cùng nhanh trí, a, thế gian đẹp đẽ đến cỡ nào, cuộc đời tốt đẹp đến cỡ nào, yêu quý chính mình, rời xa 'mỗi ngày' ~
Lam Vong Cơ lỗ tai ửng đỏ: Không có khả năng.
Mọi người: Đây là đang...... uy hiếp người ta sao? Nói chuyện không giữ lời thì thôi, vậy mà còn bắt đầu uy hiếp người ta, tuy rằng dùng hai chữ không biết là cái gì? Lam lão tiên sinh mau đến xem mộtchút đi, cái người được đọc ra này thật sự là Lam Vong Cơ - một trong Cô Tô song bích sao?!
Lam Khải Nhân: Cút, lão phu không quen biết bọn chúng (ノ`Д)ノ
'Mỗi ngày'......? Kim Tử Hiên nhớ tới lời thổ lộ kinh thiên động địa của người nào đó vào thời điểm sinh tử ở miếu Quan Âm, trên mặt liền ngăn không được chuyển sang hồng hồng tím tím một trận, mẹ kiếp hai người này thật là......!!
Nhiếp Hoài Tang - người về cơ bản vẫn xem như là 'biết rõ toàn cảnh' - cũng bị hoảng sợ, theo bản năng quay đầu đi tìm 'người gánh tội thay' đã tìm sẵn trước đây, kết quả chỉ nhìn thấy một vẻ mặt ngơ ngác không biết gì của Quỷ tướng quân.
Nhiếp Hoài Tang: ĐM, đây mới là tinh tuý chân chính của bậc trí tuệ vĩ đại nè!
Ôn Ninh: (? _?)......
[Đề tài xoay chuyển một cách cứng ngắc và cố tình như thế, Lam Vong Cơ cũng không vạch trần, nói: "Không có."
Ngụy Vô Tiện nói: "Quả thực không có? Vậy ông ấy nói với ngươi cái gì?" Lam Vong Cơ lẳng lặngôm lấy hắn, nói: "Không có gì. Không dễ tập trung đông đủ, ngày mai làm gia yến." Ngụy Vô Tiện cười nói: "Gia yến? Được được được, ta nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, sẽ không làm ngươi mất mặt." Bỗng nhiên nghĩ đến Lam Hi Thần, hỏi: "Ca ca ngươi thì sao?"
Trầm mặc một lát, Lam Vong Cơ nói: "Lát nữa ta sẽ đi gặp hắn." Trạch Vu Quân gần đây suốt ngày bế quan, Lam Vong Cơ tất nhiên muốn có một buổi tâm sự dài với huynh ấy, Ngụy Vô Tiện trở tay ôm Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y.]
Đến lúc này, màu xám trên mặt Lam Khải Nhân lại tăng thêm một tầng. Vốn tưởng rằng Vong Cơ đã là cực kỳ cố chấp giống huynh trưởng, không ngờ Hi Thần cũng không nhường một phân, cũng đã bao lâu rồi, vẫn buồn khổ không vui như thế, thế mà cuối cùng còn trực tiếp 'bế quan' triệt để!
Quả thực là tức giận, không đứa nào có thể khiến ông bớt lo!
Dưới cái vỗ vai an ủi cùa Nhiếp Minh Quyết, trên mặt Lam Hi Thần rốt cuộc lộ ra một nụ cười có vẻ giống như mọi khi, ai cũng có thể thấy nụ cười đó mang một tia miễn cưỡng.
Chỉ là nghĩ đến tiền căn hậu quả của việc 'Trạch Vu Quân' suốt ngày bế quan, mọi người cũng chỉ có thể than một câu 'tạo hóa trêu người' mà thôi.
Lam Vong Cơ thấy huynh trưởng lắc đầu ra hiệu với y, chính mình cũng gật gật đầu, tầm mắt lại quay về người bên tai.
Mạnh Dao nhìn về hướng Lam Hi Thần, ngoại trừ trong lòng lại kêu một tiếng 'Nhị ca', chung quy cũng không nói gì nữa. Đưa tay lên ra sức ấn mạnh một cái lên vết thương đã ngừng chảy máu trên vai, khi cơn đau truyền khắp người, giữa kẽ tay cũng tràn ra một chút chất dịch dinh dính. Y khắc ghi vào lòng cơn đau này, âm thầm hạ quyết tâm.
[Sau một lúc lâu, lại nói: "Nói mới nhớ tại sao lần này trở về không gặp đám Tư Truy?"
Đám tiểu bối này, nếu bình thường ở đây, thì đã sớm ríu ra ríu rít vây quanh ở sơn môn rồi. Nghe hắn nhắc tới đám Tư Truy, ánh mắt Lam Vong Cơ hơi dịu xuống, nói: "Ta dẫn ngươi đi gặp bọn chúng."
Lúc y dẫn Ngụy Vô Tiện tìm thấy đám Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, bọn tiểu bối này ngoại trừ vui mừng kêu vài tiếng, thì không làm gì khác. Ngược lại không phải là không muốn làm thêm động táckhác, mà thật sự là không thể.
Mười mấy người, đồng loạt đứng chổng ngược ở hành lang. Mỗi người đều cởi áo khoác ngoài, mặc áo nhẹ trắng tinh, đầu hướng xuống dưới, chân hướng lên trên, trên mặt đất bày mấy tờ giấy trắng trước mặt, một nghiên mực. Tay trái chống đất, tay phải cầm một cây bút, gian nan viết chi chít chữ đen trên giấy. Bởi vì không thể để mạt ngạch rơi xuống mặt đất, bọn chúng đều mồ hôi đầy đầu cắn dải lụa đuôi mạt ngạch, bởi vậy cũng không thể nói chuyện. Cái gọi là "kêu vài tiếng", cũng chỉ là đôi mắt tỏa sáng mà ưm ưm ưm một trận.]
Ngụy Vô Tiện làm ra vẻ kinh ngạc, "Oa, tư thế này của mấy đứa nhóc Lam gia, năng lực chép phạt không tệ nha ~"
Những người khác cũng không có sở thích chọc vào vết thương của người khác, phối hợp với Ngụy Vô Tiện nói sang chuyện khác: Hình ảnh như thế hình như đã từng gặp nha, chỉ là người đứng chổng ngược từ hai người biến thành mười mấy người, tập thiền định khi đứng chổng ngược biến thành đứng chổng ngược chép phạt, thật là bản lĩnh giỏi.
Nhiếp Hoài Tang: "Đây là đứng chổng ngược chép gia quy trong truyền thuyết phải không? Cũng thật là đủ vất vả." May mắn năm đó bọn hắn không làm như vậy, nếu không chính mình sẽ chép mất đi hơn nửa cái mạng còn gì!
Nhiếp Minh Quyết xoay qua liếc nhìn hắn một cái, hiển nhiên là đoán được đệ đệ ngốc nhà mình suy nghĩ cái gì, Xích Phong Tôn lại một lần nữa khẳng định, đứng chổng ngược chép sách là cái ý tưởng rất tốt.
Nhiếp Hoài Tang: Ta có phải cũng đã đào cho mình một cái hố hay không?