Khi Chung Ý thức dậy đã là một ngày sau. Không phải trên tàu, mà là trong bệnh viện.
Cả người đau nhức, phía sau nhét đầy thuốc.
Bác sĩ và y tá trong bệnh viện đã khám bệnh và kê thuốc cho cậu. Diệp Chiếu Minh không có mặt ở bệnh viện, chỉ để lại trợ lý trông coi cậu.
Chung Ý vẫn còn cử động được, nửa nằm nửa ngồi ăn hết cháo của trợ lý. Trợ lý cũng không nhiều lời, đưa tới mấy tờ báo.
"Diệp tiên sinh đang bận, mấy ngày nữa sẽ không tới." Trợ lý tựa hồ nhìn ra nghi vấn trong mắt Chung Ý, lãnh đạm nói, sau đó để cậu lại một mình trong bệnh viện.
Chung Ý lật báo ra xem, tiêu đề lớn trên trang đầu tiên đã dọa người ta hốt hoảng. 《Công tử nhà họ Diệp bị phát hiện truy hoan trên du thuyền với mức phí mại dâm khổng lồ!》, còn có ảnh chụp, đủ mọi góc độ! Có bức cậu bước vào 2702, bức bị Diệp Chiếu Minh kéo vào phòng, còn có một bức cậu ở phòng nghỉ sững sờ đếm mấy tờ tiền boa của Vinh tam công tử. Mặt dù đôi mắt đã bị che lại, nhưng tờ đô la trong tay Chung Ý vẫn có thể miễn cưỡng thấy được. Ngoài ra còn có lời khai của những bạn cùng phòng và quản đốc. Sau khi phóng viên phát lại, bằng chứng từ lời khai đã được xác thực.
Chung Ý kinh hãi đến toàn thân phát run, chợt nhận ra cậu và Diệp Chiếu Minh đều đã bị dính bẫy.
Lật sang trang khác, tư liệu và hình ảnh ngập các mặt báo, tin tức nóng hổi bay đầy trời, thậm chí còn có hình ảnh Diệp gia dùng máy bay tư nhân đón Diệp Chiếu Minh từ trên tàu. Bên cạnh là ảnh Diệp Chiếu Minh đen mặt ra vào công ty.
Chung Ý cứ ngỡ trong lúc hôn mê cậu được người của Diệp gia dùng máy bay chở đến bệnh viện, hiện tại mới biết Diệp Chiếu Minh khi đó cảm thấy tình hình không ổn, quyết định chia ra hai hướng, trước tiên hắn bảo trợ lý giả thành Chung Ý rồi cả hai lên máy hấp dẫn phóng viên, sau đó âm thầm điều động một chiếc tàu đến đón Chung Ý đang hôn mê. Sự thật đã chứng minh, xá chi bão tố mưa giông, người lo chăm bẵm thuyền đi ngàn giờ*. Chỉ có vài người ở Diệp gia biết rõ nguyên nhân Diệp Chiếu Minh làm Chung Ý thương tích đầy mình, không ai dám tiết lộ chuyện này ra ngoài. Nếu nói ra, danh tiếng của Diệp Chiếu Minh bị tổn hại chắc chắn không nhỏ.
(*Nguyên văn là Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền, đại khái là làm việc gì cũng phải cẩn trọng, thuyền được chăm lo bảo dưỡng thường xuyên có thể sử dụng đến vạn năm.)
Lúc ấy phóng viên ở Cảng Thành đưa tin như ong vỡ tổ, công tử nhà giàu mua dâm, thực chất là đồng tính.
Từ thân phận đến xu hướng tính dục của Diệp Chiếu Minh, bị phóng viên đào bới ra hết, không ít người trong số đó đóng vai trò dẫn dắt dư luận. Phóng viên thậm chí còn phát hiện hắn đã có bạn trai đang định cư ở nước ngoài.
Người kế vị tương lai của Diệp gia, chỉ trong vòng một đêm từ một kẻ kiêu ngạo biến thành kẻ hèn kém, bị người đời chà đạp không khác gì chuột cống.
Chung Ý chợt cảm thấy mình đã mắc nghiệp chướng nặng nề.
Cậu không phải là người Cảng Thành, cậu được công ty gửi đến Cảng Thành thực tập một năm. Hôm có thực tập thì đi học, hôm không thực tập thì đến công ty làm mấy chuyện lặt vặt, mắt thấy kỳ thực tập sắp kết thúc, cậu có mười ngày nghỉ đông, cộng với năm ngày quý báu ở Cảng Thành, cậu quyết định dùng hai tuần này kiếm thêm chút thu nhập trên tàu. Công việc này là do một đồng nghiệp giới thiệu, họ hàng của người đồng nghiệp ấy làm quản lý bếp trên tàu, lúc đó đang thiếu chân rửa chén, vậy nên Chung Ý dễ dàng được nhận vào làm.
Trùng hợp là công ty cậu làm cũng trực thuộc Diệp gia, vậy nên thân phận của Chung Ý được bảo mật rất tốt, phóng viên cùng lắm cũng chỉ tra được Chung Ý được tuyển làm rửa chén trên tàu. Thế nhưng bao nhiêu đây tư liệu cũng đủ cho đám phóng viên thêm mắm dặm muối, đưa tin hàng loạt chế giễu quý công tử của Diệp gia đói ăn đến mức vơ quàng*, khẩu vị kém, quỷ háo sắc. Trong chớp mắt, Diệp gia trở thành trò cười trong mắt người Cảng Thành, trên phố mọi người nhạo báng việc của công nhân rửa chén đã trở thành một nghề có triển vọng.
(*Cơ bất trạch thực: khi người ta đói đến mức mất kiểm soát thì đồ ăn bỏ vào miệng người ta không cần bất kỳ tiêu chuẩn gì, miễn là được no.)
Chưa dừng lại ở đó. Trên du thuyền khi ấy có rất nhiều ông chủ lớn. Tập đoàn Hoa Diệp của Diệp gia vốn muốn nhân cơ hội này bàn bạc một số dự án với bọn họ, chỉ vì xảy ra vụ bê bối, các ông chủ lớn cũng ngại hợp tác buôn bán với Diệp gia.
Không giống bao công tử giàu có khác, Diệp Chiếu Minh hiện không nắm giữ bất cứ chức vụ nào ở Tập đoàn Hoa Diệp, nhưng hắn vốn dĩ là người có thực lực, xuất thân danh giá, là nhân tài có thành tích xuất sắc ở nước ngoài, còn được coi là người tiếp quản tương lai của công ty Diệp gia ở Cảng Thành.
Lịch sử phát triển của Hoa Diệp ở Cảng Thành không quá lâu đời, đại bộ phận của Tập đoàn đều ở nước ngoài, ngay cả trụ sở chính cũng vậy, sau này Cảng Thành về nước mới bắt đầu thành lập chi nhánh và phát triển buôn bán tại đây. Đối với các ông lớn ở Cảng Thành, Diệp gia không phải đám mới nổi, mà là đám mới nổi ngoại lai đến tranh miếng mỡ của họ. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến vụ lùm xùm của Diệp Chiếu Minh dễ dàng bùng lên trong giới làm ăn ở Cảng Thành, liên tục tạo lên làn sóng giẫm đạp và chỉ trích Diệp gia.
Thấy thế gia mới nổi bị tát vào mặt, nhiều người không ngại đổ dầu vào lửa, tiện tay tát thêm một cái.
Chung Ý không khỏi cảm thấy hổ thẹn với Diệp gia. Cảm giác tội lỗi còn lớn hơn cả những đau đớn mà Diệp Chiếu Minh mang lại.
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cậu theo học trường nghề do Diệp gia tài trợ, tình cờ tập đoàn Hoa Diệp của Diệp gia có kế hoạch đào tạo chuyên viên thư ký, cậu được chọn đến Tinh Đảo để học các khóa thư ký thương mại trong hai năm. Học xong cậu không quay về đại lục, mà ở lại Cảng Thành tiếp tục học tập, vừa học vừa làm ngót nghét cũng được một năm. Sau khi kết thúc kỳ thực tập mà công ty sắp xếp cho cậu ở Cảng Thành cậu phải quay lại trụ sở chính ở đại lục* với tư cách là thư ký cấp cao.
(*Đại lục ở đây chỉ Trung Quốc nhưng tác giả vẫn dùng từ đại lục xuyên suốt câu chuyện nên mình mạn phép giữ nguyên.)
Loại dự án hỗ trợ sinh viên này đã được Tập đoàn Hoa Diệp của Diệp gia tại đại lục thực hiện cách đây mười năm, theo ý định của công ty, dự án không chỉ giúp đỡ người nghèo mà còn muốn bồi dưỡng một nhóm nhân tài trung thành với công ty. Chung Ý lớn lên trong một gia đình nghèo khó, có thể được chọn vào dự án lần này đã là phước phần mấy đời nhà cậu.
Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, nói cậu hãm hại nhà họ Diệp cũng không phải quá đáng.
Nếu như cậu không ham tiền, nhớ lấy một phần ân nghĩa*, nói không chừng Diệp Chiếu Minh đã tránh được tai họa.
(*Nã nhân thủ đoản: Ăn của người ta thì phải nói năng với người ta mềm mỏng hơn.)
Chung Ý đầu óc hỗn loạn, dành cả ngày trong bệnh viện chỉ để đọc báo, nóng lòng chờ đợi Diệp Chiếu Minh. Đồ cậu để trên tàu đã sớm được chuyển về đây, có điện thoại di động, có một nửa tiền lương cậu được trả trên tàu. Cậu làm được mười ngày, nhận lương mười ngày. Mấy tờ đô la cũng ở đó, chúng được đặt trong phong bì trông vô cùng chói mắt. Chung Ý không đủ mạnh mẽ để chống lại sức hút của tiền bạc, vậy nên cậu cẩn thận gấp chúng lại cho vào túi.
Ngay lúc đó Diệp Chiếu Minh bước vào, thấy cậu đang sắp xếp tiền trong túi. Hắn đi thẳng, ngồi lên ghế sô pha trong phòng bệnh, châm một điếu thuốc, sắc mặt lạnh lẽo hơn cả ngày thường, khuôn mặt thon gầy tựa như đang giễu cợt, nhìn Chung Ý bỏ tiền vào túi, ánh mắt mang theo sự cay nghiệt, sự cao quý và ngạo nghễ của trước kia đã biến mất không chút dấu vết.
Chung Ý không khỏi cảm thấy áy náy.
"Chuyện xảy ra đêm đó, cậu giải thích đi." Diệp Chiếu Minh không nhiều lời, đi thẳng vào vấn đề.
Những câu nói này đã chạy qua đầu Chung Ý không biết bao nhiêu lần, Chung Ý căng thẳng một hồi, bắt đầu kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Diệp Chiếu Minh nghe xong thì cười khẩy, hắn nói: "Chúng tôi đã kiểm tra ngay sau đó, phát hiện cà phê và nước trái cây đều bị bỏ thuốc. Vinh tam công tử làm việc đúng là cẩn thận." Hắn ngừng lại một chút, nói tiếp: "Máy quay đặt ở hành lang đêm hôm đó đã bị bọn chúng lấy đi, việc cậu có nói thật hay không, chúng tôi không thể kiểm chứng được. Điều duy nhất có thể khẳng định chính là tất cả những thứ này đều do cậu mang đến. "
Chung Ý cúi đầu, vô cùng áy náy: "Thật xin lỗi." Cậu dừng lại một chút, nói: "Tôi không phải bị mua chuộc, xin anh hãy tin tôi."
Diệp Chiếu Minh cười lạnh: "Đừng hòng giở trò trước mặt tôi, ai là người cho cậu năm ngàn đô? Cậu ở đây muốn giả vờ vô tội cho ai xem?" Hắn đứng dậy, ghét bỏ nói: "Chuyện này dừng lại ở đây, từ nay về sau, tôi không hy vọng sẽ nghe thấy bất cứ điều gì từ cậu về vấn đề này. Cậu xuất viện xong thì quay về nước. Cũng may cậu không phải người ở Cảng Thành, bọn họ không biết lai lịch của cậu, cậu có thể về đại lục bắt đầu lại cuộc sống mới, sau này sẽ không ai làm ảnh hưởng đến cậu." Diệp Chiếu Minh lạnh lùng vứt lại mấy câu, rồi xoay người rời đi.
Sau đó cũng không thấy hắn trở lại bệnh viện.
Cơ thể này dù sao cũng còn trẻ khỏe, thương thế không nặng, Chung Ý chỉ cần dưỡng thương vài ngày. Hằng ngày cậu nằm trong bệnh viện đọc báo, xem thời sự theo dõi quá trình Diệp gia xử lý mọi việc.
Cảng Thành là một chốn phồn hoa, mỗi ngày luôn xảy ra nhiều chuyện mới lạ, giới báo chí bắt đầu trở lại bổn phận của họ, moi móc đưa tin về lùm xùm của các ngôi sao và ân oán trong giới thượng lưu.
Trở lại công ty, không bất ngờ lắm, cậu bị sa thải.
"Chuyện xảy ra như vậy, công ty không thể nhận cậu vào làm. Học phí trước kia công ty chi trả cho cậu, không cần hoàn lại. Bằng cấp lúc trước của cậu ở nước ngoài vẫn còn khả dụng, nhưng thời gian cậu thực tập ở công ty sẽ không được công nhận. Ngoài ra, Tập đoàn Hoa Diệp đã cho cậu vào danh sách đen, từ nay về sau cậu sẽ không thể làm việc ở bất cứ chi nhánh nào của Hoa Diệp nữa." Công ty xử lý việc công theo phép công*, lạnh lùng hướng dẫn cậu điền xong hợp đồng, tịch thu thẻ ra vào của cậu, sau đó cho bảo vệ trong công ty đưa cậu ra ngoài.
(*Công sự công bạn: Xử lý vấn đề theo cách chính thống, không mang ý kiến chủ quan cá nhân. -Theo mienchuacay2021.wordpress.com)
Trên người Chung Ý chỉ đeo một chiếc túi, quần áo và sách vở để trong ký túc xá công ty đã được công ty thu xếp gửi về Cố gia ở đại lục. Lần đầu tiên đến Cảng Thành, cậu có ký gửi vài thùng hành lý, mặc dù khi đó trong túi cậu chẳng có gì cả, nhưng trong lòng lúc nào cũng trào dâng một cảm xúc đầy mãnh liệt và niềm tin vào tương lai tươi sáng.
Giờ đây hành trang ra đi của cậu chỉ còn chiếc túi nhỏ, cùng một nỗi lòng đầy tro bụi.
Chung Ý sụt sịt mũi, đi về hướng trạm xe buýt. Khách sạn Cảng Thành giá cả rất đắt đỏ, tranh thủ trời còn chưa tối, cậu có thể bắt xe buýt đến bến xe, rồi đi xe khách trở về đất liền.
Chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, Chung Ý tự nhủ. Chẳng qua, chỉ là một món nợ với Diệp Chiếu Minh, mãi mãi không có ngày đáp trả.