Tổ chương trình nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh, lúc này đạo diễn và nữ phó đạo diễn đều kinh ngạc hai mắt nhìn nhau.
Bọn họ thực không ngờ Trì Uyên lại chiếu cố Lâm Dữu như vậy, tuy rằng Lâm Dữu lớn lên thực sự rất xinh đẹp, nhưng bọn cảm thấy Trì Uyên không hẳn là người thấy sắc mà có thể bán đứng hành động của mình.
Khâu Minh đứng bên cạnh xem còn khiếp sợ hơn bất kỳ ai trên trường quay. Anh ấy làm việc với Trì Uyên hơn năm năm rồi, chưa bao giờ thấy Trì Uyên chăm sóc một nữ minh tinh hay nói đơn giản là một cô gái nào như vậy.
Anh ấy nghi ngờ có lẽ nào trước khi ghi hình Trì Uyên thật đã bị đánh tráo rồi không, cho nên trước mặt anh ấy bây giờ nhất định là Trì Uyên giả!
Vào thời điểm tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, thì vở kịch lớn nhất của buổi ghi hình hôm nay cũng tới, đến lúc Lâm Dữu phải hát!
Đạo diễn ra hiệu bắt đầu thu âm và quay phim, tất cả đều như lên dây cót chuẩn bị bước vào trạng thái chiến đấu.
Lâm Dữu đứng bật dậy, tuy rằng cô còn từng hát trước mặt nhiều người hơn như này, nhưng lần này so với những lần trước còn căng thẳng hơn nhiều, chẳng lẽ là vì phải hát chay?
“Em chọn bài nào?” Trì Uyên một tay chống cằm, hứng thú hỏi.
Lâm Dữu nhỏ giọng trả lời: “Bài Gravity của đàn anh ạ.”
Trì Uyên ngây người, toàn bộ tổ chương trình cũng ngây người.
Đây là bài nhạc pop số một của Trì Uyên, năm đó được vô số người dance cover lại, cho dù là bây giờ vẫn thuộc hàng top. Nhưng rất nhiều người khi cover lại nhạc của Trì Uyên cũng không lựa chọn bài hát này vì quá khó.
Tổ chương trình nghe xong bài hát Lâm Dữu chọn cũng không biết nên khen cô dũng cảm hay là đầu óc không tỉnh táo nữa, nhưng chuyện này sẽ giúp bọn họ có thêm tư liệu hay ho để biên tập, cho trong lòng bọn họ đều thầm vui vẻ.
Thực ra Lâm Dữu chọn bài này cũng là có một chút ý nghĩ nho nhỏ, dù sao cô hát bài gì cũng như nhau, không bằng chọn một bài khó nhằn nhất, khi người khác nhìn vào sẽ có một loại ảo giác là bài hát này khó như thế nên hát dở cũng là bình thường.
Trì Uyên chỉ sửng sốt vài giây sau đó nhanh chóng khôi phục lại như bình thường, giống như đang cổ vũ cười với cô: “Vậy em hát thử một đoạn cho tôi nghe.”
Hát lại bài hát của chính chủ trước mặt họ là một việc đòi hỏi dũng khí vô cùng lớn. Lâm Dữu vốn đã rất căng thẳng, nhưng bởi vì có lời cổ vũ của Trì Uyên trước “giờ tử hình” nên Lâm Dữu cũng bình tĩnh hơn được một chút.
Cô hắng giọng, sau đó bắt đầu hát câu hát đầu tiên.
Tần Trạch đã sớm bịt lỗ tai lại, thuận tiện né đến vị trí xa nhất, cho dù đây là nghệ sĩ của anh ấy, thì anh ấy cũng không có mặt mũi nào thừa nhận chuyện này, nó dữ dội như một hiện trường tai nạn vậy.
Nhân viên thu âm nổi tiếng có đôi tay ổn định nhất tổ tiết mục cũng không nhịn được mà run tay, đừng nói đến những người khác phải dùng ý chí cường đại đến mức nào mới nhịn xuống được ý cười và kinh ngạc.
Lâm Dữu trong sự tự tin mù quáng hát xong cả bài, còn có chút cảm giác không hoàn hảo, cô còn cảm thấy lần này cô hát còn tốt hơn lúc tập luyện trong ký túc xá.
“Thế nào ạ?” Lâm Dữu mang vẻ mặt chờ mong đợi đối phương nhận xét.
Đạo diễn ôm ngực, cuối cùng cũng khôi phục lại, sau đó toàn bộ tổ tiết mục đều mong chờ cảnh Trì Uyên mắng người.
Trì Uyên nhìn đôi mắt to sáng lấp lánh của Lâm Dữu, lời nói ra đến miệng rồi lại không biết nên nói thế nào.
“Trước kia em từng học lớp thanh nhạc nào chưa?” Anh chuyển hướng nói chuyện một cách uyển chuyển hơn.
Lâm Dữu lắc đầu: “Em vào công ty được hai tháng đã ra mắt rồi.”
Trì Uyên nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy thì có thể tha thứ.”
“Có phải em hát thực sự rất khó nghe không?” Lâm Dữu gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Có chỗ nào không ổn ạ, để em sửa lại!”
Nói xong cô lấy sổ ghi chép từ trong túi xách ra, hoàn toàn là dáng vẻ của một học sinh ngoan.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Trì Uyên trầm ngâm một chút: “Nếu tôi nói chỗ nào cũng có vấn đề thì em định sửa thế nào?”
Lâm Dữu cầm bút, câm nín nhìn anh.
Toàn bộ tổ chương trình đều muốn cười, trong lòng thầm gào thét, đến rồi, đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi!
Lông mi Lâm Dữu run rẩy, cắn môi nói: “Chính em cảm thấy chỗ nào cũng có vấn đề…”
“Muốn hợp tác với tôi, tôi cảm thấy em cần phải học lại từ đầu.” Lúc này, Trì Uyên đã nhận ra một vấn đề, đó chính là đối với các kiến thức về thanh nhạc, Lâm Dữu hoàn toàn không được đào tạo một cách bài bản và có hệ thống.
Lâm Dữu có chút kinh ngạc, cô vốn tưởng Trì Uyên sẽ mắng cô, không ngờ kết quả lại chỉ nói như vậy.
Trì Uyên hơi cong môi: “Nếu em đồng ý, tôi có thể dạy em.”
Tổ tiết mục: “???”
Quần tôi cũng cởi rồi mà anh lại chỉ cho tôi xem cái này?
Đùa nhau à?
***
Được Trì Uyên đích thân dạy, tin này mà truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến cho đám fans điên cuồng gào thét.
“Em nhảy rất tốt, hoàn toàn không có vấn đề gì về nhịp điệu tiết tấu, nhưng chất giọng của em không ổn định, cũng không kiểm soát được hơi thở cho nên mới vừa hát một chút đã không chịu được.”
Lâm Dữu có chút kinh ngạc: “Sao đàn anh biết em nhảy tốt?”
Cô không nhớ cô đã từng giới thiệu bản thân nhảy tốt nha, vị trí trong nhóm cũng là Lý Ánh Hạm đảm nhận vị trí main dance, mà Lâm Dữu chỉ có cái danh visual thôi.
Ánh mắt Trì Uyên hơi lóe lên, vô cùng bình tĩnh lướt qua vấn đề này: “Chất giọng của em cũng không tồi, nhưng các nốt thấp và trầm càng thích hợp với em hơn. Bài hát của nhóm em tôi từng nghe rồi, hơi cao, cho nên em hát không được.”
Lâm Dữu cảm thấy Trì Uyên đang an ủi mình, nếu không cô hát dở như vậy mà anh cũng có thể lấy ra được một ưu điểm để khen cô, khiến cô có chút ngượng ngùng.
Tổ tiết mục lại cảm thấy vô cùng thần kì, thậm chí còn chạy đi hỏi Khâu Minh, nếu Trì Uyên không mắng người không phải hiệu quả của chương trình cũng bị giảm một nửa rồi sao?
“Tôi khuyên mấy người không nên động tay chân gì đó. Anh Trì nói sau khi chương trình được biên tập xong anh ấy muốn xem trước.” Khâu Minh trầm giọng cảnh cáo: “Mấy người tưởng là anh Trì không biết mục đích mấy người tìm Lâm Dữu sao? Chính vì nguyên nhân đó nên Trì Uyên mới cố tình làm ngược lại đấy.”
Người của tổ tiết mục rụt cổ lại, ai cũng không ngờ Trì Uyên lại cố tình đối nghịch như thế.
“Vậy thì đến cuối cùng…”
“Anh Trì tham gia chương trình này đã hút về được vô số người coi, chẳng lẽ mấy người còn không biết đủ?” Khâu Minh cau mày hỏi.
Đạo diễn vốn muốn xây dựng hiệu ứng tranh chấp bùng nổ, sau đó biên tập sẽ làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, nhưng bây giờ tình huống hiện tại ngoại trừ ấm áp cũng chỉ có ấm áp. Cho dù biết Trì Uyên cố tình làm như vậy nhưng bọn họ cũng chỉ có thể sốt ruột trong lòng, bên ngoài vẫn phải nhịn.
“Chúng ta đang ghi hình chương trình âm nhạc đúng không?” Đạo diễn nhỏ giọng hỏi nữ phó đạo diễn: “Không phải chương trình ghép cặp đôi?”
Nữ phó đạo diễn bất đắc dĩ mở miệng: “Là chương trình âm nhạc, chẳng qua là giống một chương trình âm nhạc tình yêu…”
Đạo diễn: “...”
***
Trước khi kết thúc buổi ghi hình đầu tiên, Trì Uyên còn giao bài tập về nhà cho Lâm Dữu: “Buổi ghi hình tới tôi sẽ kiểm tra lại nội dung hôm nay tôi dạy em.”
Lâm Dữu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trì Uyên, trái tim đột nhiên đập nhanh thêm vài phần.
Chờ lấy lại tinh thần xong cô nhanh chóng gật đầu: “Vâng, tiền bối.”
Vừa dứt lời, bên kia truyền đến giọng nói của đạo diễn, nói kết thúc ngày hôm nay.
Sau khi ghi hình xong, toàn bộ máy quay phim, microphone đều được thu lại, có mấy nhân viên còn lén liếc nhìn về phía Trì Uyên bên này.
Bọn họ tưởng rằng trong lúc ghi hình Trì Uyên mới hiền lành như vậy, sau khi kết thúc có khi sẽ lập tức quay đầu chạy lấy người.
“Nhà ăn Húc Tinh chỗ tôi đồ ăn không tồi, có muốn thử không?” Trì Uyên vừa nhìn đồng hồ vừa cười khẽ.
Lâm Dữu ngẩn người, vội quay đầu lại nhìn về phía Tần Trạch, chuyện này cô không thể tự mình quyết định được.
Tần Trạch đương nhiên vui vẻ, Trì Uyên có thể mời Lâm Dữu ăn cơm là phúc phận tu luyện từ kiếp trước của cô đó, nào có đạo lý từ chối chứ.
Đúng lúc này Khâu Minh cũng cười với tổ tiết mục: “Nếu ghi hình xong rồi thì mọi người cũng ở lại ăn bữa cơm đi.”
Kết quả là một đám người cùng đi về phía nhà ăn.
Trì Uyên đi sau cùng, hơi cau mày nói: “Ai bảo cậu mời mọi người ăn cơm?”
Khâu Minh nghe vậy có chút sững sờ: “Không phải ý của anh là như vậy sao? Vậy vì sao anh lại mời Lâm Dữu tới nhà ăn?”
Đôi mắt Trì Uyên đảo về phía trước, cách đó không xa, Lâm Dữu đứng lẫn trong nhóm nhân viên công tác cười đùa, chỉ lộ ra nửa gương mặt, một vài sợi tóc theo động tác của cô lay động, cả người vô cùng hoạt bát.
Như có cảm ứng, Lâm Dữu ngoái đầu lại nhìn, ánh mắt vừa lúc đối mặt với Trì Uyên.
Đôi mắt to tròn linh động kia vẫn còn ý cười chưa tan, Trì Uyên theo bản năng tránh đi.
Anh rũ con ngươi xuống, đập vào mắt lại là ánh mắt nghi ngờ của Khâu Minh.
“Người đại diện như cậu làm ăn ngày càng tắc trách!”
Khâu Minh có chút không hiểu, sao mình lại làm ăn tắc trách chứ?
Rõ ràng chính Trì Uyên mới là người càng ngày càng khó chiều thì có!
Một đoàn người chiếm hơn phân nửa chỗ ngồi của nhà ăn Húc Tinh, Tần Trạch thâm nhập vào tổ tiết mục để mở rộng mối quan hệ, Lâm Dữu không am hiểu chuyện này nên chỉ ngồi chung với các nhân viên công tác tuổi xấp xỉ mình.
Cô nhìn xung quanh không thấy bóng dáng người áo đen thì trong lòng cảm thấy có chút mất mát.
***
Sau khi kết thúc buổi ghi hình, Tần Trạch lái xe đưa Lâm Dữu quay lại công ty. Hoàn toàn khác với lúc đi, ngữ điệu của anh ấy lúc này hưng phấn hơn vài phần: “Anh vốn lo lắng bọn họ khi biên tập sẽ cắt nối quá đà, nhưng anh nghe nhân viên công tác nói Trì Uyên sẽ tự xem trước nên anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Lâm Dữu chống má nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như không nghe được lời Tần Trạch.
“Lâm Dữu, trước kia em có quen biết với Trì Uyên à? Có vẻ như anh ta rất chiếu cố em, hoàn toàn không giống mấy lời đồn đại trên mạng.” Tần Trạch hỏi.
Lâm Dữu lúc này hoàn hồn, đối với câu hỏi này bản thân cô cũng không có đáp án, nhưng cô chợt nhớ lại viên kẹo hôm đó cô cho Trì Uyên, lúc đó Trì Uyên nói nếu bị cô mua chuộc thì sẽ không mắng cô, chẳng lẽ thực sự vì viên kẹo kia ư?
“Em cũng không biết, có thể vì đàn anh tương đối tốt bụng chăng?” Lâm Dữu trả lời.
Tần Trạch đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, anh ấy vỗ tay lái: “Anh nghe người đại diện của Trì Uyên thuận miệng nói, Trì Uyên lúc đầu vốn không muốn nhận, nhưng sau khi biết tổ chương trình muốn dựa vào chuyện anh ta mắng em để tăng nhiệt độ thì lại đồng ý. Chẳng lẽ vì muốn đối nghịch với tổ chương trình? Anh nghe người ta nói Trì Uyên hồi trẻ cũng kiệt ngạo khó thuần, cũng không phải lần đầu tiên đối nghịch với tổ chương trình.”
Khóe môi Lâm Dữu miễn cưỡng cong lên: “Có thể là vì như vậy? Nếu không chẳng có lý gì lại không mắng em cả.”
“Nhất định là như thế, nếu không vô duyên vô cớ chiếu cố một idol nhỏ như em làm gì.”
Trở lại phòng tập của công ty, Lâm Dữu dường như bị rút cạn sức lực, nằm ngã ra sàn, trong đầu không ngừng hiện lên câu nói kia của Tần Trạch.
“Lâm Dữu, em quay xong rồi à?” Lý Ánh Hàm tắt nhạc, mấy người còn lại cũng vây quanh cô.
Lâm Dữu nằm trên sàn lăn một vòng, có chút mệt mỏi gật đầu: “Vâng, quay xong rồi ạ.”
“Sao trông ỉu xìu thế kia? Chẳng lẽ thực sự bị Trì Uyên mắng thảm lắm à?” Nhiếp Niệm Vũ ngồi bên cạnh cô, có chút lo lắng hỏi.
Giản Điềm nằm bò trên mặt đất, chống má nhìn cô: “Sắc mặt chị Lâm Dữu cũng trắng bệch rồi nè.”
“Hừ, tôi đoán là đọc được mấy bình luận bị mắng trên Weibo rồi. Ai bảo cô tham gia làm gì!” Ninh Du khoanh tay đứng một bên giễu cợt.
Lý Ánh Hàm nhíu mày: “Ninh Du, đừng nói lung tung.”
Lâm Dữu hơi giật mình, cô quay lâu như vậy còn chưa kịp vào Weibo đọc bình luận, nhưng dùng ngón chân cũng nghĩ được nhất định không có lời gì tốt.
Thấy thần sắc của Lâm Dữu, Ninh Du còn nhếch miệng nói thêm: “Weibo đều đang mắng cô như con đỉa hút máu, biết điều thì cô nên tránh xa Trì Uyên một chút!”
Đúng lúc này Tề Mộng Dao vừa nhìn Weibo trên điện thoại, vừa kinh ngạc kêu lên: “Lâm Dữu, Trì Uyên theo dõi cậu trên Weibo này!”