Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 111: Có phải ảnh yêu thích mình không?



Hoàng Mao xoa xoa tay nói: "Chuyện hôm qua, thật sự cám ơn ngài."

Chu Bách Triết không hiểu: "Chuyện hôm qua?"

Sao cậu làm đương sự mà cố tình lại không hiểu gì cả thế?

Hoàng Mao vội vàng nói: "Tôi nghe Áo Cổ Đinh đại nhân nói, nếu không có ngài thì chỉ sợ trùng biến dị cấp bảy...."

Nói đến nước này, Hoàng Mao không nói thêm nữa nhưng Chu Bách Triết đã hiểu được ý đối phương, vội vàng xua tay: "Việc nhỏ thôi, không cần cám ơn."

Hoàng Mao cười: "Lúc nên cám ơn thì vẫn cần phải cám ơn."

Chu Bách Triết thấy vậy thì do dự nói: "Có một số việc không biết có thể hỏi một chút không?"

Hoàng Mao giật mình: "Ngài nói đi." Sau đó vỗ ngực: "Chỉ cần tôi biết, tôi nhất định sẽ nói."

Hoàng Mao còn ước gì mình có thể làm gì đó giúp đỡ Ớt đại vương, dù sao thì vẫn luôn nợ nhân tình như vậy thật sự làm người ta quá khó chịu.

Làm thuộc hạ của Áo Cổ Đinh, chuyện cần hắn bận tâm thật sự rất nhiều.

Hoàng Mao ưu sầu nghĩ.

Áo Cổ Đinh cũng không biết thuộc hạ mình vì mình mà nỗ lực trả nợ nhân tình cho Ớt đại vương.

Mà cho dù biết thì chỉ sợ cũng không để tâm.

"Là như vầy, cậu biết vì sao Áo Cổ Đinh lại tới nơi này không?" Chu Bách Triết do dự hỏi: "Dù sao thì nơi này cũng hẻo lánh như vậy."

Hoàng Mao vỗ đùi nói: "Chứ còn gì nữa, lúc tới đây tôi cũng cảm thấy không thích hợp."

Chu Bách Triết làm ra dáng vẻ lắng nghe, hiếu kỳ nói: "Sau đó thì sao?"

Hoàng Mao nói Chu Bách Triết ngồi xuống, tiếp tục nói: "Khi đó....." Sắc mặt Hoàng Mao cứng đờ, nhanh chóng sửa lời: "Khi đó bọn tôi điều khiển phi thuyền bay về phía trước, thế nhưng lúc đi ngang qua tinh cầu này thì một màn làm người ta khiếp sợ xuất hiện."

Lúc này toàn bộ lực chú ý của Chu Bách Triết đều nằm ở câu chuyện, căn bản không nhận ra bất kỳ điểm gì không thích hợp, thúc giục: "Đừng có thừa nước đục thả câu, mau nói, xảy ra chuyện gì?"

Hoàng Mao khẽ thở dài một hơi, thầm nghĩ nguy hiểm thật, suýt chút nữa đã làm lộ thân phận của Áo Cổ Đinh đại nhân, cũng tại cái miệng này, cứ cao hứng là không giữ được, cũng may phản ứng của mình nhanh nên cứu vãn đúng lúc, nhờ vậy mới không gây họa.

Nếu thật sự xảy ra chuyện, tướng quân khẳng định sẽ tìm hắn tính sổ.

"Mau nói mau nói, tự nhiên đờ ra là sao?" Chu Bách Triết không kiềm không được một lần nữa thúc giục.

Hoàng Mao lấy lại tinh thần, tiếp tục hớn ha hớn hở nói: "Lúc bọn tôi đi ngang qua tinh cầu này, Áo Cổ Đinh ra lệnh cho quang não đáp xuống, khi đó bọn tôi giật mình không thôi, ngài cũng biết đó, tinh cầu này thật sự quá lạc hậu."

Chu Bách Triết tiếp tục nói: "Sau đó thì sao?"

Hoàng Mao thần thần bí bí nói: "Áo Cổ Đinh đại nhân nói tinh cầu này có thứ gì đó hấp dẫn ngài ấy."

Chu Bách Triết sửng sốt, hấp dẫn?

"Là thứ gì?" Chu Bách Triết ngừng thở hỏi.

Hoàng Mao nhún vai: "Vấn đề này tôi cũng rất muốn biết, thế nhưng trước giờ Áo Cổ Đinh đại nhân chưa nói."

Chu Bách Triết nghe xong thì trong lòng lại càng hỗn loạn hơn, chỉ đành nói với Hoàng Mao: "Cám ơn."

Hoàng Mao gãi đầu: "Ngài cám ơn tôi làm gì?"

Tâm tình Chu Bách Triết lúc này vừa phức tạp lại hỗn loạn, chỉ thuận miệng nói: "Cám ơn cậu đã nói mấy chuyện này với tôi, tôi còn có việc, đi trước."

Hoàng Mao không dám cản trở Chu Bách Triết: "Oh, ngài đi thong thả."

Chu Bách Triết hắc tuyến đầy đầu, cứ cảm thấy lời này hẳn là nói với mấy cụ già đi đứng không tốt.

Vung vẫy lá cây, Chu Bách Triết nhanh chóng rời đi.

Hoàng Mao tiếp tục bưng chén ngồm ngoàm ăn cơm.

Ừm ừm, nơi này quả thực hơi lạc hậu nhưng mỹ thực quả thực rất ngon.

***

Nói tới bên này, Chu Bách Triết bước chầm chậm trên đường, có chút không yên lòng, ngay cả thôn dân đi ngang qua chào hỏi cũng không để ý, cũng may bọn họ cũng không tức giận, chỉ khó hiểu: "Ớt đại vương làm sao vậy?"

Người khác nói: "Lớn tuổi rồi hay vậy a."

Người nọ gật đầu: "Cũng đúng."

Chu Bách Triết nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người cũng không phản ứng, hôm nay trong đầu cậu hoàn toàn đã bị vấn đề vì sao Áo Cổ Đinh lại tới nơi này quấy nhiễu.

Cậu rất muốn tìm Áo Cổ Đinh hỏi rõ, thế nhưng lại không bỏ mặt mũi xuống được, cuối cùng chỉ có thể giữ trong lòng, lặng lẽ thổ huyết đau lòng.

Áo Cổ Đinh tìm tới trưởng thôn hỏi thăm vấn đề phi thuyền.

Trưởng thôn nói: "Vài ngày nữa là tới thời gian ước định, khi đó xem thử xem phi thuyền có tới hay không."

Áo Cổ Đinh nhíu mày, cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu.

Đã không còn trùng biến dị tập kích, thôn làng rốt cuộc nghênh đón một ngày bình tĩnh an tưởng không có chiến tranh, thế nhưng không biết vì sao mọi người lại có chút không thích ứng, thậm chí còn có chút hoảng hốt.

Cứ cảm thấy hết thảy giống như hoa trong kính trăng trong nước, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ vụn.

Chu Bách Triết hiểu được cảm giác của bọn họ, chỉ có thể hi vọng bọn họ chậm rãi thích ứng, học cách hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này.

Đám trẻ con chạy loạn khắp nơi, tiếng cười nói làm người ta không khỏi vui vẻ, cuộc sống tốt đẹp cỡ nào a.

Nhóm người lớn cũng lần đầu tiên buông kiếm kích quang, bắt đầu nói chuyện phiếm, nhàn nhã làm nông, rất nhiều ruộng đất vì bị trùng biến dị tập kích mà hoang phế, cũng may hiện giờ chỉnh lý một chút vẫn còn chút rau dưa sống sót, dưỡng vài ngày nói không chừng sẽ rất khả quan.

Chu Bách Triết tìm một mảnh ruộng phì nhiêu, trong ánh mắt chăm chú của chủ nhân mảnh ruộng an tâm thoải mái đào hố chôn mình xuống, vung vung lá cây: "Tôi ở đây một chút."

Thôn dân kia ngây ngốc gật đầu, giơ bình nước do dự hỏi: "Kia ngài có cần tôi tưới nước bón phân không?"

Chu Bách Triết rụt rè nói: "Tôi chỉ là một cây ớt chỉ thiên bình thường mà thôi."

Thôn dân nháy mắt hiểu ý, giơ vòi sen bắt đầu cẩn trọng tưới nước bón phân, cũng may thời tương lai sớm đã từ bỏ phương pháp bón phân chuyển thành dịch dinh dưỡng kiểu mới.

Đây là sản phẩm đặc biệt nghiên cứu dánh cho nông sản, có thể bảo vệ cây cối không bị côn trùng quấy rầy, còn có thể sinh trưởng khỏe mạnh.

Phân hóa học thấm vào trong đất, Chu Bách Triết bấu sâu vào trong đất bắt đầu hấp thu, cảm giác toàn thân tràn đầy sức lực.

Thật là thoải mái a.

Chu Bách Triết run run lá cây, một lần nữa chìm vào cơn buồn ngủ.

Đến khi tỉnh lại, cậu suýt chút nữa bị dọa hết hồn, xung quanh đứng đầy người, biểu tình mỗi người đều thực kinh ngạc, giống như nhìn thấy chuyện gì rất khó tin vậy.

Cùng lúc đó, Chu Bạch Triết cũng cảm giác được chính mình tựa hồ có chỗ nào đó không đúng.

Chu Bách Triết nhịn không được hỏi: "Tôi... làm sao vậy?"

Vẻ mặt trưởng thôn có chút quái dị: "Ngài... hình như có mắt rồi."

Nói gì vậy?

Chu Bách Triết nhịn không được chớp chớp mắt hỏi: "Đừng có đùa, ta từ đâu mọc ra con mắt chứ?"

Trưởng thôn lắc đầu: "Hay là ngài tới bờ sông nhìn thử đi?"

Trong lòng Chu Bách Triết lại càng bất an hơn, ngược lại có chút không dám đi: "Tôi... thật sự có mắt à?"

Nhóm thôn dân thề thốt nói: "Thật sự có."

Tim Chu Bách Triết đập như nổi trống, vội vàng đào chính mình ra khỏi đất, cẩn thận từng li từng tí đi tới bờ sông, sau đó quay đầu lại hỏi mọi người: "Nhìn có xấu không?"

Vẻ mặt nhóm thôn dân lại càng quái dị hơn, ấp a ấp úng ngây ngốc không dám nói.

Chu Bách Triết lại càng hồi hộp hơn, cứ cảm thấy mình tám phần mười là biến dạng rồi.

Rốt cuộc có nên nhìn không?

Chu Bách Triết bắt đầu giãy dụa.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lúc này Hoàng Mao chui vào ngó dáo dác, thẳng tới khi ánh mắt tập trung về phía Chu Bách Triết thì nháy mắt trở nên quái dị, lắp bắp: "Ngài mọc con mắt?"

Chu Bách Triết cảm thấy có cái gì đó rất không đúng, sao bọn họ tựa hồ không xác định chuyện mình mọc mắt?

Áo Cổ Đinh đi tới, thôn dân ở xung quanh vô thức thối lui, biểu tình rụt rè.

Trước mặt uy áp đáng sợ của dị năng giả cường đại, mọi người theo bản năng cảm thấy áp lực, bắt đầu sợ hãi cùng khẩn trương.

"Áo Cổ Đinh đại nhân."

Mọi người câu nệ chào hỏi.

Áo Cổ Đinh hiển nhiên đã quen với dáng vẻ này của bọn họ, chỉ nhàn nhạt gật đầu coi như đáp lại, thế nhưng vẫn làm nhóm thôn dân vừa mừng vừa lo, cảm thấy có thể được dị năng giả cường đại đáp lại như vậy, đời này sống thực đáng giá.

Nhìn dáng dấp não tàn của nhóm thôn dân, Chu Bách Triết hắc tuyến, nhịn không được khinh bỉ.

Trong nháy mắt mọi người đều nhịn không được giật giật khóe miệng, có người trực tiếp quay đầu đi, dáng vẻ không đành lòng nhìn thẳng.

Chu Bách Triết nháy mắt xù lông, rốt cuộc mình xấu cỡ nào mới làm đám người này phản ứng lớn như vậy chứ?

Cơn giận xông thẳng lên não làm Chu Bách Triết trực tiếp quay đầu, dồn hết lòng dũng cảm nhìn bóng nhìn dưới sông.

"Yêu quái a!"

Một tiếng hét thảm thiết pha lẫn bi thương vang vọng bầu trời.

Chu Bách Triết sợ tới ngã bệch xuống đất, lá cây không ngừng run run rẩy rẩy, giọng nói cũng tràn đầy sợ hãi: "Nhất định là mình bị ảo giác."

Bằng không.... vì sao lại thấy trên cây ớt mong manh nhỏ bé lại mọc ra hai con mắt tròn vo đen thui to như hạt đậu nành chứ? Rõ ràng là yêu tinh chưa biến hóa hoàn mỹ, vẫn còn giữ lại đặc thù bản thể.

Thế nhưng không bao lâu sau, Chu Bách Triết đã kịp phản ứng.

Nhưng như vậy cũng đúng, cậu không phải vẫn đang ở trạng thái chưa biến hóa hoàn mỹ sao? Tình huống này thực hợp lý, cậu phải không ngừng thăng cấp mới có thể tiến hóa thành dáng dấp nhân loại.

Chỉ là một cây ớt mọc hai con mắt cũng quá quái dị đi?

Chu Bách Triết run sợ một lần nữa tiến tới, liếc nhìn bóng mình trên mặt sông, nhịn không được nhắm mắt lại.

Hình ảnh này thật sự quá cay mắt.

Thật tình chịu không nổi mà.

Tròng mắt tròn vo đen láy hệt như con chuột đang khoét kho thóc vậy, tràn đầy thành thật cùng ngây thơ, làm người ta cảm thấy..... thực đáng yêu.

Đó cũng là nguyên nhân làm biểu tình thôn dân quái dị như vậy.

Rõ ràng Ớt đại vương là lão ớt tinh đã hai ngàn tuổi thế nhưng lại có đôi mắt hồn nhiên khải ái hơn cả đứa nhỏ ba tuổi.

Thấy thế nào cũng thực quái dị.

Chu Bách Triết hít sâu, một lần nữa mở mắt ra, sau đó lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

Vẫn cảm thấy quá cay mắt.

Thế nhưng dù sao cũng là hình tượng mới của mình, vô luận thế nào Chu Bách Triết cũng phải thử tiếp thu, sau khi lấy hết dũng khí thì Chu Bách Triết một lần nữa chọn mở mắt ra, nhìn chằm chằm mặt sông hồi lâu.

Mọi người nhìn bóng lưng nghiêm túc của Ớt đại vương, sau một khoảng thời gian ngắn trầm mặc thì đột nhiên cảm thấy thực buồn cười.

Ngày đó, Chu Bách Triết rốt cuộc có được đôi mắt mà mình tha thiết ước mơ, qua vài lần thử nghiệm, cậu phát hiện mình có thể thay đổi hai loại trạng thái.

Một là dùng mắt nhìn thế giới này, một loại khác là dùng tinh thần lực, rõ ràng loại hai tốt hơn, thế nhưng từ tận xương tủy Chu Bách Triết vẫn là nhân loại, vẫn quen dùng loại một hơn.

Sau khi uống nước táo áp xong, Chu Bách Triết nhìn chính mình trong kính, một lần nữa cảm khái nói: "Không ngờ mình thật sự có mắt rồi."

Tuy đôi mắt này thoạt nhìn quá tròn vo quá dễ thương nhưng nó dầu gì cũng là con mắt.

Sau khi tự tiếp thu hình tượng của chính mình, Chu Bách Triết đột nhiên cảm thấy không có chuyện gì lớn, bắt đầu an tâm thoải mái uống nước táo.

Lúc này Áo Cổ Đinh tìm được Triệu Nam Các, giao khối khoáng thạch kia cho hắn: "Phân tích khối khoáng thạch này."

Triệu Nam Các nhìn thấy khối khoáng thạch, không khỏi giật mình: "Chẳng lẽ này là khoáng thạch hiếm?"

Áo Cổ Đinh không chút ngạc nhiên khi Triệu Nam Các có thể nhận ra: "Không sai."

Biểu tình Triệu Nam Các biến đổi, nhanh chóng đẩy gọng kính, lôi mớ thiết bị của mình ra, hiện giờ mặt dù không thể kết nối mạng nhưng công năng vẫn dùng được.

Sau khi Triệu Nam Các không ngủ không nghỉ phân tích suốt ba ngày thì cho ra kết luận kinh người.

Bên trong khối khoáng thạch này tựa hồ có năng lượng không rõ, có thể duy trì hình thái vốn có, thậm chí là tự khôi phục, chỉ có năng lượng thuần túy mới có thể triệt để phá bỏ.

Nhưng đáng tiếc là loại năng lượng thuần túy này đến giờ vẫn chưa tìm được.

"Bất quá, căn cứ theo phân tích thì khối khoáng thạch này hẳn là bị vũ khí sắc bén cắt ra, có thể là kiếm kích quang." Triệu Nam Các nhịn không được lộ ra biểu tình kinh ngạc: "Tôi đã bảo Lang Tam thử dùng kiếm kích quang cắt thử, thế nhưng thất bại."

Áo Cổ Đinh đoán được nghi hoặc của Triệu Nam Các, thuận tiện nói: "Khối khoáng thạch này đúng là bị vũ khí sắc bén cắt."

Triệu Nam Các trợn to mắt, khó ton hỏi: "Này... này sao có thể chứ? Ai có thể cắt được khối khoáng thạch này chứ?"

Áo Cổ Đinh thản nhiên nói: "Nếu không phải nhân loại thì sao?"

Cái, cái gì?

Nếu không phải nhân loại?

Tim Triệu Nam Các đập như trống nổi: "Lẽ nào ngài nói là?"

Áo Cổ Đinh khẽ vuốt cằm: "Không sai."

Triệu Nam Các đẩy gọng kính: "Tôi phải đi tìm Ớt đại vương."

Áo Cổ Đinh nói: "Cùng đi."

Đáy mắt Triệu Nam Các lóe lên tia kinh ngạc, đối với Áo Cổ Đinh, mặc dù hắn không hiểu rõ bằng Hoàng Mao nhưng không phải hoàn toàn không biết.

Cũng giống như lúc này, Áo Cổ Đinh tuyệt đối sẽ không vì chuyện như vậy mà tự mình đi qua, trừ phi...có thứ gì đó làm ngài ấy cực kỳ để tâm.

Triệu Nam Các bất đắc dĩ lắc đầu, ném chuyện ném ra sau ót, không đề cập tới.

Bởi vì hắn đã biết đáp án.

Triệu Nam Các đổi vài nơi, hỏi thăm không ít thôn dân, cuối cùng từ miệng trưởng thôn biết được vị trí của Ớt đại vương hiện tại.

"Tướng quân?" Triệu Nam Các có chút khó nói.

Áo Cổ Đinh: "Nếu nó đang ngủ thì ngày mai rồi nói."

Triệu Nam Các vốn định cự tuyệt, dù sao chuyện khoáng thạch hiếm cũng quá quang trọng, kéo dài thêm một ngày cũng không được, thế nhưng lại vì Ớt đại vương ngủ mà không thể không tạm thời gác lại.

Còn nữa, Áo Cổ Đinh tựa hồ cực kỳ quan tâm cảm thụ của Ớt đại vương, Triệu Nam Các là thuộc hạ của Áo Cổ Đinh, tự nhiên không thể vả mặt tướng quân.

"Vâng, thuộc hạ đã biết." Triệu Nam Các bất đắc dĩ nói.

Sau khi Triệu Nam Các rời đi, Áo Cổ Đinh dựa theo lời trưởng thôn nói xuyên qua một con đường mòn, cuối cùng cũng thấy được mảnh ruộng kia, ở đó có một cái cây phấp phới theo chiều gió, nó cắm rễ ở một khoảng đất mới được xới đầy đủ ánh nắng, ngáy khò khò.

Chủ nhân mảnh ruộng thấy Áo Cổ Đinh thì nhẹ tay nhẹ chân chạy tới, thấp giọng nói: "Áo Cổ Đinh đại nhân, ngài đi khẽ thôi, đừng làm ồn đánh thức Ớt đại vương."

Áo Cổ Đinh hơi ngẩn người.

Nhóm thôn dân này bình thường thấy mình liền rụt rụt rè rè, thậm chí còn nơm nớp lo sợ, thế nhưng lúc này vì không muốn đánh thức cái cây kia mà dĩ nhiên vượt qua bản năng sợ hãi.

Điều này quả thực làm Áo Cổ Đinh giật mình.

Không ngờ địa vị của cây ớt này trong lòng thôn dân lại cao như vậy.

"Ở trong lòng các ông, nó rất quan trọng à?" Áo Cổ Đinh trầm trọng hỏi.

Thôn dân sửng sốt, giống như nhớ ra gì đó, vẻ mặt phức tạp nói: "Vốn không quan trọng, chính là nó vì làng mà trả giá nhiều lắm, chúng tôi thực sự không đành lòng để nó quá mệt mỏi."

Đột nhiên, thôn dân nghĩ tới cái câu cửa miệng của nó: "Có bản đại vương ở, ai cũng không tổn thương mấy người được!"

Cộng thêm mỗi lần nó đều mang một thân vết thương chồng chất, hết thảy cũng vì muốn mọi người mạnh mẽ hơn.

Nhân loại biết đứt tay đứt chân thống khổ cỡ nào, cây cối hẳn cũng như vậy, thế mà nó lại tự hái tất cả lá cây của mình, chỉ còn trụi lủi cành nhánh với rễ cây, đối với một cái cây có suy nghĩ có tình cảm như nó mà nói, cảm giác đó nhất định rất bất lực lại sợ hãi!

Thế nhưng mọi người không nhìn thấy một mặt yếu đuối của Ớt đại vương, nó vẫn luôn rạng rỡ như vậy, vung vẩy lá cây cười lớn, hoàn toàn không giống một ông cụ hơn hai ngàn tuổi.

Ớt đại vương như vậy thật sự làm bọn họ luyến tiếc.

Sao cam lòng đánh thức lúc nó khỏi giấc ngủ chứ.

Nó đã rất mệt mỏi rồi.

Điều duy nhất hắn có thể làm chính là để nó ngủ thật ngon.

Áo Cổ Đinh trầm mặc, không nói gì nhìn chằm chằm cây ớt kia nửa ngày, sau đó quay đầu rời đi, chỉ là lúc rời đặc biệt thả nhẹ bước chân.

Thôn dân cười cười, kỳ thực Áo Cổ Đinh đại nhân cũng là người tốt a.

Không ai biết cái cây đứng trong gió kia đột nhiên giật giật lá cây, lặng lẽ lau nước mắt chảy ra.

Mới vừa nãy nó đã bị âm thanh của thôn dân đánh thức, thế nhưng bởi vì không biết nên đối mặt với Áo Cổ Đinh như thế nào nên mới không nhúc nhích giả vờ ngủ, đồng thời cũng thả tinh thần lực ra ngoài quan sát toàn bộ động tĩnh, nghe cũng rất rõ.

Trước giờ chu Bách Triết chưa từng để ý tới vấn đề này, lúc này bị thôn dân xúc động, xúc động tới nơi mềm mại nhất trong lòng.

Cảm giác chua xót dâng trào làm lòng Chu Bách Triết thực khó chịu.

Kỳ thực hết thảy những điều cậu làm không hề thuần túy như thôn dân nghĩ, cậu nguyện ý chia sẻ lá cây là vì hi vọng thôn dân có thể gia tăng thực lực, cũng có một phần hi vọng bọn họ có thể sống sót.

Thế nhưng bọn họ tựa hồ đã phóng đại cái giá mà cậu phải trả, tô điểm hình tượng của cậu thật xinh đẹp.

Chính là khi thôn dân làm ra hành động tri kỷ đó, Chu Bách Triết vẫn không thể ức chế được cảm giác xúc động, hóa ra bọn họ vẫn luôn ghi nhớ những việc cậu đã làm, mà những người hiểu nhầm cậu, không hoan nghênh cùng bài xích cậu thì hiện giờ không có cách nào thăng cấp.

Cũng không biết vì sao, người càng chán ghét càng bài xích Chu Bách Triết thì sau khi ăn lá thăng cấp sẽ có tỷ lệ thất bại cao hơn những người khác, thậm chí có thể nói là một trăm phần trăm thất bại.

Sau khi tất cả mọi người đều thăng cấp có năng lực tự vệ, những kẻ nhát gan sợ chết kia lại càng đố kị hơn, cũng càng oán hận Chu Bách Triết, bọn họ nghi là Chu Bách Triết cố tình động tay động chân trên lá, bằng không sao bọn họ vẫn luôn thất bại chứ?

Nhưng những người đó cũng không biết rằng ngay cả Chu Bách Triết cũng không có khả năng táy máy tay chân, bởi vì lá cây do hệ thống cung cấp, thế nhưng mục đích cuối cùng của hệ thống là phục vụ cho ký chủ, những sinh vật bài xích ký chủ tự nhiên không thể hưởng thụ chỗ tốt của hệ thống.

Cho nên, hiện giờ người sống sót trong thôn phần lớn đều là thôn dân yêu thích Chu Bách Triết, đã không còn đám chuột nhắt kia, hết thảy thôn dân đều vui vẻ hòa thuận, cũng không còn tình trạng chia rẽ cũng nội chiến như trước.

Trưởng thôn tự nhiên cũng phát hiện biến hóa này, gương mặt già nua cười tươi như đóa hoa cúc, ông uống trà, thong thả lắc lắc đầu.

Phát giác từ khi có Ớt đại vương, thôn làng ngày càng phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.

Đêm rất khuya, nhà nhà đã bắt đầu dùng cơm tối, thôn dân nọ thấy Chu Bách Triết vẫn không có động tĩnh liền cẩn thận từng li từng tí tưới nước, sau đó nhanh chóng rời đi.

Chu Bách Triết giật giật lá cây từ trong đất bò ra ngoài, đi tới bờ sông đơn giản rửa rễ cây của mình, tâm tình của cậu lúc này cực kỳ vui vẻ, ai chào hỏi cũng nhiệt tình đáp lại, được đáp lại nhóm thôn dân vui vẻ không thôi.

Trở về gian phòng, Chu Bách Triết vừa mở cửa ra liền thấy Áo Cổ Đinh đang ăn cơm, động tác có chút cứng đờ nói: "Anh đang ăn cơm à?"

Áo Cổ Đinh múc một miếng thịt bỏ vào miệng, vẻ mặt thản nhiên: "Ngủ ngon không?"

Chu Bách Triết kiên trì đi tới, ngồi xuống: "Tạm được a!"

Áo Cổ Đinh cười mà không cười: "Không giả vờ ngủ nữa?"

Chu Bách Triết sửng sốt, vô thức hỏi ngược lại: "Làm sao anh biết?"

Áo Cổ Đinh không thể phủ nhận nhún vai: "Tinh thần lực của em cực kỳ sinh động, hoàn toàn không giống dáng vẻ đang ngủ."

Chu Bách Triết chớp chớp mắt, con ngươi đen láy tràn đầy kinh ngạc, dáng vẻ đen kịt tròn vo thật sự làm người ta nhịn không được muốn nhấm nháp một phen.

Áo Cổ Đinh ho khan vài cái, che giấu cảm xúc.

Chu Bách Triết cả kinh: "Thì ra tinh thần lực của anh còn có thể dùng như vậy?"

Sắc mặt Áo Cổ Đinh lúc này đã trở lại bình thường, thản nhiên nói: "Bằng không thì sao?"

Chu Bách Triết nháy mắt nghẹn lời, tinh thần lực của cậu bình thường chỉ nhìn này nhìn kia mà thôi, căn bản không để ý tới chuyện mở rộng công dụng.

Dung mạo soái hơn mình cũng thôi đi, mấu chốt là còn....

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv