Khủng hoảng tài chính qua đi, Chung Ý cảm thấy cuộc sống so với trước kia đã thay đổi rất nhiều.
Vị trí của cậu trong công ty được nâng lên một bậc, điều này cũng liên quan đến việc cậu thi đậu chứng chỉ kế toán, lương cao hơn trước rất nhiều, thưởng cuối năm cũng nhiều hơn.
Sự nghiệp của Diệp Chiếu Minh được thăng tiến. Đặc biệt tại cuộc họp thường niên của công ty, chủ tịch tập đoàn Diệp Trường Tân tuyên bố Diệp Chiếu Minh được bổ nhiệm làm phó chủ tịch tập đoàn Hoa Diệp tại đại lục. Không khí cuộc họp được đẩy lên cao trào. So với ông thì vóc dáng và ngoại hình của Diệp Chiếu Minh giống hệt người mẫu nam, danh tiếng chống đỡ sự nghiệp trong giới thượng lưu, tràn đầy khí thế.
Mọi người hào hứng vỗ tay đến khi tay đỏ cả lên, Chung Ý cũng vậy.
Sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng hắn đã có bước chuyển mình trong sự nghiệp. Chung Ý tận đáy lòng thực sự cảm thấy hạnh phúc thay Diệp Chiếu Minh.
Một năm trở lại đây, thái độ Diệp Chiếu Minh đối với cậu đã ôn hòa hơn hẳn, phải nói là chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Bây giờ phần lớn thời gian hắn đều ở thành phố S, hai người thường xuyên ở cùng nhau. Tuy giọng điệu còn hơi lạnh nhạt nhưng hắn không còn gắt gỏng với cậu nữa.
Hắn chú ý đến cảm giác của cậu trên giường, kỹ năng... cũng được cải thiện. Nghĩ đến đây mặt Chung Ý đỏ lên.
Cuối tuần hai người thường ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh xung quanh thành phố. Có lúc Diệp Chiếu Minh lại dẫn cậu về Diệp gia, thỉnh thoảng sẽ ở đó qua đêm. Phòng Diệp Chiếu Minh có tủ quần áo của Chung Ý, phòng tắm để đầy dụng cụ tẩy rửa cho cậu, thuốc cũng được đặt trong phòng. Những thứ này là Diệp Chiếu Minh ra lệnh cho quản gia chuẩn bị, khiến Chung Ý mỗi lần gặp người hầu đều rất xấu hổ.
Diệp Chiếu Minh lúc đi công tác có hay gửi chuyển phát nhanh về nhà, thường là đặc sản địa phương, đồ ăn hay đồ dùng đều có đủ, gửi về một đống lớn. Chung Ý nói với hắn quá nhiều, sợ quá hạn không dùng hết lại lãng phí.
"Có một số là do người trong công ty địa phương gửi tới, cậu có thể mang về nhà." Diệp Chiếu Minh nói với cậu, cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.
Chung Ý thường xuyên phải ôm một đống đồ về nhà, nói dối với người nhà là phúc lợi của công ty hoặc đôi khi là sản phẩm mua theo nhóm. Diệp Chiếu Minh tặng cậu một chiếc ô tô, đây là thương hiệu nổi tiếng về hiệu suất tốt và độ an toàn cao. Chung Ý về nhà cũng thuận tiện hơn nhiều.
Sắp đến năm mới, cậu xin nghỉ ở công ty, về nhà nói với Diệp Chiếu Minh cậu sẽ rời thành phố khoảng hai tuần.
"Em gái cậu kết hôn? Bao nhiêu tuổi?" Vẻ mặt của Diệp Chiếu Minh từ trước tới nay luôn lạnh nhạt, dù trời có sập cũng không lay chuyển, Chung Ý hầu như chỉ có thể nhận biết tâm trạng hắn thông qua giọng điệu. Thấy tâm trạng hắn bây giờ rất thoải mái, Chung Ý vội vàng trả lời: "24 tuổi, vừa qua sinh nhật không lâu."
"Sớm như vậy?"
"Không còn sớm, người ở chỗ chúng tôi thường kết hôn như vậy, nghe nói người đàn ông đó rất tốt, lại cùng quê, cả hai đã muốn sớm ổn định cuộc sống." Đây là những chuyện ba mẹ đã nói cho cậu nghe qua điện thoại.
Diệp Chiếu Minh gật đầu biểu thị đã hiểu.
Sau đó nói với cậu: "Ngày mai tan làm thì đến Vân Lan Cư đi." Vân Lan Cư là chỗ căn nhà của Diệp gia.
"Ngày mai là giao thừa."
Chung Ý gật đầu.
Hôm sau cậu trở lại ngôi nhà của Diệp gia, Diệp Chiếu Minh vẫn chưa về. Chung Ý dọn dẹp lại phòng làm việc, quen thuộc bước vào phòng thay đồ trong nhà, lúc đang cởi quần áo bỏ vào giỏ thì Diệp Chiếu Minh bước vào.
Cậu mới chỉ mặc được quần lót, toàn thân trần trụi bày ra trước mặt Diệp Chiếu Minh.
Diệp Chiếu Minh mặt không thay đổi đi tới, lấy một bộ quần áo mặc ở nhà trong tủ ra, nói với cậu: "Mặc bộ này đi."
Chung Ý nghe theo.
Diệp Chiếu Minh đứng trước mặt cậu thay một bộ đồ khác. Chung Ý giúp hắn đặt quần áo đã thay vào giỏ, lát nữa sẽ có người hầu đến giặt ủi.
Vào nhà người ta ăn sung mặc sướng, Chung Ý ở bên Diệp Chiếu Minh chỉ dành phần lớn thời gian để hưởng thụ.
Không quen chút nào, nhưng cậu cũng không biểu hiện ra ngoài.
Thay quần áo xong cậu mới nhận ra mình và Diệp Chiếu Minh mặc đồ cùng kiểu và cùng màu, chỉ có cổ áo hơi khác một chút, của Diệp Chiếu Minh là cổ chữ v, còn của cậu là cổ tròn.
Diệp Chiếu Minh giống như không để ý, kéo cậu đến nhà hàng dưới lầu. Trên bàn chỉ có hai người nhưng có rất nhiều món ăn, gà vịt thịt cá đầy đủ, Diệp Chiếu Minh nói: "Coi như chúng ta tổ chức năm mới sớm."
Chung Ý nhìn qua mấy món trên bàn, không ngờ còn có một đĩa giò heo, đây là món ăn rất phổ biến ở địa phương trong dịp lễ tết, hay còn được gọi là "Cánh tay chiêu tài", ngoài ra còn có Kim Ngọc Mãn Đường*, Ngọc Thụ Kim Tiền. Cả một bàn đồ ăn được quản gia chuẩn bị theo quy chuẩn các món ăn trong đêm giao thừa, nhưng chỉ có hai người ăn thì như vậy là quá nhiều.
(*Kim ngọc mãn đường: Vàng ngọc đầy nhà.)
Chung Ý chưa kịp nói gì thì Diệp Chiếu Minh đã bỏ vào chén một miếng cá, phần thịt của miếng cá này nằm ở phía bụng, xương ít thịt mềm. "Cảm ơn." Cậu vội vàng nói.
Cảm ơn, cậu lột tôm đáp lại Diệp Chiếu Minh, đây là tôm tre nướng, không thêm gia vị gì, món ăn đơn giản ngày tết của người Trung Quốc này còn có một cái tên rất kêu khác đó là "Trúc báo bình an". Bữa ăn này hai người ăn rất hòa thuận, tuy không nói gì nhiều nhưng vẫn gắp đồ ăn cho nhau, Chung Ý lột tôm cho Diệp Chiếu Minh, Diệp Chiếu Minh trừ món này ra còn đút Chung Ý thêm mấy muỗng súp, hai người không hề để tâm đến việc dùng chung muỗng.
Ăn xong Diệp Chiếu Minh nói với cậu: "Đi xem rau chúng ta đã trồng đi."
Trong khu vườn của Diệp gia có một cái nhà kính, bên trong trồng rất nhiều hoa, lúc nào cũng có người làm vườn làm việc.
Lần trước Chung Ý đến xem một lần, tình cờ nhắc tới nhà cậu cũng có trồng rau và hoa, Diệp Chiếu Minh liền xây thêm một cái nhà kính, gieo nhiều hạt giống và làm thêm nhiều máng gỗ kê chậu hoa, chúng được phát triển rất tốt. Bình thường hắn không có sở thích gì đặc biệt, xây xong khu trồng rau thì bắt đầu chăm sóc, trông rất tươm tất, thỉnh thoảng còn bảo Chung Ý đi tiểu vào thùng gỗ, hắn nói rau được xối ít nước tiểu lên sẽ rất tươi tốt.
Trong nhà kính ngoài trồng rau còn trồng cả nho, cà chua bi và dâu tây, quất dành để chưng trong năm mới cũng có vài chậu. Dâu tây đã bắt đầu kết quả, trông màu sắc của vài cái cuống đã chín muồi, Diệp Chiếu Minh hái một ít, đi tới vòi nước bên cạnh rửa sơ rồi đút vào miệng Chung Ý, Chung Ý cắn một cái, ở đầu lưỡi hơi lạnh buốt nhưng trong khoan miệng rất ngọt ngào, rất tươi, cậu không khỏi híp mắt cảm nhận cái cảm giác vừa ngọt vừa lạnh trong miệng. Diệp Chiếu Minh lại cho cậu thêm một quả, đứng bên cạnh nhìn cậu ăn.
"Anh cũng ăn đi." Chung Ý bị hắn nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên.
Diệp Chiếu Minh tùy ý ăn hai quả, còn dư một quả thì đút cho Chung Ý. "Đợi những quả còn lại chín có thể đem đi làm bánh kem, sau này cậu đến đây sẽ không ăn hết được đâu." Hắn nói với Chung Ý.