Hạ Đông Minh nghe thấy bên ngoài có tiếng động, thế nhưng đợi đến khi anh đi ra xem thì đã không còn thấy người nữa, chỉ còn lại một cái túi nilong bị vứt chỏng chơ ở trong góc, Hạ Đông Minh nhìn túi đồ trong tay mình một hồi lâu, cũng không ai nhìn ra được là người này đang nghĩ tới điều gì.
Đến cuối cùng, anh mới quay đầu lại nói với lão Chương rằng, “Như vậy cũng tốt, mấy ngày nay cử thêm mấy vệ sĩ đi theo cậu ấy.”
Anh vừa dứt lời, lão Chương đã kinh ngạc hỏi lại: “Cậu không định nói rõ ràng với cậu Lục sao?”
“Cho dù không nghe thấy thì bây giờ cũng không thể để Lục Ninh ở cạnh bên tôi được.”
Lão Chương hiểu.
Vẫn là vì những chuyện gần đây.
“Ngoài ra… Hãy đón Chân Nhất qua.”
Lão Chương đầu tiên là kinh ngạc nhưng sau đó dường như cũng hiểu ra được điều gì đó.
Lục Ninh không phải là một đứa trẻ bướng bỉnh, có lẽ chỉ hơi nhẹ dạ và hồ đồ một chút, nhưng khi thật sự gặp phải chuyện gì cũng sẽ không khiến bản thân mình rơi vào bế tắc.
Lúc cậu rời khỏi núi Minh Cảnh đương lúc sáng sớm, phía chân trời còn có những bông tuyết li ti rơi xuống. Đây là trận tuyết rơi đầu tiên của ngày Đông, mang theo gió lạnh ào ào thổi qua khuôn mặt, sắc lạnh như dao.
Cậu biết mình đã trở thành một chuyện cười.
Vì một lời nói dối của Hạ Đông Minh… gần như cậu đã bỏ qua tương lai của chính bản thân. Loading...
Nhưng điều đó thì có thể trách ai đây?
Hạ Đông Minh đâu có bảo cậu từ bỏ, là do chính Lục Ninh cơ mà.
Bây giờ hay rồi, không còn gì cả.
Hoa tuyết làm ướt tóc cậu, Lục Ninh giống như linh hồn phiêu du, trên người tích đầy hoa tuyết bước đi tản mạn tiêu sái không mục đích, trong ngày Đông lạnh lẽo mưa tuyết đầy trời này lại càng khiến cậu không nhìn thấy rõ được con đường phía trước.
Phía sau có chiếc xe đi theo ấn còi với cậu.
Lục Ninh quay đầu lại liếc nhìn, khi cửa xe hạ xuống liền lộ ra một khuôn mặt đẹp trai tử tế.
“Lục Ninh?”
Cậu giật mình một lúc mới nhận ra người trước mắt là Triệu Hồng Di.
“Lên xe đi.”
Lục Ninh gần như là bị Triệu Hồng Di kéo vào trong xe, cậu bị nhiễm lạnh trong xe lại rất ấm áp cho nên cơ thể không khỏi nhẹ nhàng co lại.
Triệu Hồng Di liếc nhìn Lục Ninh qua gương chiếu hậu.
Cậu ta và người kia đã từng hợp tác chung trong một bộ phim, có điều bộ phim điện ảnh kia phần diễn của Lục Ninh quá ít, quay xong đã vội rời đi, bây giờ lại cùng nhau diễn chung một bộ phim mới nhưng hình như cậu vừa đến thì Lục Ninh cũng bị đổi luôn rồi.
Lục Ninh rất có tiếng tăm trong giới, chỉ là danh tiếng không hề tốt đẹp gì, có người ghen tị có người ước ao nhưng Triệu Hồng Di không ở trong số đó. Tuy rằng cậu ta ở trong cái giới này không có chỗ dựa, thế nhưng điều kiện gia đình cũng không tồi cha mẹ còn là những giáo sư đã định cư ở Mỹ, chẳng qua là bản thân cậu ta không thích bầu không khí gia đình như vậy nên đã độc lập từ sớm, còn về nước học diễn xuất, trong nhà không lay chuyển được nên cũng không quản cậu ta nữa.
Vừa mới bước vào cái giới này cũng chỉ có thể dựa vào những lời khen ngợi của đạo diễn Vương Lôi, người có tài thường là khá tự kiêu đặc biệt là những người tài hoa hơn người lại sinh ra đã có phần tuấn mỹ như vậy. Triệu Hồng Di cũng có sự kiêu ngạo như thế, theo lý thuyết thì người như cậu ta phải xem thường Lục Ninh mới đúng, nhưng cậu ta lại không như vậy.
Lần đầu tiên quay 《Trâm Hoa》nhìn thấy Lục Ninh, vẻ ngoài của người kia chính là kiểu cho dù là những người ghét mình nhất nhưng đối diện với một gương mặt như thế thì cũng không tài nào ghét nổi. Khi quay phim thường rất yên lặng, cũng có thể chịu khổ, chẳng qua là không có tài năng bẩm sinh cho nên lúc quay mới vất vả hơn người khác một ít, cũng chưa từng giở giọng bề trên với Triệu Hồng Di, bình thường lúc nào cũng cười tít cả mắt lại, bên người cũng chỉ mang theo mỗi một trợ lý, chẳng hiểu sao lại bị đồn thổi đến cái mức ấy.
Sau này khi quay 《Mưu Giang Sơn》hai người mới dần trở nên quen thân với nhau hơn.
Trên mạng gán ghép cp loạn cả lên nhưng Triệu Hồng Di cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ là sau đó mỗi lần nhìn thấy Lục Ninh đều sẽ thấy không được tự nhiên còn không nhịn được quan sát cậu nhiều hơn một chút. Vừa mới chỉ không cẩn thận nhìn nhiều hơn một chút, đã nhiều hơn vài phần thiện cảm yêu thích âm thầm.
Tựa như đang chôn vùi một hạt giống.
Lúc Lục Ninh rời khỏi đoàn phim cậu ta cũng biết chuyện, ngày đó đạo diễn rất tức giận vẫn là cậu ta đi qua nói đỡ cho Lục Ninh mấy câu.
Triệu Hồng Di ban đầu muốn liên lạc với Lục Ninh để hỏi xem cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng công việc quay phim quá bận rộn không thoát thân ra được, đến lúc có thời gian rảnh rỗi lái xe ra khỏi nhà lại không nghĩ sẽ bắt gặp người kia như thế này.
Cậu ta quay đầu lại liếc nhìn nơi Lục Ninh vừa mới đi ra, đó là đường từ núi Minh Cảnh xuống mà nơi ấy không phải người nào cũng có thể đến được, dáng vẻ như mất hồn mất vía kia của Lục Ninh có lẽ là đã đi một mình rất lâu trong đường núi, Triệu Hồng Di nghĩ đến một vài lời đồn không hay trước đây nhưng vẫn không nói gì.
Từ nhỏ đến lớn cậu ta đã được giáo dục để trở thành một người đàn ông lịch thiệp đúng nghĩa.
Hoa tuyết trên người Lục Ninh đang tan ra, tí tác tí tách nhỏ xuống thảm trải sàn trong xe, tóc tai rồi lông mi của cậu đều ướt nhẹp. Lục Ninh cúi thấp đầu xuống để lộ ra đoạn gáy trắng nõn giữa lớp áo khoác lông vũ dày, những sợi lông tơ mềm mại trên làn da nhẵn nhụi không ngừng khiêu khích lòng người.
Triệu Hồng Di khẽ ho khan một tiếng.
“Nhà tôi ở gần đây thôi, tôi đưa anh đến đó thay quần áo tránh bị cảm lạnh nhé.”
Lục Ninh ngước mắt lên, khẽ gật đầu một cái.
Nhà của Triệu Hồng Di đúng là ở gần đây sau khi dừng xe trong hầm gửi, bèn đưa Lục Ninh lên tầng cao nhất, cả một tầng lầu chỉ có mình căn hộ của cậu ta cho nên không gian rất rộng lớn. Lục Ninh vào trong nhà, Triệu Hồng Di liền đi lấy quần áo của mình cho cậu, còn cậu thì ngồi lại phòng khách mở TV lên.
Chỉ là tâm tư của cậu không đặt ở trên TV, còn cảm thấy trái tim mình đập có hơi nhanh một chút.
Lục Ninh mặc quần áo của Triệu Hồng Di có hơi rộng, vì người này cao hơn cũng to con hơn cậu một chút, cậu mặc bộ đồ đó có hơi thùng thình, dùng khăn bông lau những sợi tóc bám vào trước trán. Hai má cậu có hơi đỏ, rõ ràng là một chàng trai nhưng lại nhỏ nhắn mềm mại. Nếu như hai hàng lông mày không mang theo vẻ tuấn tú, thì rất dễ dàng khiến người khác quên mất giới tính của cậu.
Lục Ninh dường như có hơi ngượng ngùng, nói, “Quần áo của cậu hơi rộng với tôi.”
Triệu Hồng Di cười cười, đáp: “Anh cứ mặc đi, không cần trả lại đâu.”
Lục Nịnh vốn muốn nói làm sao có thể không cần trả lại, nhưng khi cậu nghĩ đến người này chắc là không muốn mặc lại đồ người khác đã từng mặc qua, vì vậy bèn gật đầu.
“Tôi nên về rồi.” Lục Ninh nhìn sắc trời một chút, bên ngoài tuyết đã phủ một tầng dày, Triệu Hồng Di nghiêng đầu qua cười cười, lộ ra hai chiếc răng nanh nho nhỏ khiến cậu ta thoáng nhìn có hơi nghịch ngợm: “Bên ngoài tuyết đã rơi lớn như vậy, không về được đâu, anh cứ qua đêm ở đây đi.”
Lục Ninh vội vàng lắc đầu, “Sao có thể thế được.”
Triệu Hồng Di lại cười, “Muốn về thật à?”
Cậu gật đầu một cái, Triệu Hồng Di bèn tiếc nuối cầm chía khóa xe lên, nói: “Đi thôi, tôi đưa anh xuống tầng.”
Khi cậu về đến nhà sắc trời đã muộn lắm rồi.
Lúc Lục Ninh xuống xe, Triệu Hồng Di bèn ấn còi một cái, Lục Ninh quay lại nhìn chỉ trông thấy người kia ló đầu ra khỏi cửa sổ xe nói với mình rằng: “Bây giờ đạo diễn vẫn chưa tìm được nam chính mới đâu.”
Cậu biết lời này của Triệu Hồng Di là có ý gì bèn cười với cậu ta, đáp: “Tôi biết rồi.”
Triệu Hồng Di nhìn theo bóng lưng của Lục Ninh đi lên tầng, bỗng nhiên lại khẽ cười một tiếng, cậu ta có vẻ ngoài xuất chúng lại đứng đắn đầy chính khí, chính là khuôn mặt rất được ưa chuộng trên màn ảnh rộng, mỗi góc độ khuôn mặt đều rất bắt mắt, mấy cô gái đi ngang chỉ trông thấy được góc nghiêng của khuôn mặt này, cũng không nhận ra là ai nhưng vẫn ríu lại với nhau giống như là muốn đi qua xin số điện thoại vậy.
Có điều cậu ta cũng không chú ý đến mấy cô gái đang đứng ven đường lắm, mãi đến tận khi bóng Lục Ninh khuất sau dãy hành lang đen kịt mới lái xe rời đi.
Lời tác giả:
Tôi có một câu hỏi lựa chọn thế này, các bạn nghĩ xem Ninh Ninh có tìm cách giữ lại vai diễn của mình không?
A. Có
B. Không