Chưa từng có một khắc nào, cảm nhận được một cách chân thật như thế, cụm từ 'tứ cố vô thân' này còn có thể dùng trên người mình. Nhiếp Hoài Tang hít sâu một hơi, nỗ lực làm cho mình trông không kinh hãi như vậy, nói với Nhiếp Minh Quyết đã sắp sửa tới ngay trước mặt hắn: "Đại ca, chúng ta có chuyện nói cho đàng hoàng, đừng tức giận." Càng đừng động tới thanh đao được không.
Nhiếp Minh Quyết dáng vẻ dữ tợn nhìn Nhiếp Hoài Tang chăm chú, giống như muốn nhận thức lại tên đệ đệ mà y nuôi dạy từ nhỏ này, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên bình tĩnh, lãnh đạm, "Bây giờ thì lại muốn nói chuyện đàng hoàng, hồi nãy không phải vẫn không có gì để nói sao!"
Nhiếp Hoài Tang ngẩng đầu kéo ra một nụ cười với đại ca hắn, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng ngu ngốc giống như trước đây vậy, "Ta bây giờ cũng rất muốn 'không có gì để nói', nhưng đại ca ngươi 'có chuyện để nói' không phải sao?"
Nhiếp Minh Quyết nghe vậy, Bá Hạ trong tay càng bị siết chặt hơn, lớn tiếng trách mắng: "Ngươi còn biết ta 'có chuyện'! Nhiếp Hoài Tang, ngươi thật là giỏi mà, từ nhỏ ta dạy ngươi như vậy hả? Tuỳ ý coi người khác như quân cờ để đùa nghịch, mỗi bước đi là âm mưu, mỗi thời điểm là tính kế, ngươi để ta ở đâu? Để liệt tổ liệt tông, gia huấn bao đời nay của Nhiếp gia ta ở chỗ nào?! Ngươi......!"
Nhìn thấy lưỡi đao Bá Hạ ở phía trước thế mà bị một bàn tay giữ lấy, Nhiếp Minh Quyết trừng lớn hai mắt, lời tiếp theo đột nhiên không nói ra được nữa.
"Đại ca, vốn nghĩ rằng, ta sẽ sống sung sướng một đời dưới sự che chở ngươi......"
Nhiếp Hoài Tang cúi đầu, giơ tay giữ lấy lưỡi đao ở trước mặt, cây quạt vốn yêu thích không rời tay cũng rớt trên mặt đất. Người Nhiếp gia như 'đao', thanh đao dài biểu thị, diệt tà diệt ác diệt ảo vọng, là con đường không sợ hãi, càng là con đường thẳng thắn phóng khoáng.
Mà hắn, thiên phú vụng về, lười biếng tu luyện, cho dù là rút đao ra cũng chậm chạp không dám; Thậm chí, sau khi một đại ca ở thế giới khác không còn sống, tự mình gánh lấy trách nhiệm gia chủ của Nhiếp gia, cũng biến thành bộ dạng mà đại ca lúc còn sống ghét nhất.
Đúng là uổng phí làm người Nhiếp gia.
"Dù sao ta cũng không phải là ngươi, đại ca."
Nhiếp Minh Quyết nhìn chằm chằm vào lưỡi đao trên tay không rời, hoàn toàn không nghe thấy Nhiếp Hoài Tang nói cái gì. Từ lúc cầm đao tới nay, chưa từng có khoảnh khắc nào không thể khống chế được cánh tay run rẩy giống như bây giờ, lửa giận không khỏi càng lớn hơn, lại nói: "Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao!"
Nhiếp Hoài Tang cúi đầu nói yếu ớt, "Hả? Ta nào dám chứ? Chỉ là cảm thấy đại ca có giận dữ thế nào cũng chắc chắn không hạ thủ được, đoán chừng muốn cho đại ca nguôi giận, vẫn nên tự phạt một phen mới được."
(Mọi người: Trên đời này chắc hẳn cũng chỉ có Nhiếp Hoài Tang mới dám làm như thế đối với Bá Hạ, thật là cách làm can đảm! Nhưng cứ thế vạch trần gương mặt thật hổ giấy của Xích Phong Tôn, thật sự có được không đó?)
Tay phải của Nhiếp Minh Quyết đã bắt đầu nổi gân xanh lên, không thể nhịn được nữa, gằn từng chữ một nói: "Bỏ tay của ngươi ra, NÓI TIẾNG NGƯỜI cho ta!"
Tuy rằng không lấy tay ra, Nhiếp Hoài Tang vẫn là bắt đầu nói tiếng người, "Vì kế hoạch báo thù, vì nghĩ cho Thanh Hà Nhiếp thị, ta không thể cầm đao, chỉ có thể đổi sang một cách thức khác, ẩn thân phía sau màn, khuấy loạn tình hình, là cách thích hợp nhất, không phải sao?" Không có người che mưa chắn gió, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình đi giở trò lật lọng, nếu không kết cục chỉ có thể là mọi thứ sụp đổ, mặc người xâu xé.
Hoảng hốt nhớ lại đoạn nội dung kia trên tảng đá, 'đại ca' ngã xuống đột ngột như vậy, bọn họ còn đang tức giận, vẫn chưa từng hòa hảo, mà đã âm dương cách biệt...... Trong lúc vô tình hữu ý, giữa các ngón tay đang nắm lấy lưỡi đao đã từ từ rỉ máu ra, "Cho nên đại ca, ngươi nên trách ngươi đã ra đi quá sớm, với lại lão cha sinh con quá ít."
Lời này được thốt ra, Nhiếp Minh Quyết thiếu chút nữa không khống chế được mình muốn chặt mấy ngón tay kia đi, thật vất vả nhảy qua câu cuối, hung dữ ghi nợ vụ 'cưỡng từ đoạt lí' trước đó, mới nói: "Vậy Hi Thần thì sao, ngươi muốn báo thù, muốn vùng dậy, có liên quan gì đến Hi Thần, tại sao tính kế trên người y!"
Lam Hi Thần đột nhiên cả kinh, đây là đại ca cũng xác định đọc thấy câu 'Coi chừng sau lưng' kia là dẫn dụ mình rơi vào bẫy sao?
Nhiếp Hoài Tang rốt cuộc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lam Hi Thần có sắc mặt xám như tro. Hai nhà giao tình nhiều thế hệ, hắn lại là từ nhỏ đã đến Cô Tô Lam thị đi học, cho đến khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, khoảng thời gian nhiều năm, hắn đều ở Lam gia, được sự quan tâm của Hi Thần ca. Ở trong lòng hắn, lòng kính trọng đối với Lam Hi Thần không thể ít hơn so đại ca nhà mình. Lam Hi Thần, là một huynh trưởng mang ý nghĩa khác của hắn.
Chỉ là vị huynh trưởng này, so sánh với hắn và đại ca, lại tín nhiệm Mạnh Dao hơn, hoặc là nói, Kim Quang Dao. Không nói chuyện tương lai, chính là trải qua vài lần tranh chấp, lục đục giữa đại ca vàMạnh Dao, Hi Thần ca đều đứng về phía Mạnh Dao. Hơn nữa, Mạnh Dao có được cơ hội hạ sát thủ là từ Lam Hi Thần, vũ khí bí mật 'Loạn Phách Sao' cũng không thoát khỏi có liên quan......
Máu giữa kẽ tay nhỏ giọt thành dòng, Nhiếp Hoài Tang nghe thấy chính mình nói: "Vật có đầu đuôi, việc có trước sau. Nếu tình nghĩa giữa Tam Tôn bắt đầu từ Hi Thần ca, vậy kết thúc ở chỗ Lam Hi Thần thì có gì không đúng?"
Lam Hi Thần sững sờ, lời nói thẳng thắn như một mũi tên đâm vào trong tim, đi đến tận cùng, làm y đau đớn không chịu nổi; Lại tựa như cắm vào chỗ liên kết giữa ba huynh đệ kết nghĩa, còn mang theo gai ngược, kéo một cái liền tạo thành một vết nứt.
Nhiếp Minh Quyết: "Ngươi quả thực không biết hối cải!"
......
Hối cải hay không hối cải, cũng không thể nào kết thúc dứt khoát ngay tại đây vào lúc này, tay của Nhiếp Hoài Tang ngược lại nếu dùng lực thêm chút nữa có lẽ sẽ bị phế. Tuy rằng Ôn Tình đã thay hắn băng bó vết thương, nhưng ngay cả một tiếng rên nhẹ cũng không nghe thấy.
Ngụy Vô Tiện đối với cái người lại đang đi đến gần bọn hắn này, rất có cảm giác phải lau mắt mà nhìn.
Nhìn bề ngoài có thể biết bên trong, nhìn quá khứ có thể biết tương lai. Đoán chừng ngược lại cũnggiống vậy, không có ai trong một đêm có thể trở nên mưu trí vô song, trừ phi vốn dĩ đã không phải bao cỏ phế vật gì cả.
Chỉ là, nhìn theo hướng Lam Vong Cơ đang nhìn, Nhiếp Minh Quyết đang tạ lỗi với Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân thở dài nói mấy câu ' Hi Thần cũng có lỗi', Lam Hi Thần vẫn giốngnhư người mất hồn, trong mắt Lam Vong Cơ cũng không giấu được vẻ lo lắng.
Ngụy Vô Tiện 'Này' một tiếng, nói với Nhiếp Hoài Tang: "Ngươi mới vừa rồi rõ ràng có thể thay đổi lý do thoái thác khác, cần gì quá đáng như thế?"
Nhiếp Hoài Tang tay phải không nhúc nhích được, thay bằng tay trái đùa nghịch cây quạt mới nhặt lên, "Có vài thứ, nhanh chóng nhổ đi mới có thể lành lại tốt hơn." Cho dù trở về rồi, tất cả những chuyện của nơi này, mọi người bọn họ cũng không thể làm như chưa từng nghe thấy, còn không bằng nhân lúc còn sớm ném sự ngăn cách ra ngoài mặt, thì sau này mới có khả năng nối lại tình nghĩa xưa.
"Hình như cũng đúng," dừng một chút, Ngụy Vô Tiện lại chỉ vào tay phải được băng bó như bánh chưng của hắn, hỏi: "Ngươi thế này, lại là tại sao? Khổ nhục kế à?" Phải biết rằng, Bá Hạ cũng không phải là vũ khí tầm thường, cho dù không có linh lực, những máu me và oán khí tích tụ bao nhiêu năm trên cây đao này, làm sao là thứ có thể đùa giỡn.
Nhiếp Hoài Tang: Ta có thể nói, nếu không tạo ra vết thương, rất có thể ở trước mắt bao người, bị đại ca dùng sống đao đánh vào mông hay không?
Nhiếp Hoài Tang ho khan: "Chỉ là kế sách tạm thời để đại ca mau chóng bình tĩnh lại thôi, rốt cuộc sau này trở về chắc là vẫn không trốn được một trận phạt." Vậy thì cũng chờ trở về rồi nói tiếp, tuy rằng hình như cũng sắp rồi T-T
Nhiếp Minh Quyết vẫn luôn để ý phía bên này:......