Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 118: Chúng ta đều là tiểu khả ái vô tội



Trước lúc tới, mọi người đã bàn xong sẽ do Hoàng Mao đối phó mấy chuyện này.

Vì thế Hoàng Mao liền nói: "Đương nhiên là tới bán tinh hạch cấp bảy rồi."

Nói xong, trong ánh mắt kinh hãi của đám thành chủ, Hoàng Mao lôi viên tinh hạch đẹp đẽ trong túi ra quơ quơ.

Quang mang yếu ớt cùng uy áp đặc biệt tỏa ra rõ ràng chứng minh nó là tinh hạch hàng thật giá thật chứ không phải giả tạo.

Thành chủ cố ẩn giấu ánh mắt tham lam nói: "Không biết vì sao ngài lại chọn chúng tôi?"

Hắn không tin đám người này không biết lịch sử đen của mình.

Hoàng Mao cười cười, giống như không để tâm nói: "Đương nhiên là nghe nói chỉ có ngài mới đủ khả năng mua tinh hạch của tôi, viên tinh hạch này là của ông cụ nhà tôi truyền lại, nghe nói là đồ gia truyền, rất đáng giá."

Hoàng Mao đóng vai một cậu ấm bướng bỉnh phá của của đại gia tộc, rất nhanh đã làm đám thành chủ từ bỏ lòng nghi hoặc.

Này nhất định là một thiếu gia bướng bỉnh, bởi vì trong tay không còn tiền, gia trưởng lại không chịu cho tiền nên trộm tinh hạch mang đi bán.

Thành chủ nghe xong cả câu chuyện, nụ cười từng chút từng chút trở nên tươi rói.

Hắn thích nhất chính là đám thiếu gia không đầu óc này, dễ gạt không nói, mấu chốt là thực lực chả ra sao.

Nghĩ tới thực lực của bọn họ, thành chủ đã có quyết định.... chính là giết người cướp của.

Nhìn biểu tình kiêu ngạo của vị thiếu gia này, tim thành chủ đập rộn lên, cực kỳ hưng phấn.

Hoàng Mao cũng thầm cười lạnh trong lòng, hắn sớm đã nhìn ra mưu mô giết người cướp của của thành chủ, thế nhưng rốt cuộc là ai chết thì không nhất định.

Thành chủ lóe lên sát ý trong mắt, cười nói: "Nếu ngài đã có thành ý như vậy thì chờ tôi trở về nhà mang quang não tới."

Hoàng Mao gật đầu, ra vẻ khinh thường nói: "Đi đi."

Thành chủ cười cười vội vàng rời đi, sau đó quay trở về phòng lấy ra bột phất đặc biệt cướp được từ tay người khác, thứ này vô sắc vô vị, sau khi uống vào cả người lập tức mềm nhũn không thể động đậy.

Rất thích hợp để giết người cướp của.

Chỉ đáng tiếc thứ này không thể chế luyện, chỉ có một gói duy nhất, nếu dùng hết thì không còn nữa, vì thế một năm nay hắn chưa từng sử dụng, sợ đại tài tiểu dụng.

Thế nhưng hôm nay, cám dỗ từ tinh hạch cấp bảy thật sự quá lớn.

Thành chủ quyết định dùng gói thuốc bột này cho đám thiếu gia kiêu căng phách lối kia.

Ở đại sảnh, thành chủ nhanh chóng quay lại, tay cầm quang não nói với Hoàng Mao: "Không biết ngài muốn bán viên tinh hạch này bao nhiêu tiền?"

Hoàng Mao nhếch khóe miệng: "Đương nhiên là muốn toàn bộ gia sản của ông, đây chính là tinh hạch cấp bảy, có tiền cũng không mua được đâu."

Ánh mắt thành chủ lóe lên phẫn nộ, thế nhưng cố đè nén, lúc này có vài cô gái xinh đẹp bưng trà nước xuất hiện.

Thành chủ lập tức nói: "Tới đây tới đây, mau nếm thử nước trà đặc sắc ở chỗ chúng tôi, đảm bảo cực kỳ mỹ vị."

Nhóm Hoàng Mao căn bản không ý thức được nước trà có vấn đề, vừa định nhận lấy uống thì nghe thấy người nam mặc quần áo đen tựa cười mà không cười nói: "Thành chủ đúng là khách khí, dùng nước trà pha thuốc để chiêu đãi bọn tôi."

Thành chủ cả kinh, cười gượng nói: "Này sao có thể chứ?"

Nhóm Hoàng Mao kinh hãi, lập tức không dám uống, bọn họ cũng không để tâm Áo Cổ Đinh đại nhân làm sao phát hiện trà nước có vấn đề, bởi vì đối với bọn họ, Áo Cổ Đinh đại nhân vốn rất lợi hại.

Thấy đám người này không chịu uống, thành chủ không kiềm nén được sát ý, nháy mắt đứng dậy, cười u ám nói: "Bọn mày đã không chịu uống thì chỉ có thể chết thôi."

Nói xong, đám thành chủ lập tức ăn ý vung kiếm kích quang nhanh chóng tiến hành công kích, phản ứng của nhóm Hoàng Mao cũng không chậm, nhao nhao giơ kiếm đánh trả.

Hiện giờ nhóm Hoàng Mao đã là dị năng giả cấp năm, thế nhưng dựa theo thực lực thì chẳng khác nào cấp sáu, mà đám người này tuy chỉ cấp bốn nhưng phối hợp cực kỳ ăn ý, cư nhiên có thể đánh khó phân thắng bại với nhóm Hoàng Mao.

Chu Bách Triết nằm trong túi áo Áo Cổ Đinh xem mà hết hồn, âm thầm cổ vũ nhóm Hoàng Mao.

Áo Cổ Đinh híp mắt, không ra tay.

Đương nhiên nhóm thành chủ hiển nhiên phát hiện chuyện này, mặc dù trong lòng có nghi hoặc nhưng bởi vì thực lực của nhóm Hoàng Mao quá mạnh mẽ nên không thể không tập trung chiến đấu, tạm thời không chú ý tới người mặc áo choàng đen kia.

Chờ bọn họ giết chết đám đáng chết này xong thì sẽ vây công giết chết người kia.

Nếu không phải hắn thì đám này sớm đã uống trà, bây giờ đang mặc cho bọn họ làm thịt.

Chu Bách Triết kéo kéo túi áo Áo Cổ Đinh, nhỏ giọng nói: "Anh không hỗ trợ à?"

Dù sao thì thực lực Áo Cổ Đinh mạnh mẽ như vậy, nếu anh ra tay thì đám người này khẳng định sẽ lập tức rơi đài, làm sao có thể hống hách như bây giờ.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh âm trầm: "Cấp bậc của bọn họ tăng quá nhanh, căn cơ bất ổn, nếu không nắm vững thì sớm muộn gì cũng chịu thua thiệt."

Chu Bách Triết nháy mắt hiểu ra, Áo Cổ Đinh muốn dùng đám thành chủ này làm đá mài dao, để đám Hoàng Mao hảo hảo tôi luyện dị năng một phen.

Âm thanh đánh nhau nhanh chóng thu hút những người khác trong phủ chạy tới, biểu tình bọn họ hoảng sợ, không biết có nên tiến tới hỗ trợ hay không.

Dù sao thì những vị khách xa lạ này thoạt nhìn có thực lực không hề tầm thường, nếu bọn họ xông lên thì chỉ có thể làm con chốt thí mạng.

Thành chủ thấy vậy thì phẫn nộ rống lên: "Còn không mau giết tên áo đen kia!"

Đám người nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ giơ kiếm kích quang công kích Áo Cổ Đinh.

Theo cảm nhận thì người mặc áo choàng đen này thoạt nhìn không hề có khí tức cường giả, thực lực không mạnh.

Thế nhưng không ai ngờ được, người bị cho là dị năng thấp nhất này kỳ thực lại là người lợi hại nhất.

Mấy trăm người vọt tới chĩa toàn bộ kiếm kích quang về phía Áo Cổ Đinh, tung ra một kích mạnh nhất của mình, thế nhưng phát sinh tiếp sau đó làm tất cả bọn họ kinh hãi----- người áo choàng đen thần bí này cư nhiên dùng sức một mình mình dễ như trở bàn tay nháy mắt đánh bay tất cả bọn họ, bọn họ lịch bịch nhã nhào xuống đất, ngực đau đớn, phun ra máu tươi.

Sao, sao có thể như vậy?

Mọi người hoảng sợ không hiểu, người nam nhân này sao lại cường đại như vậy?

Thành chủ thấy tình cảnh đó, năng tụ ngưng tụ nháy mắt ngưng trệ, cực kỳ chấn động, thực lực của người này không ngờ lại cường đại đến vậy.

Ngay khoảnh khắc đó, đám Hoàng Mao đã bắt lấy cơ hội thành chủ thất thần, lập tức tiến hành công kích mãnh liệt.

Thành chủ bị dị năng của Hoàng Mao đánh lui vài bước, nhóm người còn lại thấy vậy lập tức tiến tới gần vị trí của thành chủ.

Hiển nhiên đám Hoàng Mao sẽ không để bọn họ đạt được ý nguyện, lập tức ngăn cản, sau đó đội trưởng đội săn công kích đánh thành chủ bị thương nhẹ.

Sau một phen đánh nhau, đám thành chủ dần dần cuống cuồng.

Đám bọn họ nhất định phải phối hợp với nhau mới có thể phát huy sức mạnh, nếu là một đấu một thì không thể nào so với dị năng giả cấp năm.

Vì thế rất nhanh, đám thành chủ ngày càng hoảng loạn, cuối cùng cư nhiên muốn chạy trốn, chờ ngày sau phục thù, dù sao chỉ cần giữ được mạng thì sớm muộn gì cũng có ngày trả lại mối thù hôm nay.

Thế nhưng nhóm Hoàng Mao sao có thể để bọn chúng trốn thoát, lập tức chận đường tiến hành công kích mãnh liệt, rốt cuộc theo một tiếng hét thảm, một người trong đám thành chủ bị đánh bay ngã mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi.

Mất đi một người chẳng khác nào có cửa tiến vào mật thất, nhóm Hoàng Mao một lần nữa phát động công kích, trực tiếp đả thương đám thành chủ, làm bọn họ ngay cả sức lực ngưng tụ năng lượng cũng không còn.

Sắc mặt thành chủ trắng bệch, cực kỳ khó coi: "Bọn mày rốt cuộc muốn gì?"

Hoàng Mao cười hắc hắc không nói, chỉ nhìn về phía người mặc áo choàng đen.

Thành chủ nháy mắt hiểu ra, cả kinh nói: "Lẽ nào mày mới là thủ lĩnh?"

Áo Cổ Đinh chậm rãi bước tới, khí tức vốn ẩn giấu được thả ra, uy áp cường đại tới mức tựa hồ có thể nghiền ép linh hồn ập thẳng vào mặt làm đám thành chủ không thể nào chịu nổi, một lần nữa ôm ngực phun máu.

"Mày.... mày rốt cuộc là dị năng giả cấp mấy?" Thành chủ không khỏi kinh hãi, tròng mắt trợn tròn như sắp rơi ra ngoài tới nơi.

Từ khi trở thành dị năng giả cấp năm, hắn đã không còn bị bất cứ dị năng giả nào đè ép như thế này, càng miễn bàn tới chuyện vì thế mà tổn thương thêm lần nữa.

Này quả thực là chuyện không có khả năng.

Áo Cổ Đinh ngồi xuống ghế dựa, thản nhiên nói: "Giải trừ toàn bộ khế ước nô lệ trong quang não của mi."

Thành chủ sửng sốt, âm trầm nói: "Chẳng lẽ mày tới đây là vì khế ước của đám nô lệ kia?"

Áo Cổ Đinh uống một ngụm trà trong ly không bỏ thuốc, thờ ơ nói: "Mi có hai mươi giây để quyết định."

Khí tức lạnh lẽo tới mức có thể đông cứng linh hồn tỏa ra khắp đại sảnh, hết thảy gia cụ trong phòng đều dính một tầng sương trắng.

Đám thành chủ bị thủ đoạn đáng sợ của Áo Cổ Đinh kinh sợ, cắn răng nói: "Nếu ngài buông tha bọn tôi, tôi sẽ lập tức giải trừ khế ước nô lệ."

Áo Cổ Đinh nhấc mi mắt, ánh mắt đen thăm thẳm tràn đầy thờ ơ: "Ta nói rồi, mi chỉ có hai mươi giây để quyết định."

Hoàng Mao ở bên cạnh nhắc nhở: "Hiện giờ chỉ còn mười lăm giây."

Đám thành chủ bắt đầu hoảng loạn, hiện giờ bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được đám người này không phải nhân vật dễ đối phó.

Buồn cười là trước kia bọn họ cũng từng bức bách người khác như vậy, vì thế bọn hắn hiểu rất rõ ý định của nhóm Áo Cổ Đinh.

Nếu bọn hắn không đồng ý, đám người này sẽ lập tức giết chết bọn hắn.

Giống như trước kia bọn hắn đã làm vậy.

Thế nhưng nếu thật sự giải trừ khế ước, bọn hắn cũng sẽ phải chết.

Hắn không tin đám dị năng giả cường đại này sẽ bỏ qua cho mình.

Bất quá thành chủ có thể cược một ván, đó là những người này rất quan tâm tới đám nô lệ kia, nếu hắn chết đi thì đám nô lệ kia vẫn phải mang danh phận nô lệ bị treo trên mạng nô lệ quang não tiến hành mua bán, ai có tiền thì mua.

Như vậy vẫn không có cách nào giải cứu đám nô lệ này.

Thành chủ ổn định tâm tình nói: "Trừ phi mày thả bọn tao đi, bằng không tao sẽ không giải trừ khế ước."

Ánh mắt Áo Cổ Đinh lạnh đi, chén trà trong tay nháy mắt nguội lạnh đông lại thành băng, còn tỏa ra khí lạnh: "Được, đây sẽ là quyết định hối hận nhất mà mi đã chọn."

Thành chủ sửng sốt, tâm tình nháy mắt bị khủng hoảng lấp đầy, lẽ nào... người này muốn giết mình?

"Nhưng nếu mày giết tao, đám nô lệ kia sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục tự do." Thành chủ hoảng sợ vội vàng giải thích.

Thành chủ vẫn luôn sát phạt quyết đoán lần đầu tiên biết cái gì gọi là sợ hãi tới tận xương tủy, hắn rốt cuộc hiểu được những người chết trong tay mình có tâm tình gì.

Áo Cổ Đinh chậm rãi đứng dậy, không nhang không chậm nói: "Mi có thể chết rồi."

Con ngươi thành chủ nháy mắt phóng đại, theo bản năng muốn chạy trốn.

Thế nhưng giây tiếp theo hắn chỉ cảm thấy toàn thân rét run, sau đó tất cả ý thức triệt để rơi vào bóng tối...

Thành chủ đại nhân đã chết?

Có vài thủ vệ dở sống dở chết trợn to mắt, sợ hãi không thôi.

Người áo đen đáng sợ kia nhất định là ma quỷ.

Vì sao hắn có thể không sợ kiếm kích quang, còn có thể triệt để đóng băng thành chủ đại nhân như vậy....

Tất cả bọn hắn chỉ cảm thấy lạnh như băng, hoảng sợ không thôi, phương pháp tử vong đáng sợ này triệt để làm tâm lý bọn hắn tan vỡ, nỗ lực bò dậy dập đầu, cho dù mẻ đầu bể trán cũng không để tâm.

"Cầu xin ngài tha cho chúng tôi, chúng tôi đều là bị thành chủ bức bách."

"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi cũng không muốn tổn thương những người đó."

Đám người này nỗ lực nghĩ cách bảo mạng, đúng lúc này một người nữ cực kỳ xinh đẹp không biết từ đâu chạy tới, quát lớn: "Bọn chúng nói láo, tất cả thủ vệ ở nơi này đều là đồng lõa."

Đám thủ vệ kinh hoảng, vội vàng lắc đầu: "Không có không có, ngài nhìn xem cô ta ăn mặc lộ liễu như vậy, khẳng định không phải nữ nhân tốt lành gì, các ngài ngàn vạn lần đừng tin lời cô ta."

Nữ nhân kia bi ai che bộ ngực mình lại, ánh mắt tràn đầy thù hận, cô nhìn một vòng xung quanh, sau đó cầm lấy kiếm kích quang, tuy cô chỉ có dị năng cấp một nhưng không có nghĩa là cô không thể giết chết đám dị năng giả đã mất đi sức chiến đấu này.

"Bọn mày đã từng đối xử như thế nào với tao, tao sẽ không để bọn mày chết yên lành đâu!"

Dứt lời, nữ nhân đỏ mắt điên cuồng chém giết nam nhân kia, máu tươi phun tung tóe nhuộm ướt tấm thảm.

Thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều trầm mặc, không có bất kỳ người nào ngăn cản, tùy ý để nữ nhân phát tiết oán hận trong lòng, sau khi triệt để giết chết đám người kia, nữ nhân buông kiếm kích quang, tựa như đang khóc cũng tựa như đang cười, trạng thái gần như điên loạn.

"Rốt cuộc cũng chết rồi, bọn chúng rốt cuộc cũng chết rồi." Nữ nhân cười ha hả, hoàn toàn không để ý tới phần thân thể bị lộ ra của mình.

Ánh mắt Áo Cổ Đinh chuyển động, nói với Hoàng Mao: "Cởi áo."

Hoàng Mao ý thức được gì đó, vội vàng cởi áo khoác của mình ra khoác lên người nữ nhân.

Lúc này nữ nhân mới dần dần bình phục, siết chặt áo khoác run run môi nói: "cám ơn...."

Áo Cổ Đinh khẽ gật đầu, cầm lấy quang não của chính mình liên kết mạng tinh tế ở mảnh tinh vực này, tiến vào trang web nô lệ có giao diện cực kỳ giản dị, trực tiếp tìm kiếm danh sách nô lệ dưới danh nghĩa thành chủ.

Danh sách này tổng cộng có năm vạn người, giá mỗi người là ba nghìn tiền tinh tế, nếu như mua hết toàn bộ thì cần tiêu hao một khoảng tiền hết sức kinh người.

Thế nhưng Áo Cổ Đinh không chút nhíu mày trực tiếp mua hết toàn bộ.

Cổ tay nữ nhân kia truyền tới một trận rung động nhẹ, cô sửng sốt nhấn vào đồng hồ quang não, sau đó nhìn thấy thông báo mình đã bị một người thần bí mua lại.

Cô cười thảm một tiếng, tâm như tro tàn.

Thành chủ đã chết, cô lại trở thành nô lệ của người khác, cuộc sống này cô thật sự chịu đủ rồi, trước nay vẫn luôn sống tạm bợ ôm oán hận trong lòng, chỉ mong ngóng một ngày tự tay đâm chết kẻ thù.

Thế nhưng bây giờ kẻ thù đã chết, cô sống cũng không còn ý nghĩa gì.

Áo Cổ Đinh quay trở lại trang cá nhân của mình, mở bảng thông tin năm chục ngàn nô lệ dưới danh nghĩa mình, trả lại sự tự do cho bọn họ.

Cổ tay một lần nữa truyền tới động tĩnh, nữ nhân không biến sắc cúi đầu, biểu tình trở thành không thể tin nỗi.

Cô.... cư nhiên đã khôi phục thân phận tự do rồi?

Người mua thần bí kia rốt cuộc là ai?

Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: "Đi đi, ra bên ngoài xem thử."

Mọi người gật đầu, rời đi.

Lưu lại nữ nhân kia vẫn còn kinh ngạc nhìn màn hình, môi mím chặt, rất nhanh sau đó từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

Thật tốt....

***

Nhóm Áo Cổ Đinh rời khỏi phủ thành chủ, rất nhiều nô lệ đang giơ kiếm kích quang chiến đấu với đám thủ vệ, sắc mặt bọn họ tràn đầy khát vọng tự do, liều mạng chiến đấu.

Rất nhanh, đám thủ vệ kia không thể địch lại, cuối cùng bị nhóm nô lệ giết chết.

Mọi người hoan hô không ngừng, đám ác đồ này rốt cuộc cũng chết rồi.

Mọi người... đều được tự do!

"Mau nhìn, đó chính là người đã chết chết thành chủ." Không biết là ai đột nhiên phát hiện bóng dáng nhóm Áo Cổ Đinh, vội vàng hô to.

Trong một sát na, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nam nhân đứng trên bậc thang, ánh mắt người đó thâm trầm, khí thế lạnh lùng mang theo uy áp đập thẳng vào mặt.

Không biết vì sao, bọn họ vô thức muốn thuần phục, thậm chí là sợ hãi.

Áo Cổ Đinh không biết dùng phương pháp gì, rõ ràng chỉ là âm lượng bình thường nhưng lại truyền khắp tòa thành, thậm chí là tới tai mỗi người.

"Thành chủ đã chết, mọi người đã tự do."

Mọi người ngẩn người, vô thức cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, vẻ mặt biến thành mừng như điên.

Bọn họ.... thật sự đã khôi phục tự do rồi.

Vốn bọn họ đã chuẩn bị tâm lý sau khi thành chủ chết sẽ phải tiếp tục làm nô lệ cho người khác.

Chỉ là không ngờ, bọn họ thật sự đã không còn là nô lệ nữa.

Chẳng lẽ, người thần bí kia vừa mua bọn họ lại đồng thời....

Mọi người ngừng thở, không dám nghĩ tiếp nữa, nơi này tổng cộng có tới năm chục ngàn nô lệ, nếu mua hết thì phải tốn một khoảng cực lớn, đó là con số mà cả đời này bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.

Cho dù là thành chủ có tiền nhất tinh vực này chỉ sợ cũng không có năng lực mua lại toàn bộ bọn họ, vì thế hắn mới dùng vũ lực trấn áp mọi người, cưỡng ép bọn họ đồng ý.

Mọi người không biết nên nói gì, thậm chí là dùng cách gì mới có thể báo đáp đại ân đại đức của vị nam nhân thần bí này.

Áo Cổ Đinh nhàn nhạt nhìn mọi người ở xung quanh, nói với đám Hoàng Mao: "Đi thôi."

Hoàng Mao xác nhận, lập tức vây xung quanh Áo Cổ Đinh rời đi, lưu lại cho mọi người một bóng lưng thần bí lại cao lớn, từ từ đi xa, biến mất.

Hoàng Mao quen đường quen lối tìm được nơi giấu tinh hạm, bạo lực mở khóa vân tay, ngang nhiên tiến vào bên trong.

Chu Bách Triết lặng lẽ ló đầu ra, hiếu kỳ quan sát xung quanh.

Ấn nút mở cửa khoang, cánh cửa màu trắng bạc từng chút mở ra, cuối cùng lộ ra dáng vẻ bên trong, Chu Bách Triết trợn to mắt, gần như không thể tìm ra ngôn ngữ nào để miêu tả chiếc chiến hạm rung động lòng người này.

Trang thiết bị bố trí hộp lý, pháo năng lượng thoạt nhìn cực kỳ hung mãnh, lớp ngoài đen tuyền lóe hàn quang.

Làm người ta nháy mắt cảm nhận được chiếc tinh hạm này tuyệt đối không phải chỉ có vẻ ngoài.

Lực chiến của nó tuyệt đối làm người ta kinh hãi.

"Này cũng quá chấn động đi...." Chu Bách Triết lẩm bẩm.

Hoàng Mao nghe vậy thì cười hắc hắc nói: "Tính năng cùng sức chiến đấu của chiến chiến hạm này cũng coi như miễn cưỡng hợp cách."

Chu Bách Triết liếc mắt, căn bản không muốn nói chuyện với người này.

Chiến hạm oách như vậy cư nhiên chỉ miễn cưỡng hợp cách.

"Vào trong đi." Áo Cổ Đinh thản nhike6n nói.

Sau khi tiến vào trong chiếm hạm, mặt sàn trắng bạc trơn bóng hệt như mặt gương, trong phòng điều khiển có rất nhiều thiết bị, nhìn qua thực khó phân biệt, Chu Bách Triết ló đầu qua nhìn đám nút bấm, suýt chút nữa choáng đầu hoa mắt.

"Nhiều nút như vậy, mọi người có thể nhớ được à?"

Hoàng Mao lại gần, nhìn thoáng qua nói: "Cái này cũng tạm thôi, chiến hạm cao cấp có tới 500 phím ấn, muốn hoàn mỹ điều khiển nó cần phải có ý thức cực kỳ nhạt bén cùng tốc độ tay và tốc độ phản ứng cực nhanh, bằng không sẽ không thể điều khiển tốt."

Chu Bách Triết nghẹn họng trân trối, sinh ra kính phục sâu đậm với những người thuyền trưởng, bọn họ rõ ràng là quái thú xúc tu.

Áo Cổ Đinh ngồi xuống, khởi động chiến hạm, theo một trận chấn động nhẹ, chiến hạm chậm rãi bay lên không, cuối cùng vọt ra ngoài, xuyên thủng bầu trời tiến vào biển sao mênh mông.

Toàn bộ nô lệ vô thức ngẩng đầu, theo bản năng phất phất tay, những người kia, đều là người tốt.

Chu Bách Triết dựa vào cửa sổ, có chút cảm động nói: "Không còn đám người xấu kia nữa, bọn họ nhất định sẽ sinh hoạt rất thoải mái đi?"

Hoàng Mao đáp: "Đúng vậy, đáng tiếc vị trí nơi này quá hẻo lánh, nếu không phải Áo Cổ Đinh tới đây thì bọn tôi cũng không biết nơi này có nhân loại sinh tồn, đáng tiếc phải về rồi, không thể liên lạc với người nơi này nữa."

Chu Bách Triết tròn mắt, nghi hoặc hỏi: "Nơi này không phải có mạng tinh tế à?"

Hoàng Mao bĩu môi nói: "Nơi này quá vắng vẻ, vẫn còn dùng mạng tinh tế mấy trăm năm trước đã bị loại bỏ từ lâu rồi, vì thế chờ đến khi chúng ta trở lại dùng phiên bản mạng tinh tế mới nhất thì không có cách nào liên lạc với người ở nơi này."

Chu Bách Triết hiểu ra, này cũng giống như thay đổi server ở địa cầu cổ, mọi người đều chuyển tới server khác chơi game, server cũ sớm đã không còn mấy người, mà hai khu khẳng định không có cách nào liên lạc.

"Chúng ta cũng không có cách nào liên lạc với trưởng thôn à?" Đội trưởng đội săn có chút mất mát nói.

Hoàng Mao phì cười: "Trong thôn ngay cả mạng tinh tế cũng không có, cho dù chúng ta ở gần đó cũng không có cách nào liên hệ."

Đội trưởng đội săn uể oải cúi đầu, thoạt nhìn có chút khó khăn.

Nếu thật là vậy thì ông làm sao báo tin của Ớt đại vương cho trưởng thôn.

Rời khỏi làng lâu như vậy, trưởng thôn nhất định rất lo sợ Ớt đại vương ở bên ngoài chịu ủy khuất.

Nghĩ tới đây, ánh mắt đội trưởng đội săn lóe lên kiên định, không quản thế nào, ông nhất định phải liều mạng bảo hộ Ớt đại vương, cho dù chết nhất định cũng không được để Ớt đại vương bị ủy khuất.

Chu Bách Triết không biết đội trưởng đội săn nghĩ gì, còn tưởng ông nhớ tới người trong thôn nên tiến tới, do dự nói: "Có phải nhớ mọi người trong thôn không?"

Đội trưởng đội săn lắc đầu: "Không có."

Đây là lời thật lòng, ngược lại, ông lại càng hướng tới thế giới bên ngoại hơn....

[end 118] 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv