Mục Nhung trong hình thái Quỷ Hồn cũng có tu vi Quỷ Tướng, sau khi lấy nước trong hồ tạt cho Thu Hưng tỉnh thì nhanh chóng kéo Dung Dực lặn xuống hồ trốn đi. Một mình Thu Hưng muốn chạy trốn sẽ dễ dàng hơn, với lại Mục Nhung tạm thời không muốn để người khác biết chuyện mình có thể hoá quỷ, chưa kể trong túi âm linh còn có một Quỷ Soái không thể lộ diện, nghĩ đến đây, hắn trốn đi vô cùng dứt khoát.
Quỷ hồn không giống thi nhân, vốn không có cơ thể, chạy nhanh hơn tiên nhân rất nhiều. Hiên Viên Tử Đô chỉ có tu vi Thiên Tiên, không thể một mình chạy đi xa được, Hoán Tô không ngờ Mục Nhung thế thân cậu lại có thủ đoạn như thế này, do đó vẫn dẫn người tìm kiếm khắp nơi trong rừng Vô Biên, không biết Mục Nhung đã sớm bơi theo dòng nước đến hồ Thiên Diệp.
Hiện tại trong túi âm linh có nhốt một Quỷ Soái, mặc dù Mục Nhung cho rằng người này có thể là Mục Nhiễm, nhưng hắn không rõ tính cách của ông cha ruột này như thế này, đương nhiên không dám cho Dung Dực vào đó nữa. Đợi đến khi bước vào phạm vi bảo hộ của hồ Thiên Diệp, xác định Hoán Tô không đuổi theo mình, hắn mới tìm một chỗ kín hoá thành hình người, giấu Dung Tiểu Boss vào ngực áo.
Từ khi phát hiện có người tập kích, Dung Dực đã rục rịch muốn chui ra khỏi túi rồi, nhưng cái túi này chuyên dùng để áp giải quỷ hồn, không có khẩu quyết của chủ nhân thì tuyệt đối không mở ra, mặc dù y gấp đến mức muốn tự bạo, nhưng cuối cùng cũng đành phải ngồi đó trơ mắt nhìn Mục Nhung gặp nguy. Cái loại cảm giác người trong lòng của mình lâm vào hiểm cảnh, bản thân lại bất lực không thể làm gì thật sự rất khó chịu. Trên đường thấy có người đuổi giết Mục Nhung nhưng y vẫn phải kiềm nén không làm phiền hắn, hiện tại cuối cùng cũng thoát hiểm, y víu áo Mục Nhung nhìn lên, trông thấy một đường máu nổi bật trên cần cổ trắng nõn của Mục Nhung liền tức giận nói: "Mục Nhung! Quỷ Soái này vậy mà dám làm ngươi chảy máu, ta phải lấy m——"
Thấy Dung Tiểu Boss cuồng ngược chó sắp tái xuất giang hồ, Mục Nhung vội vàng bịt miệng y lại: "Không được, không được lấy cái này!"
Tuy bị bịt miệng không thể nói chuyện, ánh mắt của Dung Dực vẫn thể hiện rõ vẻ khó hiểu của y, cơ mà bản thân Mục Nhung cũng không chắc lắm về chuyện này, đành phải dịu giọng trấn an: "Lát nữa ta sẽ giải thích cho ngươi, ngươi cứ yên tâm, ta làm gì cũng có lý do cả, sẽ không để mình bị thiệt đâu."
Cái này thì Mục Nhung nói thật, túi âm linh có khả năng khắc chế ma quỷ, hắn có tám phần chắc chắn có thể chống lại Quỷ Soái, dù cho người này không phải Mục Nhiễm, hắn cũng biết rất nhiều bí mật của thiên giới, tung đại một cái thôi cũng đủ để đối phương ngẩn người. Tiếc là khi mở túi âm linh ra thì quỷ hồn bên trong có thể chạy thoát, trước khi nghĩ ra cách thu phục Quỷ Soái, hắn không thể sử dụng cái túi này nữa.
Đối với chuyện nên xử lý ông cha ruột này như thế nào, hiện tại trong lòng Mục Nhung cũng không yên tâm cho lắm, sợ vừa thả ông ra là sẽ tiễn Hiên Viên Tử Đô lên đường trong một chiêu, đành phải mang theo trước đã, đợi chừng nào giải quyết xong chuyện Hiên Viên Tử Đô rồi nói sau.
Quan hệ giữa Mục gia Thu gia với Hiên Viên gia chẳng khác gì một đống hổ lốn, người xưa có câu thanh quan khó đoạn việc nhà, Mục Nhung tạm thời cũng không nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, trước hết đành phải lặng lẽ điều tra. Hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm ra kẻ đứng sau sự kiện năm đó, và có lẽ, người cha này có thể mang đến một vài manh mối mới cho hắn.
Mục Nhung đang đau đầu suy nghĩ các quan hệ phức tạp xoay quanh Thu gia, không biết trong lòng bàn tay của Dung Dực đang im lặng kia chợt loé lên một ánh sáng xanh nho nhỏ, mặc dù hiện tại vẫn mờ nhạt đến mức không nhìn thấy rõ, nhưng đó đúng là tiên nguyên. Khoảng thời gian qua y ở trong túi âm linh không có việc gì làm, tuy biết mình không có cơ thể nên không thể tích trữ nguyên khí, nhưng hàng ngày vẫn vận hành Thiên Ma công, vốn y chỉ làm vậy cho vui lúc nhàm chán, ai ngờ lại thật sự hút được một ít tiên nguyên vào trong cơ thể.
Y vẫn chưa biết năng lượng này là gì, nhưng có còn hơn không, hiện tại y không cần ăn uống ngủ nghỉ, tất cả thời gian đều dồn hết vào việc tu luyện, chỉ cần cố gắng là sẽ có hy vọng. Dù y ở trạng thái quỷ hồn nhưng vẫn muốn bảo vệ Mục Nhung.
Nguyên khí và âm khí âm dương khắc nhau, từ trước đến nay quỷ hồn đều phải tránh xa nguyên khí. Mục Nhung không ngờ Dung Tiểu Boss trong trạng thái quỷ hồn vẫn dám hấp thu tiên nguyên, càng bất ngờ hơn là y thật sự thành công, nếu biết được hành động tìm đường chết này của y, hắn chắc chắn sẽ kéo người nào đó đang chui rúc trong áo mình ra đập xuống bàn. Mỗi tội, hiện tại Dung Dực đã học được cách lợi dụng vẻ ngoài thuần khiết lương thiện của mình để lén làm chuyện xấu, Mục Nhung cũng không hề biết gì mà đi vào khách điếm.
Hắn đoán là sẽ có người mai phục từ sớm, nên lúc ở trên xe đã hẹn với Hiên Viên Tử Đô nếu có đi lạc thì gặp nhau ở khách điếm Sương Diệp trong hồ Thiên Diệp, hiện tại vừa bước vào cửa, lập tức trông thấy con dê béo nhỏ đang phồng mang trợn má đập bàn với hộ vệ xung quanh.
Mặc dù Hiên Viên Tử Đô chưa trải sự đời, nhưng khi thấy Hoán Tô đuổi theo Mục Nhung thì vẫn nhận ra người kia định thay mình dẫn kẻ địch đi chỗ khác. Từ nhỏ tuy có nhiều hộ vệ bảo vệ cậu, nhưng không có tiên nhân nào chịu bỏ tuổi thọ lâu dài của mình để bảo vệ cậu ta cả, huống chi cậu ta mới quen Mục Nhung có mấy ngày. Sau khi một đường chạy thẳng đến hồ Thiên Diệp, cậu ta cảm thấy vô cùng cảm động, lập tức tập hợp hộ vệ Thu gia muốn đến rừng Vô Biên cứu người. Nhưng quản sự nơi này nghe tin tiểu thiên tôn bị tập kích thì sao dám cho cậu ta đi đến chỗ nguy hiểm được nữa, đành phải khổ sở khuyên bảo, cho nên cảnh tượng Mục Nhung nhìn thấy khi vừa bước qua cửa là Hiên Viên Tử Đô muốn đi cứu người nhưng bị ngăn cản nên tức giận đến mức lật bàn.
Thấy đám hộ vệ Thu gia bị dằn vặt đến nỗi mặt nhăn như trái khổ qua, Mục Nhung nhẹ nhàng khụ một tiếng, nói: "Trông ngươi hoạt bát thế này, chắc không có gì đáng ngại đâu nhỉ."
Giọng điệu trêu đùa hời hợt thường thấy của hắn vô cùng đặc trưng, Hiên Viên Tử Đô vừa nghe thấy liền mừng rỡ, không mắng người không lật bàn nữa, chạy bước nhỏ đến trước mặt Mục Nhung, hưng phấn nói: "Ngươi trở lại rồi à? Tốt quá đi, ta biết ngươi sẽ không sao mà! Thu Hưng đâu? Sao hắn không đi chung với ngươi vậy?"
Đến lúc này vẫn được nhớ đến, không uổng công bao năm đội nồi của Thu Hưng.
Trong lòng cảm thán thay cho mỗ thị vệ cực khổ nào đó, Mục Nhung ngoài mặt vẫn thản nhiên: "Ta với hắn tách ra, chắc sẽ đến ngay sau ta thôi."
Hiên Viên Tử Đô biết rõ thân pháp của Thu Hưng, nên cũng không lo lắng nữa, nhưng khi nhìn lại Mục Nhung đang mặc quần áo của mình, càng cảm thấy người này chẳng những có đôi mắt giống hệt mẹ, mà cả hành động cố gắng hết sức để bảo vệ cậu cũng giống mẹ cậu nữa, nếu không chắc chắn rằng Mục Nhung không thích mắng cậu ta thì cậu ta sẽ nghi ngờ đây là mẹ mình nữ phẫn nam trang để đi theo lặng lẽ bảo vệ mình chứ.
Càng để trí tưởng tượng của mình bay xa, cậu ta càng cảm thấy thân thiết với người này, chợt không kiềm lòng nổi mà thở dài: "Lúc trước ta không ngờ rằng trên đời vẫn còn người tốt xả thân cứu người như ngươi, nếu không có ngươi thì ta đã bị ả Hoán Tô kia lừa gạt rồi. Ngươi đòi đi theo ta là do tính trước được chuyện đó sẽ xảy ra đúng không, ngươi thần cơ diệu toán nghĩa khí ngút trời như vậy, đúng là hiện thân của các anh hùng trong truyền thuyết mà, ta... ta muốn kết nghĩa huynh đệ với ngươi!"
Cậu ta càng nói càng cảm động, phấn khởi rót một chén rượu đặt xuống trước mặt Mục Nhung, quả quyết nói: "Uống chén rượu này, từ nay trở đi ngươi chính là đại ca của ta!"
Mục Nhung đã quen được người khác tâng bốc rồi, vốn vẫn còn bình tĩnh ngồi nghe, ai ngờ con dê béo này nói nói một hồi lại bày trò kết nghĩa huynh đệ, cậu ta vừa phun câu này ra, chẳng những đám thị vệ mà cả Mục Nhung cũng phải hoảng hốt, lập tức phản đối theo phản xạ: "Không, ta không có, ta không phải——"
Bọn họ quả thật là huynh đệ, nhưng Mục Nhung vẫn muốn từ chối cái loại hành động kết nghĩa huynh đệ này. Thế nhưng, hắn vẫn không thể ngăn cản được lòng nhiệt tình mênh mang của Hiên Viên Tử Đô, cậu ta nắm tay hắn rồi thề: "Đừng khách khí với ta như vậy chứ, ta Hiên Viên Tử Đô thề với trời, sau này sẽ cùng —— à đúng rồi, ngươi tên gì thế?"
Câu này vừa được nói ra, mọi người đều cười lớn – công tử ơi cả tên của người ta còn không biết mà ngươi vẫn muốn kết nghĩa huynh đệ với người ta à? Tiểu thiên tôn không đáng tin quả nhiên danh bất hư truyền, bọn họ chịu thua.
Từ trước đến nay Mục Nhung luôn hành động cẩn thận, lần này đến Thu gia cũng muốn che giấu thân phận, do đó Hiên Viên Tử Đô không hỏi, hắn cũng không chủ động để lộ tên, dọc đường cứ ta ta ngươi ngươi mà tán chuyện. Thế nhưng, đối với hành động tên còn chưa biết đã muốn thề thốt bậy bạ của cậu ta, Mục Nhung cảm thán quả nhiên là nhân vật sống không quá ba chương, cho nên người lập chí sống đến hết truyện như hắn quyết đoán từ chối chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với đứa em trai ngốc nghếch này, nói ra cái tên giả năm xưa từng dùng: "Ta tên là Dung Nhung."
Hiên Viên Tử Đô không có phản ứng gì với cái tên này, nói đúng hơn là đối với cậu ta người này tên gì không quan trọng, nếu không phải hôm nay đột nhiên cậu ta muốn kết nghĩa thì sợ là đến tận Thu gia cậu cũng không muốn hỏi tên của người ta, hiện tại cũng chỉ biết trả lời: "Tuy tên của ngươi thật sự rất nữ tính, nhưng ngươi là đại ca, ta sẽ không cười ngươi."
Thế mới nói họ quan trọng đến cỡ nào, cái tên Mục Nhung vốn rất anh khí, vừa đổi họ một cái liền yếu ớt hẳn đi. Đương nhiên, người như Mục Nhung chắc chắn sẽ không để mình chịu thiệt, nghe xong cũng chỉ liếc nhìn cậu ta rồi nói: "Dù ngươi gọi ta là đại ca nhưng ngươi vẫn phải trả phí hộ tống."
Không ngờ hành động hy sinh vì nghĩa lại phải lấy tiền, Hiên Viên Tử Đô lập tức mở to mắt, cơ mà cậu ta đã quen bị lừa rồi, hiện giờ bị lừa thêm tí nữa cũng chẳng sao, lập tức vung tay áo hào sảng nói: "Không thành vấn đề, dù ngươi có muốn bao nhiêu nguyên thạch thì ta cũng sẽ không nhăn mặt dù chỉ một chút!"
Đến tận bây giờ người này vẫn chưa bị bắt cóc đem bán thì đúng là kỳ tích mà...
Cạn lời nhìn bộ dạng mặc người xâu xé của cậu ta, Mục Nhung thở dài, cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh nói: "Dẫn ta đến gặp mẹ ngươi đi, lúc trước nàng muốn nhận ta làm đồ đệ, hiện tại ta có thể đồng ý rồi."
Đúng thế, đây là thân phận hắn chuẩn bị cho mình, con trai của Thu Nguyệt Địch quá nổi bật, nhưng nếu chỉ là một đồ đệ nàng thu nhận để an ủi nỗi đau mất con thì chắc sẽ không khiến người khác phải kiêng dè. Có Thu gia làm bối cảnh, kế hoạch đi tìm Chẩm Nguyệt Điếu Vân Sâm của hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Hành động của hắn luôn được tính toán kỹ càng, nhưng Hiên Viên Tử Đô không màng tới những tâm tư kia, chợt tỉnh ngộ nói: "Bảo sao ngươi lại có Thu Thuỷ giới, hoá ra là sư đệ tương lai của ta! Cũng tinh mắt ghê đó, Thu gia của chúng ta tốt hơn Tinh Nguyệt lâu nhiều!"
Từ nhỏ Hiên Viên Tử Đô đã được mẹ dạy thuật luyện đan, xưng là sư đệ cũng khá hợp lý, nhưng Mục Nhung vẫn không muốn nhận thân phận này, nói một cách dứt khoát: "Thôi ngươi cứ gọi ta là đại ca đi."
"Ngươi đồng ý kết nghĩa huynh đệ với ta sao?"
Trông thấy vẻ mặt mừng rỡ của người này, Mục Nhung suy nghĩ một chút, quyết định thành thật nói: "Tại ta cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục khi bị người khác xem là sư đệ của ngươi."