Mỗi Ngày Bị Ép Hẹn Hò Cùng Lão Đại

Chương 14: Hôm Nay Mua Cái Gì?



Editor: Hà Liên

Tống Văn Mạn vốn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang mơ hồ tại chỗ bây giờ mới phản ứng được, bà đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiết Tịch.

Tịch Tịch chỉ là một học sinh cấp ba, trên người cũng không có tiền, không thể nào mua được thứ trà đắt như vậy.

Thế nên thực ra cái này là của.....Tiết Thịnh mua?

Mấy năm nay, những lúc có dịp quan trọng trong nhà, Tiết Thịnh luôn mua trước những món quà có giá trị cao, tặng cho bà, để giữ thể diện cho Diệp Lệ, cũng để nâng cao địa vị trong nhà Diệp gia.

Chuyện như thế này rất nhiều, Tống Văn Mạn trong lòng cảm thấy, đây lại là Tiết Thịnh nhờ người mua rồi bảo Tiết Tịch đưa cho bà, để giúp đỡ Diệp Lệ.

Bà nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, đứng thẳng lưng, nhìn Tiết lão phu nhân nói: "Đây, trà này đã được chưa?"

"Được!"

Tiết lão phu nhân ngay lập tức gật đầu, cầm ba lạng trà đi đến bên cạnh, mừng rỡ như điên.

Cuối tuần đến thăm Cao gia, cầm thứ này sẽ cao cấp hơn, hộp cũng không cần đổi nữa!

Tiết lão phu nhân vẫn không thể tin được: "Bà làm sao có thể mua được?"

Tống Văn Mạn rũ mắt xuống, muốn bao nhiêu tao nhã muốn bấy nhiêu tao nhã, nói một cách sâu xa khó hiểu: "Đừng xem thường giáo sư đại học, có câu nói đào lý khắp thiên hạ, ồ, tôi quên mất bà có lẽ nghe cũng không hiểu, có cần tôi giải thích cho bà không?"

Nghĩa là: “Diệp gia nhà chúng tôi cũng là người có quan hệ rộng, đừng có coi thường Diệp Lệ.”

Sắc mặt Tiết lão phu nhân đỏ bừng ngay lập tức, cơ thể run lên vì tức giận.

Loading...
Tống Văn Mạn chính là người có bản lĩnh như vậy, ăn nói ôn hoà tao nhã, nhưng lại có thể khiến cho người khác tức chết.

Bà không cam lòng nhìn Diệp Lệ, mắng: "Lần này coi như cô may mắn, sau này việc trong nhà làm cẩn thận một chút!"

Diệp Lệ im lặng, gật đầu.

Tiết Tịch ở bên cạnh thấy sự việc đã lắng xuống, mới thả lỏng người.

Nghĩ đến bài tập toán mà thầy Lưu giao cho cô, cô xách cặp sách, bình thản đi qua mọi người lên trên lầu, lúc lên lầu, cô đột nhiên dừng bước, nhìn Tiết lão phu nhân chầm chậm nói: "Trà này, đừng đặt ở tủ trà nữa, tránh ai đó lại làm đổ."

"...."

Một câu nói, đã chỉ ra vấn đề, sau đó cũng không thèm để ý Tiết lão phu nhân sau khi nghe được câu này mà đột nhiên hoảng loạn nhất thời im lặng, cô liền đi thẳng lên lầu.

Sau khi bước vào phòng, cô đóng cửa lại, lấy ra tờ giấy ở trong cặp sách.

Thầy Lưu nói phải tránh dùng kiến thức cao để giải đề, cách duy nhất chính là dùng hải chiến, tiếp theo cô phải điên cuồng mà giải đề.

Sau khi tiến vào trạng thái học tập, những tiếng khóc tranh cãi ầm ĩ, đã được cô bỏ ở ngoài tai.

Cho đến khi chuẩn bị xong bữa tối, Diệp Lệ lên lầu gọi cô, Tiết Tịch lúc này mới mờ mịt quay đầu lại: "A?"

"Ăn cơm thôi." Diệp Lệ sờ đầu cô, bất lực nói.

Tiết Tịch tay viết không ngừng, sau khi giải xong đề này, mới đứng lên nói: "Vâng."

Lúc hai người xuống lầu, Diệp Lệ mới nói: "Ông nội muốn đuổi thím Tôn đi, lão phu nhân kiên quyết bảo vệ, phạt bà ấy hai tháng tiền lương, hơn nữa không để bà ấy hầu hạ trong nhà, chuyển về phía sau hậu viện rồi."

Tiết Tịch gật đầu.

Trà làm quà tặng, lại cất trong tủ trà thường ngày uống ở nhà, như vậy rất không hợp lí, nhất định là Tiết lão phu nhân dở trò.

Trừng phạt thím Tôn, sau này người hầu trong nhà cũng sẽ không xem thường Diệp Lệ nữa.

Lúc ăn cơm tối, Tiết Tịch không ngẩng đầu cũng cảm nhận được hai ánh mắt nham hiểm của Tiết lão phu nhân và Tiết Dao, nhưng người luôn chậm chạp như cô lại không có cảm giác gì, nhanh chóng ăn xong cơm rồi lại lên lầu giải để.

Tống Văn Mạn định hỏi cô muốn ăn món gì, nhưng chưa kịp hỏi.

-

Sáng sớm hôm sau, Tống Văn Mạn bắt xe về nhà, trước khi đi hỏi Diệp Lệ: "Con không hỏi Tiết Thịnh, trà này nó mua ở đâu sao?"

Diệp Lệ lắc đầu: "Hôm qua trong điện thoại không nhắc đến chuyện này, hôm nay anh ấy về con sẽ hỏi lại."

"Ừ."

Lúc Tiết Tịch tỉnh dậy, Tống Văn Mạn đã đi rồi.

Dù sao cuối tuần cũng đến nhà bà ngoại, cho nên cô cũng không để ý, xuống xe ở cửa hàng tạp hoá như thường lệ.

Lúc đang định vào cửa hàng, lại nhìn thấy trong con hẻm cách đó không xa, một cô gái tóc màu hồng nhạt, mặc đồng phục trường tay đút túi quần, đứng đá đá những viên sỏi ở dưới chân.

Tần Sảng?

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, Tần Sảng ngẩng đầu nhìn lên, sau khi nhìn thấy Tiết Tịch hai mắt sáng lên, cô vẫy tay, đang định chạy tới, bỗng nhiên như nhìn thấy cái gì đó, lại vội vàng nấp vào trong con hẻm bên cạnh.

Tiết Tịch hoài nghi quay đầu lại, liền nhìn thấy thầy Lưu.

Thầy đạp con xe đã cũ, dùng sức đạp đi, chiếc xe phát ra âm thanh cót két, lắc lư giống như một giây sau sắp rơi hết ra vậy.

Thời tiết có chút nóng nực, thầy mồ hôi nhễ nhại đang tìm thứ gì đó ở gần đây, nhìn thấy Tiết Tịch, thầy Lưu duỗi thẳng chân ổn định thân xe: "Tiết Tịch à, có nhìn thấy Tần Sảng ở đâu không?"

Tiết Tịch không tự chủ nhìn hướng con hẻm phía bên cạnh một cái, không nói gì.

Thầy Lưu giống như hiểu ra cái gì đó, lấy chiếc khăn từ trong túi quần ra lau mồ hồi, lúc này mới nói: "Haizz, hôm qua nó trốn học, cả đêm không thấy về, thầy là lo lắng cho sự an toàn của nó, nếu như em nhìn thấy, hãy nói với thầy, không nhuộm lại tóc cũng được, đừng trốn nữa."

Tiết Tịch:".....Vâng."

Tiếng nói của thầy Lưu to như vậy, là muốn cố ý nói cho Tần Sảng nghe đi.

Thầy Lưu cười "Haha", nhìn cửa hàng tạp hoá một lát, nói: "Em mua đồ đi, thời gian vẫn còn, đừng đến muộn là được."

Nói xong, đạp xe đi.

Đợi sau khi thầy Lưu đi mất, lúc này Tần Sảng mới từ con hẻm đi ra, đến trước mặt Tiết Tịch, nhìn bóng lưng của thầy Lưu, ánh mắt có chút lay động: "Chiếc xe của Lão Lưu đã đạp bảy tám năm rồi, bộ quần áo này, từ lớp mười đã thấy ông ấy mặc rồi. Tiền lương trường chúng ta không thấp, nhưng ông ấy là người tiết kiệm, hoàn cảnh gia đình cũng rất đáng thương, người vợ bị gãy chân, không thể đi làm, chỉ có thể dựa vào thu nhập của Lão Lưu....."

Cô càng nói, thanh âm càng thấp.

Năm trăm đồng đối với gia đình cô mà nói, chỉ là một bữa ăn, nhưng đối với Lão Lưu....

Tần Sảng trầm mặc một hồi, vô cùng khó xử.

Tiết Tịch hỏi: "Cậu rất thích màu hồng?"

"Cũng không hẳn."

Tần Sảng muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ của Tiết Tịch, lời vừa đến môi lại nuốt xuống: "Bỏ đi, nói cậu cũng chẳng hiểu."

Cô quay đầu bỏ đi.

"Cậu đi đâu?" Tiết Tịch đuổi theo hỏi.

Cô gái vẫy tay về phía cô, không nói lời nào, mái tóc bồng bềnh bay trong không trung.

Đợi sau khi cô ấy đi xa, Tiết Tịch vào cửa hàng tạp hoá.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, sau khi cô đi vào, thoải mái ngồi vào bàn ăn, cùng Hướng Hoài, Răng Khểnh ba người ăn xong bữa sáng, cô đột nhiên phát hiện, chưa đến ba ngày, cô đã hình thành một thói quen.

Nhưng Hướng Hoài cũng không nhắc đến yêu cầu nào khác, lẽ nào người này bỏ bùa cô chỉ để mỗi ngày cô mua một thứ gì đó?

Nhưng hôm qua mua trà rồi, hôm nay mua cái gì?

Tiết Tịch nghĩ hồi lâu, phát hiện bản thân mình chẳng thiếu thứ gì, suy cho cùng Diệp Lệ rất tỉ mỉ, chuẩn bị tốt mọi thứ cho cô.

Cô không chút suy nghĩ, lấy ra tờ một trăm đồng đặt lên bàn, chậm rãi nói: "Mua một hộp khi cầu."

Hướng Hoài đanh định đứng dậy đột nhiên sững người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv