Mọi Người Đều Đang Đoán Kim Chủ Của Tôi Là Ai

Chương 91: Đánh Cược



Lục Ninh bị mắc kẹt trong nhà, không ra ngoài được.

Cậu mở cửa sổ và liếc nhìn xuống dưới, một đám người đang vây quay với micro cùng máy ảnh, thậm chí còn có rất nhiều người hâm hộ đang ở đó, háo hức chờ đợi câu trả lời của cậu.

Ý của Lâm Tuyết Như là muốn cậu tìm cách đến công ty trước đã.

Lục Ninh đội chiếc mũ đen lên rồi đeo khẩu trang vào, cậu mặc chiếc hoodie màu đen còn hận không thể biến mình trở nên vô hình, những người phóng viên ở dưới chân nhà kia thực sự đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của cậu.

Lục Ninh trốn dưới cầu thang ngó nửa cái đầu ra, mới thò được một cái chân, nhưng bởi vì phía trước có quá đông người canh gác vì vậy chỉ đành trèo tường ở cổng sau. Ai biết được những phóng viên này giống như được gắn radar dò tìm hai mươi bốn giờ, hầu như đều nhìn sang phía này, thế nên mới dẫn đến cảnh tượng khi Lục Ninh vừa mới trèo lên tường nhìn vào họ chừng một hai giây, các phóng viên đó đã gào lên: “Lục Ninh!”

Đó không phải là đang gọi cậu, mà là đang nhắc nhở những đồng nghiệp khác hãy vây cậu lại. Những phóng viên này có kỹ năng nghiệp vụ hạng nhất, không nói đến dáng người xuất chúng của Lục Ninh, cho dù quấn thành cái xác ướp họ cũng có thể nhận ra.

“Không phải tôi!” Lục Ninh hét lên theo bản năng, sau đó nhanh chóng phản ứng lại được rằng mình đã nói ra những điều ngu ngốc, mặt cậu bèn ngẩn ra.

Thế rồi một đám phóng viên rầm rập chạy đến, tất cả đều rút chân máy quay ra, Lục Ninh bị đám người hung hãn vây lấy hoảng sợ rơi thẳng xuống phía bờ tường bên kia, bọn họ liền nhìn thấy bóng người kia nhanh chóng biến mất sau bức tường, lúc này không biết là ai đã hét lên, “Có ai chụp được ảnh không?”

Vậy là cảm đám bèn gật gù, chụp được rồi chụp được rồi!

“Mau đi bắt người!”

Chao ôi, tất cả đều do cuộc sống ép buộc thôi.
Loading...


Bên ngoài bức tường, Lục Ninh đi cà nhắc với cái chân đã trẹo của mình, quả nhiên lại nhìn thấy một đám người đằng sau đang xông đến, đúng lúc muốn gọi một chiếc taxi thì một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước mặt cậu, lão Chương kéo cửa sổ xe xuống, nói: “Mau lên xe!”

Lục Ninh không quan tâm Lão Chương đến đây như thế nào, chỉ vội vàng lên xe.

Phóng viên ở đằng sau chạy đến gãy cả chân, nhưng chỉ có thể thấy người kia đã chạy mất.

Lục Ninh lên xe, nghi ngờ hỏi: “Chú không phải đang ở Ma Cao cùng Hạ tiên sinh sao?”

Lão Chương cười nói: “Ở bên này xảy ra chuyện lớn như thế, Hạ tiên sinh bảo tôi về dẫn cậu đi tránh nạn.”

“Sang Ma Cao?”

“Đúng vậy.”

Sắc mặt Lục Ninh lần nữa ngẩn ra, nhưng sau khi nghĩ lại, rời đi mấy ngày quả thực có thể tránh khỏi tình trạng khó khăn hiện tại, cậu nghĩ đến Lâm Tuyết Như liền quyết định gọi điện qua hỏi.

Chị ấy vốn đang đợi Lục Ninh ở công ty, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng sau khi nhận được cuộc gọi của Lục Ninh, lại cân nhắc một hồi cuối cùng mới nói: “Cậu qua đó tránh đi. Hôm nay đến công ty, họp lần cuối để thảo luận nên làm thế nào trong thời gian này, việc quan hệ công chúng sẽ có công ty lo. “

Lục Ninh trong lòng thật sự không muốn đi, nhưng Lâm Tuyết Như ở đầu dây bên kia lại nói: “Cứ coi như là đi nghỉ cũng được, đợi đến khi tình hình nguội xuống lại nói sau, bây giờ cậu còn có chỗ nào tốt hơn bên đó nữa không? Chỉ cần ở lại Đại Lục, không cần biết cậu đang ở đâu, sớm hay muộn gì cũng bị tìm ra thôi. Còn nếu ra nước ngoài? Tốt nhất là đừng để bị chặn ở sân bay.”

Lâm Tuyết Như là đang cố ý muốn nói cường điệu lên một chút, chị ấy muốn Lục Ninh qua chỗ Hạ tiên sinh, với tình hình trước mắt qua với người kia là lựa chọn tốt nhất, có chuyện gì cũng có Hạ tiên sinh bảo vệ cho cậu.

Lần đầu tiên Lục Ninh ngồi máy bay tư nhân của Hạ Đông Minh còn có chút sợ hãi, nhưng đến lần thứ hai lại không có cảm giác mấy. Một số người mà cậu thường kết giao trong giới giải trí cũng có điều kiện giàu có tương đương, nhưng cậu lại chẳng mấy khi tham gia vào những bữa tiệc và hoạt động đốt tiền đó, một hai lần rồi bọn họ cũng không còn mời cậu nữa, vì cảm thấy Lục Ninh làm giá cho nên rất coi thường.

Hạ Đông Minh đang đợi cậu ở sân bay với chiếc áo gió màu đen khoác trên người. Người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi nhưng lại có đôi chân dài cùng vóc dáng của một người mẫu, từ xa nhìn qua gió đang thổi bay mái tóc anh hệt như một tấm ảnh bìa tạp chí. Lục Ninh bước xuống từ máy bay, trong khi đó Hạ Đông Minh cũng tiến lên và nói: “Qua đây.”

Lục Ninh tiến lên hai bước liền bị Hạ Đông Minh nắm lấy bàn tay, ánh mắt anh rơi vào bàn chân có phần khập khễnh của cậu, bèn cau mày lại hỏi: “Làm sao thế này?”

“Trẹo chân rồi…”

Hạ Đông Minh bèn cúi thấp người xuống: “Lên đây.”

Lục Ninh lúng túng, trong khi lão Chương đứng bên cạnh lại cười đến híp cả mắt.

Cậu trúc trắc trèo lên lưng của Hạ Đông Minh, chân của Lục Ninh cũng không nghiêm trọng lắm chỉ là đi đường có hơi khó khăn một chút. Hạ Đông Minh đã quen với việc cõng cậu thế này cũng không phải lần đầu, chân Lục Ninh quơ quơ, Hạ tiên sinh bèn cau mày: “Tôi lớn tuổi rồi, trên người không thể cõng được người hơn năm mươi kg đâu, đừng có lộn xộn không ngã xuống lại té gãy chân thì xem có ai chăm cho em không.”

Người hơn năm mươi kg kia liền đỏ mặt không dám cử động lung tung nữa, thay vào đó là khẽ vòng tay qua ôm lấy cổ của Hạ Đông Minh. Trên quần áo của Hạ Đông Minh vẫn luôn vương một mùi thuốc lá nhàn nhạt, bình thường Lục Ninh thường không thích ngửi nhưng lúc này lại cảm thấy có phần yên tâm.

Đây là lần đầu tiên Lục Ninh đến căn nhà cổ của nhà họ Hạ.

Ngôi nhà cổ kính của nhà họ Hạ chẳng hề xa hoa, thậm chí còn mang hơi thở xưa cũ, là một ngôi nhà theo phong cách truyền thống của Trung Quốc.


Nhưng căn nhà cổ này rất lớn, lớn vô cùng, đi sâu vào bên trong còn là một vườn hoa rộng rãi.

Căn nhà cổ này của nhà họ Hạ chỉ có một vị quản gia.

Hà Đông Minh đặt Lục Ninh ngồi lên sô pha, sau đó kêu quản gia lấy rượu thuốc đến, rồi anh cởi giày của Lục Ninh ra, chân cậu mới động đậy một chút đã bị Hạ Đông Minh nhìn chằm chằm vào nói: “Muốn chân phế luôn đó hả?”

Đôi bàn tay của Hạ Đông Minh rất đẹp, cậu vẫn luôn nói đó là những ngón tay để chời đàn dương cầm. Năm ngón tay thon dài, chỉ lòng bàn tay là có phần thô ráp. Có lẽ đó là những nốt sần do việc chơi súng từ những năm còn trẻ, anh đặt tay lên mắt cá chân của Lục Ninh, nhẹ nhàng xoa cho đến khi rượu thuốc thấm vào vùng da thâm tím. Bản thân vết thương không nghiêm trọng, chỉ là vì làn da của Lục Ninh quá trắng cho nên mới khiến vết thương trông càng trầm trọng hơn mà thôi.

Sau khi bôi thuốc cho Lục Ninh xong, Hạ Đông Minh bèn nhẹ nhàng hạ ống quần của cậu xuống.

“Hạ phu nhân đâu?”

Lục Ninh hơi nghi hoặc, bèn lên tiếng hỏi.

Nhắc đến Hạ phu nhân, ý cười trên khuôn mặt của Hạ Đông Minh lại không chạm đến đáy mắt, “Ở bên chỗ người họ Liêu kia.”

Lục Ninh biết mình đã giẫm phải mìn, thế nên bèn vội vàng ngậm miệng lại. Chuyện của Hạ phu nhân và Liêu tiên sinh cậu cũng có biết, Hạ Đông Minh đã từng nói với Lục Ninh, thực ra cậu… có chút đau lòng thay anh. Manh Manh không hiểu chuyện gì cho nên Hạ Đông Minh phải lo liệu mọi việc, nếu cô ấy biết về xuất thân của mình chắc sẽ buồn chết mất thôi. Lão Hạ tổng mất sớm, gánh nặng của nhà họ Hạ từ lâu đã đặt trên đôi vai anh, Lục Ninh có thể nhìn ra Hạ Đông Minh rất ngưỡng mộ cha mình, có lẽ cũng vì ông ấy là anh hùng khi còn nhỏ của anh, cho nên Hạ Đông Minh mới không thể tha thứ cho những gì mẹ mình đã làm.

Mỗi một gia đình đều có nỗi bất hạnh riêng.

Cậu nghĩ đến người cha cũng mất sớm của mình, còn cả Lý Đường trong nhà khiến người lo lắng kia nữa.

Trong những ngày Lục Ninh ở Ma Cao, Hạ Đông Minh đi đến bất cứ nơi đâu đều đưa cậu theo, có thể nói là không chút kiêng kỵ.

Nơi này là thiên hạ của nhà họ Hạ, cho dù mọi người nhìn thấy Lục Ninh ở bên cạnh Hạ Đông Minh thì cũng không ai dám nói gì ra ngoài.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Ninh nhìn thấy sòng bạc của nhà họ Hạ一一 thế giới của Hạ Đông Minh. Hai phần ba các sòng bạc ở đây đều là do nhà họ Hạ mở, nơi đây có rất nhiều bảo vệ, ánh đèn rực rỡ, kẻ ra vào đều là những người giàu có nổi tiếng.

Hạ Đông Minh mỉm cười nói, “Lục Ninh, chúng ta đánh cược một ván nhé.”

“Cược cái gì?”

“Cả đời của em.”

“Nếu anh thua thì sao?”

Hạ Đông Minh nhìn sâu vào Lục Ninh, gò má xinh đẹp bị ánh đèn chiếu vào tạo thành cái bóng lớn.

“Tôi sẽ để em đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv