Sau khi Nhiếp Hoài Tang lại nghiên cứu biểu tình trên mặt đại ca nhà mình một phen, âm thầm cảm thấy may mắn vì có thể giữ được chân của mình không bị đánh gãy, thì suy nghĩ của Nhiếp Minh Quyết lại chạy ra khỏi dự đoán của hắn.
Nhiếp Minh Quyết nghe xong Nhiếp Hoài Tang nói, hơi có chút không còn mặt mũi. Trước khi đến không gian này, Xích Phong Tôn vẫn chướng mắt đối với tên tà ma ngoại đạo Di Lăng Lão Tổ này hoặc thậm chí là một kẻ càng tệ hơn, kết quả người này thế mà được đệ đệ nhà mình tín nhiệm sâu sắc, mà sự thật chứng minh phần tín nhiệm này còn cực kỳ xứng đáng, danh xứng với thực, điều này khiếncho người làm huynh trưởng y đây sao có thể không thẹn với lòng?
So sánh với Nhiếp Minh Quyết có chút hoài nghi nhân sinh, Lam Vong Cơ lại là âm thầm xếp Nhiếp Hoài Tang này vào danh sách các nhân vật trọng điểm — Ngụy Anh giỏi y đương nhiên biết, nhưng cái bộ dạng cắn chặt lấy Nguỵ Anh này của Nhiếp Hoài Tang là chuyện gì đây? Quan hệ cá nhân giữa hắn và Nguỵ Anh rất tốt sao!
Nếu Nhiếp Hoài Tang biết được suy nghĩ của Hàm Quang Quân, sẽ kinh ngạc rớt cằm, đồng thời đoán chừng là sẽ lắp bắp đáp một câu: Đúng là coi như không tệ đi, ít nhất cũng là mối quan hệ từng cùng nhau uống rượu, từng đến tiệm ăn.
[Ngụy Vô Tiện gật đầu với hắn một cái, "Nhiếp tông chủ, ngươi có biết trong quan tài này ban đầu chứa cái gì không?"
Nhiếp Hoài Tang nói: "Chuyện này làm sao ta biết được chứ? Nhưng, nhìn dáng vẻ Tam ca... à không, Kim tông chủ, hẳn là thứ rất quan trọng đối với hắn." Ngụy Vô Tiện nói: "Quan tài tất nhiên là dùng để chứa người chết, ta đoán, thứ ban đầu được chôn ở nơi này, chắc là thi thể của mẫu thân Mạnh Thi của Kim Quang Dao. Đêm nay hắn đến đây, chính là để lấy đi thi thể của mẫu thân, cùng nhau đi tới Đông Doanh xa xôi." Lam Hi Thần ngẩn ngơ không nói gì, Nhiếp Hoài Tang "A" một tiếng, bừng tỉnh nói: "Đúng ha, nghe ra rất có lý" Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi cảm thấy, người kia đào thi thể mẫu thân của Kim Quang Dao lên, sẽ xử lý như thế nào?" Nhiếp Hoài Tang nói: "Ngụy huynh ngươi làm gì cứ luôn hỏi ta, ngươi có hỏi thế nào đi nữa, ta không biết vẫn là không biết à?" Dừng một chút, hắn nói: "Chẳng qua..." Nhiếp Hoài Tang thong thả ung dung vuốt lại mái tóc bị mưa to làm rối tung, nói: "Ta nghĩ, nếu người này hận Kim Quang Dao như vậy, đối với thứ mà hắn coi như tính mạng, hẳn là sẽ không lưu tình một chút nào, đối xử cực kỳ tàn nhẫn." Ngụy Vô Tiện nói:"Ví dụ như ngũ mã phanh thây, bỏ xác ngoài đồng, giống như đã làm đối với Xích Phong Tôn?" Nhiếp Hoài Tang kinh hãi, lùi lại vài bước, nói "Vậy vậy vậy... vậy cũng quá ác độc đi..."
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn chằm chằm một trận, cuối cùng vẫn là dời đi ánh mắt. Phỏng đoán rốt cuộc chỉ là phỏng đoán, không ai có chứng cứ. Nhiếp Hoài Tang giờ phút này đầy mặt mờ mịt và bất đắc dĩ, có lẽ là ngụy trang... Hoặc là kế hoạch của hắn không chỉ đến đây... Cũng có thể hoàn toàn không phức tạp như vậy... Nhiếp Hoài Tang căn bản chính là một kẻ vô tích sự hàng thật giá thật.
Có lẽ mấy câu cuối cùng Kim Quang Dao nói kia, căn bản chỉ là lời nói dối hắn đột ngột bịa ra sau khi bị Nhiếp Hoài Tang kêu lên phá tan ý đồ đánh lén của hắn, nhằm nhiễu loạn tinh thần Lam Hi Thần, nhân cơ hội kéo huynh ấy đồng quy vu tận. Xét cho cùng Kim Quang Dao là một kẻ chuyên nói dối khét tiếng xấu xa, lúc nào nói dối, nói dối điều gì cũng không kỳ quái. Về phần tại sao hắn lại thay đổi chủ ý ở giây cuối cùng, đẩy Lam Hi Thần ra, ai có thể biết rốt cuộc là hắn nghĩ như thế nào?
Mu bàn tay đỡ trán của Lam Hi Thần nổi gân lên, rầu rĩ nói: "... Hắn đến tột cùng muốn như thế nào? Lúc trước ta cho rằng ta rất hiểu hắn, sau lại phát hiện ta không hiểu gì. Trước buổi tối hôm nay, ta cho rằng ta ta đã hiểu một lần nữa, nhưng hiện giờ ta lại không hiểu." Không ai có thể trả lời hắn, Lam Hi Thần ngơ ngẩn nói: "Hắn đến tột cùng muốn làm gì?"
Nhưng, ngay cả là người thân cận nhất với Kim Quang Dao y cũng không biết, thì người khác càng không thể sẽ có đáp án.]
Lúc mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhiếp Hoài Tang, đợi xem hắn còn có thể phun ra chút lời nói dối trá gì không, Nhiếp Hoài Tang lại chỉ thong thả ung dung sửa sang lại vạt áo, và đùa nghịch với cây quạt chơi hoài không chán trên tay nhưng không nói một lời gì, làm như những gì nghe được một khắc trước chỉ là câu hỏi thăm như 'Ăn cơm chưa' vậy.
Mặc kệ là lời 'phỏng đoán' nào, đều đã được 'Ngụy Vô Tiện' nói qua một lần, hắn cũng không có gì bổ sung thêm, còn nữa, có vài chuyện nói nhiều quá, ngược lại có vẻ tốt quá hoá lốp.
Chỉ là cuối cùng, Hi Thần ca cực kỳ hổ thẹn. Lam Hi Thần trước kia là tiểu bối chuẩn mực của các gia tộc huyền môn, sau lại là gia chủ mẫu mực của tiên môn thế gia, đã từng có lúc nào quá mức hoang mang mờ mịt như thế? Nhưng Nhiếp Hoài Tang tự nhận thật sự không hiểu suy nghĩ của y, tuy miệng luôn nở nụ cười, nhưng trên thực tế lại còn muốn khắc kỷ thủ lễ hơn cả Lam Vong Cơ.
Ngay như thái độ đối với Kim Quang Dao, trở thành người lạ, tại sao không lạnh nhạt? Đã không thể lạnh nhạt, tại sao không dốc toàn lực liều lĩnh một phen? Mọi việc xong xuôi mới rơi vào tình trạng như thế, ngoại trừ tự trói buộc mình, tự mình buồn khổ, thì chẳng có ích lợi gì.
Về phần thi thể của Mạnh Thi...... Hắn thật sự không muốn đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy đoán, dù sao đại ca của hắn vẫn còn mạnh khoẻ, hắn sẽ không thể cảm nhận được rõ ràng mối thâm cừu đại hận người thân lìa đời, lại càng không biết bản thân đến tột cùng sẽ bị ép đến hoàn cảnh thế nào.
Trong khóe mắt dư quang, thoáng nhìn thấy dáng vẻ Mạnh Dao cắn chặt hàm răng, hai tay âm thầm siết chặt thành quyền nhẫn nhịn, trong lòng Nhiếp Hoài Tang cũng không vui sướng gì lắm, có lẽ lần này có thể dạy cho vị Liễm Phương Tôn này một chuyện: Mọi chuyện trên đời tốt nhất có nhân thì có quả, có tới sẽ có lui, Thiên đạo luân hồi cũng không phải chỉ là lời nói suông.
[Trầm mặc một trận, Ngụy Vô Tiện nói: "Chúng ta cũng đừng đứng trơ ra hết như thế. Rút vài người ra ngoài tìm người tới, để lại vài người, ở đây trông chừng thứ này. Cỗ quan tài này cộng thêm mấy sợi dây đàn, không thể phong bế Xích Phong Tôn được lâu." Làm như để chứng minh phán đoán của hắn, trong cỗ quan tài kia lại truyền ra từng trận tiếng vang lớn, mang theo một cơn giận dữ vô danh, Nhiếp Hoài Tang rung lên một cái. Ngụy Vô Tiện liếc nhìn hắn, nói "Nhìn thấy chưa? Lập tức đổi sang một cỗ quan tài vững chắc hơn, đào một cái hố sâu, chôn xuống một lần nữa. Ít nhất trong vòng một trăm năm là không thể mở ra. Vừa mở ra, bảo đảm âm hồn không tan, hậu hoạn vô cùng..." Hắn còn chưa nói xong, từ nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng chó sủa to rõ mạnh mẽ.
Ngụy Vô Tiện lập tức biến sắc. Kim Lăng thì miễn cưỡng xốc lại tinh thần, kêu: "Tiên Tử!"... Con linh khuyển lông đen ướt sũng bốn chân sải dài, như ngọn gió màu đen lao vào, nhào đến Kim Lăng... Nằm trên đùi Kim Lăng rên ư ử. Ngụy Vô Tiện thấy cái lưỡi dài đỏ tươi của nó thè ra từ hàm răng nhọn hoắt trắng tinh, không ngừng liếm láp tay Kim Lăng, sắc mặt trắng bệch đôi mắt đăm đăm, há miệng thở dốc, cảm thấy linh hồn mình dường như sắp biến thành một làn khói nhẹ bay ra khỏi miệng lên trên trời. Lam Vong Cơ yên lặng đem hắn ra phía sau, ngăn cách hắn với tầm mắt của Tiên Tử.
Ngay sau đó, một đám đông mấy trăm người bao vây lấy miếu Quan Âm, mỗi người đều rút kiếm cầm ở tay, vẻ mặt cảnh giác, như thể chuẩn bị cho một trận chém giết. Nhưng mà, đợi sau khi mấy người dẫn đầu nhảy vào trong miếu thấy rõ cảnh tượng trước mặt, lại ngây ngẩn hết cả người. Những người nằm, đều đã chết; Những người không chết, thì nửa nằm nửa ngồi, muốn đứng cũng không đứng nổi. Nói tóm lại, xác chết la liệt, hỗn độn đầy đất.
Hai vị cầm kiếm xông vào trước nhất, bên trái là chủ sự của Vân Mộng Giang thị, bên phải rõ ràng là Lam Khải Nhân. Lam Khải Nhân còn tràn đầy vẻ kinh ngạc nghi ngờ, chưa mở miệng hỏi chuyện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Lam Vong Cơ gần như dán vào làm một cùng với Ngụy Vô Tiện. Trong tích tắc, ông quên sạch những gì định hỏi, một cơn tức giận khổng lồ muốn giết người tràn lên mặt, lông mày dựng ngược, phì phì thở ra mấy hơi, râu run run bay về phía trước. Chủ sự vội vàng chạy đến đỡ Giang Trừng, nói "Tông chủ, ngài không sao chứ..." Lam Khải Nhân thì giơ kiếm quát: "Ngụy..." Không đợi ông hét xong, từ phía sau ông đã lao ra mấy bóng người mặc bạch y, sôi nổi reo lên: "Hàm Quang Quân!" "Ngụy tiền bối!" "Lão tổ tiền bối!"
Lam Khải Nhân bị một thiếu niên cuối cùng đụng phải một cái, suýt nữa ngã nghiêng, thất khiếu bốc khói nói: "Không được chạy nhanh! Không được lớn tiếng ồn ào!" Ngoại trừ Lam Vong Cơ gọi ông một tiếng "Thúc phụ", không ai để ý đến ông.]
Mọi người:...... Loại cảm giác chua chát đang từ vở tuồng tình tiết gay cấn trong nháy mắt chuyển sang chương trình hài kịch tạp kỹ là sao đây?
Lam Khải Nhân 'không ai để ý' đang thanh tâm ngưng thần:......
Sau khi vận khí một hồi lâu, Lam Khải Nhân cũng không được ai để ý, xoay người nhìn bóng dáng của cháu trai lớn, Lam Hi Thần sắc mặt âu sầu vẫn đang đỡ trán suy nghĩ; Quay đầu đi tìm xem cháu trai thứ hai ở đâu, lại nhìn thấy Lam Vong Cơ chẳng phải là đang gần như dán sát thành một người cùng với Ngụy Vô Tiện hay sao, quả thực là hận không thể sinh ra đã dính trên người mà!
Lam Khải Nhân đến nơi này không biết đã nổi giận bao nhiêu lần sắp sửa bị lăn lộn đến không giận nổi nữa, sau khi thở dài một hơi, quyết định vẫn là tiếp tục tĩnh tâm, bị dẫn dắt nhiều lần, quyết định trở về tu sửa lại gia quy một phen, thề phải dạy dỗ hai vị môn sinh đắc ý trở về!
Làm một thành viên sắp vào ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện vẫn không biết suy nghĩ của thúc phụ đại nhân nguy hiểm như vậy, nếu hỏi hắn rõ ràng là lưng dựa vào lòng mỹ nhân hưởng thụ đọc sách, cần gì dính chặt người đến mức độ này? Ngụy Vô Tiện sợ chó tỏ vẻ, không hổ là Hàm Quang Quân đáng tin cậy, chỉ cần 'dính' tốt, thì có đọc thấy chó, hắn cũng sẽ không sợ (??) nha (mới là lạ) ~
Lam Vong Cơ im lặng chịu đựng tỏ vẻ: Vui vẻ chịu đựng (▼-▼)