Vấn đề này cũng không khó lắm, điện thoại di động của Tích Bạch Thần có thể giao dịch xuyên thời không, cô có thể mua được hầu hết hàng hóa bán ở thế giới bên kia. Điều duy nhất cần lo lắng chính là Mễ Chính, không biết ông ta có âm thầm làm gì không. Ba Mễ và mẹ Mễ đều không thích làm chuyện ác với người khác, Mễ Lạp được thừa hưởng tính cách của bọn họ, nhưng vì sự an toàn của gia đình, cô vẫn phải nghĩ cách giải quyết nỗi lo này.
Trong lúc đang suy nghĩ, bỗng có tiếng chuông vang lên ngoài cửa, một tiểu ca chuyển phát nhanh đang cầm một bó hoa hồng vàng rất lớn đứng ở cửa.
Mễ Lạp thầm thở dài, không cần đoán cũng biết người gửi hoa hồng là ai.
Sau khi Chung Dục về nước, cứ hai ngày lại tặng một bó hoa hồng, chỉ để mời cô đi chơi. Cô từ chối rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không chịu bỏ cuộc.
Mễ Lạp suy nghĩ một chút, bèn gọi điện thoại cho anh ta: “Chung Dục, anh đừng nên gửi hoa tới nữa, chúng ta không thể.”
Trước đây còn có thể cân nhắc, nhưng bây giờ…
*Tôi luôn tin vào sự chân thành, kiên định, tôi sẽ cố gắng không quấy rầy cuộc sống của em, nhưng xin em đừng khép lòng mình với tôi.*
Thành thật mà nói, anh Chung Dục này cũng không tệ lắm, đẹp trai nhiều tiền, tài hoa xuất chúng, mặc dù có hơi cố chấp, nhưng cũng không quá phản cảm. Chỉ là cô không có cảm giác với anh ta, thật sự không thể miễn cưỡng được.
Mễ Lạp lăn một vòng trên giường, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể.
Mễ Lạp mang đôi dép không vừa với chân, loẹt xoẹt đi theo anh, mắt cô đảo qua đôi chân trần to lớn kia, khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ vững vàng, không chút để tâm tới bụi bẩn trên mặt đất.
Tích Bạch Thần đổ nước giúp Mễ Lạp, sau đó mang tới cho cô một bộ quần áo sạch để thay, ngay cả bra và quần lót cũng chuẩn bị sẵn.
Mễ Lạp nhìn bra của mình, đột nhiên nhận ra, hình như số đo ba vòng của cô đã bị Tích Bạch Thần nắm rõ!
Tự sờ sờ ngực mình, tròn tròn, mềm mềm, cảm giác cũng không tệ lắm… E hèm, ngừng lại, đây không phải điểm mấu chốt! Điểm mấu chốt là bản thân quá cẩu thả, có phải không xem anh là đàn ông hay không?
Sau khi tắm xong, Mễ Lạp bước ra khỏi phòng tắm một cách thoải mái. Tiểu Bạch không biết chui ra từ đâu, bỗng chạy tới cọ cọ lên chân cô.
“Ai nói?” Tích Bạch Thần trộm một miếng cải, “Củi gạo dầu muối, cuộc đời trăm vị, không chỗ nào có bầu không khí như nhà bếp đâu.”
“Ha ha.” Mễ Lạp cho món cải xào nấm đông cô với khoai sọ vào dĩa, để chàng móng heo già nào đó nếm thử cuộc đời trăm vị là như thế nào!
Tuy nhiên, rõ ràng cô đã đánh giá thấp sức ăn của Tích Bạch Thần. Ba món ăn, một món súp đã bị anh quét sạch, không còn thừa một chút nào.
Mễ Lạp gần như quên mất thói quen ăn uống của Tích Bạch Thần, anh không bao giờ lãng phí thức ăn, dù no anh vẫn ráng ăn hết. Cũng may Mễ Lạp điều chỉnh lượng thức ăn tốt, không để anh ráng ăn tới chết.
Hai người đã có bước tiến mới trong mối quan hệ, nên hình thức sống chung cũng có biến hóa vi diệu.
“Trước đây anh và Tiểu Bạch không khác gì nhau, nhưng bây giờ trở thành bạn trai em rồi, em cần thời gian thích ứng.” Mễ Lạp ôm gối gà con lông vàng, ngồi ở cuối giường, nghiêm mặt đáp.
“Ồ? Trước đây anh và Tiểu Bạch không khác gì nhau?” Sự chú ý của Tích Bạch Thần rõ ràng khác với cô, “Hóa ra là thế, chẳng trách em luôn nói phải nuôi anh.”