[Y giống như một tòa tháp sắt, chắn trước miếu Quan Âm trong cơn mưa to, ngăn cản đường đi của mọi người. Đầu ngay ngắn đặt trên cổ, trên cổ có thể nhìn thấy các đường may bằng chỉ đen chi chít. Vậy mà lại có người dùng một sợi chỉ dài, may đầu của y vào với thân thể không đầu của y!
Lam Hi Thần kêu: "...... Đại ca." Kim Quang Dao cũng lẩm bẩm: "...... Đại ca..."
Trong gian miếu này, có ba người đều gọi đại ca đối với thi thể của Nhiếp Minh Quyết, nhưng giọng điệu của ba người hoàn toàn khác nhau. Kim Quang Dao đầy mặt đều là tràn ngập sợ hãi, cả người đều run rẩy lên. Bất kể là lúc còn sống hay là sau khi chết, người mà Kim Quang Dao sợ nhất, không thể nghi ngờ chính là vị nghĩa huynh tính tình dữ dằn, tuyệt không nuông chiều này của hắn. Thân thể hắn run lên, tay cũng run theo, sợi dây đàn máu chảy ròng ròng nắm chặt trong tay kia cũng bắt đầu run lên. Ngay trong khoảnh khắc này, Lam Vong Cơ bỗng nhiên rút Tị Trần ra, chém xuống một kiếm. Trong chớp mắt, y đã vọt đến trước người Kim Lăng, cầm một thứ gì đó. Còn Kim Quang Dao cảm giác cánh tay nhẹ hẫng đi, hơi giật mình, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện, tay phải của hắn đã không thấy nữa.
Tay phải của hắn, từ cánh tay trở về trước bị chém đứt một cách gọn gàng. Thứ Lam Vong Cơ cầm, chính là bàn tay ban đầu hắn đang nắm sợi dây đàn hung khí. Lập tức máu tươi phun ra xối xả, Kim Quang Dao đau đến mức sắc mặt trắng bệch, ngay cả hét lên đau đớn cũng không có sức lực, chỉ lảo đảo lùi lại vài bước, đứng cũng không đứng vững, té ngã trên mặt đất, ngược lại Tô Thiệp gào lên thảm thiết. Lam Hi Thần dường như trong một tích tắc định đến đỡ hắn, nhưng cuối cùng không dám động thủ nữa.
Lam Vong Cơ gỡ các ngón tay của bàn tay bị chặt đứt của Kim Quang Dao ra, sợi dây đàn lỏng xuống, Kim Lăng mới thoát hiểm.]
Cho đến giờ phút này, trái tim treo cao vì lo lắng cho con trai Kim Lăng của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên mới buông xuống, nhưng cho dù không cần lo lắng cho Kim Lăng nữa, đối mặt với Mạnh Dao, trong lòng bọn họ vẫn cảm xúc ngổn ngang, không biết nên nói cái gì.
Mạnh Dao lại không rảnh để quan tâm đến sắc mặt của người khác, hắn...... chỉ cúi đầu, tay trái cũng vô thức mà ôm tay phải của mình, cũng không biết là Ngụy Vô Tiện đọc thật sự lôi cuốn vào cảnh tượng đặc sắc, hay là hắn nghe đọc quá mức nhập thần, tóm lại giờ phút này tay phải vẫn còn êm đẹp dính trên người, thế mà hắn lại cảm thấy có chút rét lạnh căm căm.
Có lẽ rét lạnh căm căm không phải là tay phải, mà là ánh mắt nhìn qua của Nhiếp Minh Quyết ngồi ở bên hông.
Nhiếp Minh Quyết một khắc trước còn đang thống hận vì chính mình biến thành hung thi báo thù oán khí sâu nặng, bị người khác may đầu lại và thả ra, nghe đến khúc sau lại nhíu mày nói: "Ngươi sợ ta như vậy?"
Người được hỏi chính là Mạnh Dao, nghĩ kỹ lại, đúng thật là có mấy lần, y từng cầm đao chĩa vàongười này, nhưng y tự hỏi, thời điểm tranh cãi thực sự có sát khí cũng không nhiều, huống chi lần nào cũng đều bị người này chạy thoát được, mà nội dung trên tảng đá, Nhiếp Minh Quyết y cuối cùng chính là chết trong tay người này, đã vậy thấy di thể còn 'tràn ngập sợ hãi', 'cả người đều run rẩy'? Ngươi cmn đùa ta hả?
Nhiếp Hoài Tang: Đại ca, trọng điểm của ngươi có phải nghĩ sai rồi hay không?!
Mạnh Dao tuy rằng cũng cảm thấy biểu hiện của 'mình' khi thấy 'Nhiếp Minh Quyết', so với Di Lăng Lão Tổ gặp chó cũng không thua kém, nhưng bây giờ còn nương nhờ Nhị... Trạch Vu Quân che chắn đây nè, không phải sợ thật sự không có chút phân lượng nào trong lòng ngài hay sao?
Nhưng đối mặt với lời này, hắn không dám thừa nhận, mà cũng không thể phủ nhận, lúc đang do do dự dự sắp nhịn không nổi lại run rẩy lên, thì Tiết Dương chen vào nói: "Đương nhiên không sợ ngươi, sợ chính là cái người họ Lam ở đối diện kia được chưa, lão tử khi đó ở Nghĩa Thành bị chém tay trái, chú lùn nhỏ lúc này lại bị chém tay phải, cái đam mê quái quỷ gì vậy, xác định không phải bình thườngdùng kiếm đốn củi nhiều đấy chứ?"
Mạnh Dao: "......" Thành Mỹ nói rất đúng!
Nhiếp Minh Quyết: "......" Rõ ràng là dùng đao đốn củi càng thuận tay hơn, ví dụ như bây giờ lão tử cũng rất muốn chặt tên du côn ngươi như chặt củi!
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà kêu oan cho đạo lữ nhà mình, "Lam Trạm đều là do có chuyện xảy ra mới làm như vậy, chém ngươi là do ngươi thiếu chém, chém Liễm Phương Tôn là bởi vì muốn cứu Kim Lăng!"
Lam Hi Thần sau khi nghe thấy Vong Cơ chém đứt tay phải của 'Kim Quang Dao' tinh thần vẫn luôn hoảng hốt: Hình như sắp hoảng hốt không nổi nữa...
[Giang Trừng đang muốn nhào tới nhìn kỹ xem thằng bé có bị thương hay không, Ngụy Vô Tiện lại giành đi tới, nắm lấy hai vai Kim Lăng, cẩn thận kiểm tra, xác định da cổ hoàn hảo không tổn hao gì, một vết trầy cũng không có, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
... Tình hình mới vừa rồi thật sự nguy cấp, sợi dây đàn kia cực kỳ sắc bén, trong tay người dùng Huyền Sát thuật cắt thịt cứa xương như chém dưa xắt rau, đã vậy tay Kim Quang Dao còn run lên, chỉ cần hắn run thêm một khắc, hoặc đáng sợ hơn là, hắn quên mất trong tay còn đang giữ một người, cầm sợi dây đàn bỏ chạy đi... Nếu không phải Lam Vong Cơ nhanh chóng quyết định, thần tốc và chuẩn xác chặt đứt tay phải cầm dây đàn của hắn, thì chỉ sợ Kim Lăng giờ phút này đã đầu lìa khỏi cổ, máu phun cao mấy trượng!
Kim Lăng bị máu từ chỗ cánh tay bị chém đứt của Kim Quang Dao phun trúng... Còn đang ngơ ngác chưa phản ứng lại được. Ngụy Vô Tiện lại hung hăng ôm cậu một cái, nói: "... Tiểu tử thúi, ngươi vừa rồi đứng gần như vậy làm gì!" Nếu như đứa con trai duy nhất của Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên cũng không còn ở trước mặt, Ngụy Vô Tiện thật sự không biết phải làm sao bây giờ.
Kim Lăng rất không quen bị người khác ôm như vậy, gương mặt tái nhợt lập tức đỏ bừng lên, mạnh mẽ cự tuyệt vòng tay của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện chụp lấy cậu càng ra sức mà ôm thật chặt vài cái, vỗ thật mạnh lên vai cậu, đẩy một cái về phía Giang Trừng bên kia, nói: "Đi đi! Đừng chạy loạnnữa, đến bên cạnh cữu cữu của ngươi đi!" Giang Trừng túm lấy Kim Lăng đầu óc vẫn còn chút mông lung, nhìn Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đứng chung một chỗ ở bên kia, ngập ngừng một lát, khẽ nói với Lam Vong Cơ: "Đa tạ." Tuy rằng nói nhỏ, nhưng dù sao cũng nghe rõ ràng. Kim Lăng cũng nói: "Đa tạ ơn cứu mạng của Hàm Quang Quân."]
Thấy Nhiếp Minh Quyết không có ý hỏi thêm gì nữa, Mạnh Dao nhích về phía sau Lam Hi Thần thêm một chút rồi ngồi yên. Cảm giác của hắn đối với đứa nhỏ 'Kim Lăng' hiện tại còn chưa ra đời này không xấu, có bắt cóc nó, hẳn là cũng không có ý muốn lấy mạng nó, dù sao cũng là tiểu bối mình nhìn lớn lên.
Chỉ là, hắn lại sờ sờ tay phải của mình, đã phản ứng trong tích tắc đó, tại sao không điểm huyệt thằngbé, hoặc dứt khoát đâm một kiếm lấy mạng nó luôn. Giống như lời Di Lăng Lão Tổ nói vậy, té ngãnhiều năm như vậy cũng té ngã thành quen rồi, nhưng cũng không có nghĩa là té ngã sẽ không đau. Truyện Trinh Thám
Bất quá có thể sống sót, hắn vẫn là muốn sống, chết rồi thì thật sự cái gì cũng không có. Mặc dù, theo nội dung trước mắt hắn, khả năng hắn có thể sống sót, thật sự là quá nhỏ.
[Lam Vong Cơ gật gật đầu, cái gì cũng không nói, Tị Trần chếch xuống... chuyển qua, nhắm ngay vào Nhiếp Minh Quyết đứng ở cửa. Ôn Ninh thì chậm rãi bò dậy, tự mình gắn tay lại cho chính mình, nói: "Cẩn thận... oán khí của y không nhỏ." Kim Quang Dao cắn răng vỗ mấy chỗ lên cánh tay cụt... Đám tu sĩ Lan Lăng Kim thị nãy giờ giống như đi vào cõi thần tiên trên trời lúc này mới cầm kiếm bắt đầu bao vây, hai cái đầu lập tức bị Nhiếp Minh Quyết một chưởng đánh bay.
Kim Quang Dao rải thuốc bột lên chỗ tay bị chém đứt, nhưng thuốc bột lập tức bị máu chảy ra trôi đihết... Muốn băng bó cầm máu, nhưng tay trái của hắn vốn đã bị... phỏng rát không có sức... Tô Thiệp lăn lộn nhào qua, xé áo trắng của mình băng bó lại cho hắn, trùng hợp Lam Hi Thần đang che chở Nhiếp Hoài Tang lui lại đến chỗ an toàn, Tô Thiệp... nói với Lam Hi Thần: "Lam tông chủ! Lam tông chủ, ngươi có thuốc không? Giúp một chút đi, tông chủ hắn đối với ngươi vẫn luôn dùng lễ để đối đãi, ngươi coi như giúp một chút đi!" Lam Hi Thần nhìn thấy bộ dạng thê thảm gần như sắp ngất đi của Kim Quang Dao, trong mắt lộ ra vẻ hơi không đành lòng. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ trận chiến bên kia, Nhiếp Minh Quyết tấn công bằng nắm đấm thật mạnh, đập một hơi ba tu sĩ thành một đống thịt nát đỏ lòm!
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ che phía trước Giang Trừng và Kim Lăng, Ngụy Vô Tiện nói: "Ôn Ninh! Ngươi làm thế nào gặp y?!" Ôn Ninh gắn tay xong rồi, lại tiếp tục gắn chân, nói: "Công tử... ngươi kêu ta trở về tìm Lam công tử, ta đi đến khách điếm không tìm thấy, đành ra ngoài tìm trên đường cái... thì nhìn thấy Xích Phong Tôn đang đi ở đầu đường, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, có một đám ăn mày lưu lạc nhìn thấy y, không biết lợi hại, quấn lấy gây rối. Xích Phong Tôn hoàn toàn không có thần trí, suýt nữa tay không đem bọn họ... Ta chỉ có thể đánh nhau với y suốt đoạn đường đánh tới chỗ này..."... Hắn ở phòng sát vách Lam Vong Cơ ngủ không được, chẳng lẽ Lam Vong Cơ ở phòng sát vách hắn lại ngủ được hay sao? Tất nhiên cũng là chạy lung tung ra ngoài, sau đó mới gặp được Tiên Tử đang cong đuôi chạy đi tìm viện binh. Trận mưa bão đột ngột này, tất nhiên cũng là bắt đầu từ sau khi Ôn Ninh đánh nhau với Nhiếp Minh Quyết. Loại "Thi" này, vốn là triệu âm tụ tà, huống chi lại còn là hai hung thi không giống bình thường!]
Ngụy Vô Tiện đọc thấy 'Lam Vong Cơ' cũng chạy loạn ra khỏi khách điếm sau khúc cua đồng, phản ứng đầu tiên chính là: Người Lam gia không phải cấm đi lại ban đêm... Trong nháy mắt chợt run lên một cái, từ khi nào hắn thuộc làu gia huấn Lam gia đến như vậy? Lại nói đã cua đồng rồi, chạy lang thang một đêm thì tính là cái gì!
Lam Vong Cơ thấy hắn đột nhiên biểu tình cổ quái, theo bản năng ôm hắn càng chặt, rồi lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện lúc này khắp đầu óc đều bị 'cua đồng' chiếm cứ không đúng lúc, bị giọng nói này làm cho giật mình, lông tơ cả người đều dựng đứng, thiếu chút nữa lăn một cái ra ngoài, đương nhiên vớisự trói buộc ở bên hông, vẫn là không lăn được.
"......" Giơ tay chà xát hai cánh tay, Ngụy Vô Tiện bi thương nói: "Không - sao." Cũng chỉ là đầu óc của ta có thể bị trúng độc mà thôi.
Lam Vong Cơ: "......"
Giang Trừng: "......" Chỉ nghe giọng của thằng nhãi này, là biết nhất định không suy nghĩ chuyện đứng đắn gì rồi!
Tất cả sự chú ý của Nhiếp Hoài Tang đều bị câu nói 'Xích Phong Tôn hoàn toàn không có thần trí' kiacủa Ôn Ninh thu hút, đại ca của hắn so sánh với Ôn Ninh khi mới vừa bị thúc đẩy hóa thành hung thi, cũng chỉ khác biệt là di thể bị phân nhỏ ra rồi ráp lại, nếu Di Lăng Lão Tổ ra tay, đại ca có phải cũng có thể gọi được thần trí trở về hay không?
Cũng thật là mơ mộng hão huyền, nếu rơi vào hoàn cảnh như thế, cho dù là hung thi khôi phục thần trí, đại ca tất nhiên cũng không muốn......
Mạnh Dao giờ phút này trong đầu cũng có một câu lặp đi lặp lại không ngừng, đập một hơi ba tu sĩ thành một đống thịt nát đỏ lòm... thịt nát... thịt nát...!!!
Nhiếp Minh Quyết: A - hắt xì!