Quán cà phê rìa phía sau nằm ngay giữa nhà của Lâm Nhuyễn và trường mẫu giáo, nhìn từ bên ngoài thì không có gì đặc biệt, ô cửa gỗ thông thường có treo một chiếc chuông gió nhỏ, khi mở cửa ra thì tiếng chuông vang lên, cũng không có gì khác biệt so với quán cà phê khác, vì vậy buổi chiều sau khi đưa Đản Đản đến nhà trẻ, Lâm Nhuyễn cũng đến quán cà phê.
Mở cửa, đinh linh linh linh ~
Lâm Nhuyễn dừng lại.
Sau đó, bàn tay đóng cửa lại, đinh linh linh linh linh ~
Tiếp tục mở cửa, đinh linh linh linh linh ~
Đóng lại...
"Quý khách, anh đi một mình hay có người chờ bên trong ạ?" Người phục vụ vội vàng từ quầy bar tiến lên, trên mặt mang theo nụ cười miễn cưỡng cúi người hỏi.
Thấy vậy, Lâm Nhuyễn không muốn chơi nữa, bình tĩnh đi vào quán cà phê, sau đó, đinh linh linh linh ~
Cậu lại muốn chơi tiếp...
Người phục vụ dường như đã nhìn ra được ý định của cậu, nhanh chóng chặn cánh cửa gỗ, đúng lúc này, ở góc cửa sổ, Tô Bạch mới đứng dậy vẫy tay với Lâm Nhuyễn, vì vậy Lâm Nhuyễn hừ một tiếng với người phục vụ tỏ ý không hài lòng, sau đó mới đi qua.
Thật ra lần gặp mặt này Tô Bạch rất căng thẳng, từ khi rời Lâm Nhuyễn đi, cậu ta đều chờ đối phương giải thích với mình, sau đó mới dỗ cậu ta trở về, nếu Lâm Nhuyễn đối xử với cậu ta hết lòng như trước thì những chuyện lúc trước cậu ta sẵn sàng bỏ qua.
Khi Lâm Nhuyễn ngồi vào chỗ, ánh mắt nóng bỏng đối diện háo hức nhìn chằm chằm khiến cậu cảm thấy không thích hợp, dù sao khả năng miễn dịch của cơ thể hiện tại đã mạnh hơn rất nhiều, đối mặt với một khuôn mặt nữ tính như vậy, trong lòng không còn cảm giác muốn nôn mửa nữa. Dù sao thì khuôn mặt như thế này cũng đã theo cậu hai đời rồi.
"Ừm... cậu ăn gì chưa?" Lâm Nhuyễn dùng muỗng khuấy trà matcha lung tung, hoàn toàn không nói nên lời.
"Thì ra anh còn quan tâm em có ăn hay chưa." Tô Bạch buồn bực nhìn cậu.
......
Vậy tiếp theo còn muốn thế nào? Cậu chỉ là một chương trình tôi còn phải quan tâm cậu ăn hay chưa?
Lâm Nhuyễn quay đầu góc 45 độ nhìn bầu trời, lộ ra vẻ mặt ưu thương, đổi chủ đề, "... Cậu còn nhớ chúng ta bắt đầu như thế nào không."
"Đương nhiên nhớ... Anh nói anh thích em, anh đã nói anh sẽ coi em như báu vật đẹp nhất trong đời, mãi mãi yêu em, anh còn nói..."
Lâm Nhuyễn hít sâu một hơi, quay đầu lại, bùm bùm phun ra cả đống lời, "Không phải tình yêu nào cũng sẽ có hồi đáp, cũng không phải là cậu yêu tôi thì tôi phải chấp nhận cậu, nếu giữa chúng ta có chút khả năng cũng sẽ không để cho người khác có cơ hội chen vào. Nếu hôm nay hai chúng ta ở bên nhau vậy chỉ có thể là xuất phát từ lòng biết ơn cậu, áy náy, đau lòng thậm chí coi cậu như cọng rơm cứu mạng, nhưng dù thế nào đi nữa thì mối quan hệ này cũng sẽ không pha trộn một chút tình yêu nào, điều duy nhất tôi có thể làm là đẩy cậu đi để cho cậu tìm một người có thể đi cùng cậu cả đời, mà người đó không phải là tôi!" Nói xong, Lâm Nhuyễn cầm lấy tách trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, cuối cùng ném cái tách xuống bàn, suýt chút nữa nghẹn chết cậu rồi.
Trước đó cậu đã để Miên Miên cài ngựa gỗ vào trong người Tô Bạch, mấy lời này là để kích hoạt nó. Cần phải nói xong mệnh lệnh cụ thể được đưa ra cho mục tiêu thì mới có thể vận chuyển. Cũng không biết tên thần kinh nào thiết kế ra những lời này. Vừa dài vừa ghê tởm, hoàn cảnh cũng không dễ dàng lựa chọn, cậu luôn cho rằng trước kia mình được sắp đặt làm tình nhân với Tô Bạch nhất định là đối phương theo đuổi cậu, bằng không cậu sẽ không bao giờ thích một kẻ yếu đuối như vậy, kết quả là cậu quên mất tính chất hệ thống này, mọi thứ đều do vai chính thụ làm chủ, cho nên lần này bản thân mình chỉ có thể bẻ ngược.
Quả nhiên, vừa nghe xong những gì cậu nói, biểu cảm trên mặt Tô Bạch dần dần chuyển từ nghi ngờ sang mờ mịt, cuối cùng trở thành máy móc.
"Chủ nhân, xin hạ mệnh lệnh." Giọng nói vốn dĩ nhẹ nhàng của Tô Bạch đã trở thành âm thanh máy móc mà Lâm Nhuyễn thường xuyên nghe thấy nhất.
"Tôi muốn cậu xâm nhập vào trung tâm hệ thống của thế giới này, đọc tất cả dữ liệu."
"Vâng, thưa chủ nhân."
"Sau khi đọc xong lưu trữ, hãy cấy ngựa gỗ này vào trung tâm hệ thống."
"Vâng, chủ nhân."
Đinh linh linh linh linh ~~
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Lâm Nhuyễn theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không ngờ lại nhìn thấy một bóng người áp suất thấp đi về phía bọn họ, từ vẻ mặt khó ở của người đàn ông này có thể thấy được người đến không có ý tốt.
"Trở về trạng thái ban đầu trước."
"Vâng, chủ nhân."
Trong nháy mắt, Lâm Nhuyễn nhìn thấy Tô Bạch chuyển từ biểu cảm máy móc sang biểu cảm cực kỳ đau khổ, sau đó nắm tay cậu, "Tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một chút hy vọng xa vời anh cũng không để lại cho em, em nguyện ý từ bỏ hết thảy vì anh..."
Lâm Nhuyễn không muốn để ý tới, nhưng cậu nghe câu cuối cùng theo phản xạ hỏi: "Không phải, 'hết thảy' là ai?"
"Từ 'hết thảy' trong tiếng Trung Quốc có nhiều cách giải thích, thường được sử dụng là 'tất cả, toàn bộ'. 'Hết thảy' trong Phật giáo cũng có ý nghĩa đặc biệt, chẳng hạn như: Phật pháp nói hết thảy được gọi là ba luân xa; hết thảy có năm pháp..."
"Hai người đang nói gì vậy." Sắc mặt Lâm Diệu ảm đạm gõ bàn, khí lạnh quanh thân khiến những vị khách xung quanh sôi nổi tránh xa.
"... Chúng tôi đang nói về từ 'hết thảy', trước đây tôi nghĩ đó là hệ thống hay tên của ai đó." Lâm Nhuyễn cười cười, dời vị trí trên ghế sô pha cho Lâm Diệu, trên mặt lộ ra vẻ cởi mở.
Nhưng Lâm Diệu một chút cũng không có ý tứ muốn ngồi xuống, "Sao hôm nay đi ra ngoài không nói cho tôi biết, tôi đồng ý cho em đi ra ngoài sao."
Khóe miệng Lâm Nhuyễn khẽ giật giật, "... Tôi đưa Đản Đản đến trường mẫu giáo mà thôi."
"Sau đó nhân tiện đi thăm người yêu cũ phải không?" Lâm Diệu cười lạnh nhéo cằm Lâm Nhuyễn, "Tôi nói tại sao đêm qua em lại đột nhiên nhiệt tình như vậy, ngay cả khi tôi muốn làm ở trên ban công em cũng nguyện ý, là cảm thấy áy náy do phản bội tôi?"
Lâm Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt Lâm Diệu, thấy đối phương không thực sự tức giận, trong lòng thả lỏng, nếu Lâm Diệu thật sự tức giận hắn sẽ hủy bỏ số liệu của Tô Bạch, như vậy lại phải cài ngựa gỗ vào nhân vật chính khác, mà lần này còn có thể thuận lợi hay không cũng khó nói.
Ngay khi Lâm Nhuyễn vừa định muốn giải thích, cậu đã bị Lâm Diệu đè lên ghế sô pha, rồi lăn xuống đất, mà chiếc ghế sô pha cậu vừa ngồi bị súng laser quét thành tổ ong vò vẽ.
Kính tường đã bị súng bắn vỡ thành nhiều mảnh, người bắn tỉa rõ ràng từ bên ngoài quán cà phê bắn vào.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Lâm Nhuyễn theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Bạch, lại phát hiện đầu đối phương đã bị bắn nát, lộ ra mạch điện phức tạp bên trong, giống như là bị cắt ra, thân thể đan xen thoáng hiện sau đó biến mất như những người khác trong quán cà phê.
Lâm Diệu lại ấn chặt đầu Lâm Nhuyễn vào trong lòng của mình để ngăn những mảnh vỡ thủy tinh văng lên người cậu, lúc này hắn cũng cảm thấy rất kỳ lạ, [Sói, tại sao lại triển khai hệ thống phòng thủ.]
[Hệ thống chủ nhận thức được sự xâm nhập của ngựa gỗ, vì vậy tự động kích hoạt hệ thống phòng thủ.] Sói con vừa xuất hiện trên không trung, vẻ mặt phức tạp nhìn Lâm Nhuyễn trong lòng Lâm Diệu, chương trình ngựa gỗ chỉ có thể bị thế giới bên ngoài cưỡng ép cài đặt, mà người này ngoại trừ "Lâm Nhuyễn" thì không còn nghĩ tới ai được.
Lâm Diệu cũng nghĩ tới chuyện này, lập tức cúi đầu nhìn người đang run rẩy nhắm mắt ở trong lòng hắn.
Chẳng lẽ thật sự là em ấy...
[Tao mặc kệ như thế nào, ngăn họ lại ngay lập tức! Nếu làm tổn thương tới em ấy, tao sẽ hủy diệt hết bọn họ!] Tay Lâm Diệu đang ôm Lâm Nhuyễn dần dần siết chặt, khí thế lạnh lùng trên người cũng dần trở nên nồng đậm hơn.
[Hệ thống phòng thủ không thể tự động dừng lại trừ khi tất cả nguy hiểm bị loại bỏ.]