Editor: Chym
° ° °
Lâm Nhuyễn nhìn Lâm Diệu đang bình tĩnh lấy khăn giấy lau máu mũi, nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trong dự đoán của cậu, khi Lâm Diệu nhìn thấy cậu xuất hiện hắn phải phản ứng như giật mình, chột dạ, vui mừng hoặc bình tĩnh.
Nhưng tại sao bây giờ lại có hiện tượng chảy máu mũi?
Lâm Nhuyễn ngây thơ mờ mịt đột nhiên không biết mình đi đâu, đứng ngơ ngác như thỏ con lạc đường, ngửi trái ngửi phải, không biết tiếp theo nên đi như thế nào.
Lâm Diệu thấy cậu như vậy, bàn tay to nắm lấy người ôm vào lòng, sau đó hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cặp đùi lộ ra dưới làn váy ngắn cũn cỡn của Lâm Nhuyễn, trong lòng vui buồn, lúc Lâm Nhuyễn lộ ra toàn bộ cũng không phải hắn chưa thấy, sao hôm nay lại thay quần áo nữ, nửa che nửa lộ... Khung cảnh dưới làn váy vừa rồi thật sự rất tốt.
Hồng phấn mịn màng.
Hứa Ngôn đóng vai phông nền xấu hổ nhìn Lâm Diệu thò tay vào váy của Lâm Nhuyễn, tràn ngập dâm tà rải rác xung quanh, nếu nói giây tiếp theo trình diễn màn play ngoài trời cũng có khả năng lắm, không khỏi hắng giọng hai lần, "Cậu, ừm, chỗ này người đến người đi, làm chuyện này không tốt..." Vừa nói xong lời này, Hứa Ngôn phát hiện toàn bộ sân thể dục chỉ có ba người bọn họ, anh ta ngượng ngùng nhưng không thể tìm lý do tốt hơn để tách hai người họ ra, cuối cùng chỉ có thể sờ mũi ấp úng không nói lời nào.
Mà Lâm Diệu cũng không hứng thú trong lúc làm bị người vây xem, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, như thể đang đuổi ruồi bọ đi, "Được rồi, không thấy cậu mày đang bận rộn sao, đi đi, thích đi nơi nào thì cứ đi."
Hứa Ngôn im lặng nhìn bóng dáng của Lâm Nhuyễn, trong lòng giãy giụa, khiến anh ta rời đi như vậy có chút không cam tâm, nhưng làm trái mệnh lệnh của cậu... Mình dựa vào cái gì đây? Cậu lúc nãy đã nói Lâm Nhuyễn là người cậu thích, chẳng lẽ mình muốn tranh giành người với cậu ư?
Nếu lúc này Lâm Nhuyễn cho anh ta một chút phản ứng, Hứa Ngôn cảm thấy dù phải trải qua bao khó khăn nguy hiểm cũng đáng giá, nhưng cho đến khi anh ta rời đi, Lâm Nhuyễn vẫn ngoan ngoãn nép vào lòng Lâm Diệu, mặc người đùa giỡn.
Từ khóe mắt, Lâm Nhuyễn nhìn thấy bóng lưng trầm xuống của Hứa Ngôn, liền hỏi Miên Miên, [Tao thắng rồi sao?]
Miên Miên ngẩng đầu nhìn màn hình, tiếp tục nằm úp sấp, [Chủ nhân, ngài thật sự muốn thắng sao?]
[... Còn tùy thuộc vào tình huống, chiến thắng sẽ có phần thưởng gì? Thua thì sao?]
[Phần thưởng thắng lợi... Trước mắt chính là cải tạo thân thể của ngài, có thể có được hoa cúc non mịn "hàm chứa vạn vật". Em biết chủ nhân không muốn cái này... Nếu thua, nhiệm vụ thế giới tiếp theo có thể khó khăn hơn. Nhưng em sẽ giúp ngài.]
Lâm Nhuyễn gật đầu, cân nhắc một chút, dường như thắng hay thua cũng không có gì?
Nhìn thấy mục tiêu công lược đã đi mất, Lâm Diệu cúi đầu nói nhỏ bên tai Lâm Nhuyễn: "Em còn có thể dâm hơn nữa không? Hửm? Ngay cả quần lót cũng không mặc." Tưởng tượng vừa rồi Lâm Nhuyễn vượt rào tới đây lộ ra phong cảnh, Lâm Diệu cảm thấy muốn động dục, thân dưới hơi ngẩng đầu lên chậm rãi ma sát trên người Lâm Nhuyễn, muốn để Lâm Nhuyễn biểu diễn lại lần nữa. Tốt nhất là diễn xong có thể trực tiếp ấn người xuống đất tử hình ngay tại chỗ.
Lúc này Lâm Nhuyễn mới nhận ra mình không mặc gì bên dưới váy, kết hợp với việc Lâm Diệu chảy máu cam, khuôn mặt nghiêm túc của cậu đột nhiên đỏ bừng, nhưng cậu vẫn bình tĩnh nói: “Tôi không có dâm!”
“Không dâm hả…” Bàn tay Lâm Diệu đang đặt trên đùi Lâm Nhuyễn di chuyển lên trên, nắm lấy thịt gậy của Lâm Nhuyễn, “Vậy quần lót của em đâu?”
Lâm Nhuyễn nhanh chóng ngăn chặn bàn tay đang làm chuyện xấu của Lâm Diệu, từ trong lòng đối phương ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn kẻ luôn thích bắt nạt cậu: "Anh, đây là trường học, đừng sờ loạn."
Mặc dù Lâm Nhuyễn sẽ bao dung hơn với người yêu mà cậu đã xác định, nhưng cũng sẽ vô thức ỷ lại đối phương, sẽ không giống lúc đối xử với Tu Cảnh không nói một lời là đánh, nhưng cậu vẫn có một điểm mấu chốt, không thể ở bên ngoài xằng bậy làm chuyện đồi phong bại tục!
"Em ăn mặc như thế này không phải để tôi sờ sao..." Biểu cảm trêu đùa của Lâm Diệu cứng lại khi nhìn thấy vết cắn nông trên môi Lâm Nhuyễn, sắc mặt hắn lập tức trở nên u ám, hắn nên cảm ơn Lâm Nhuyễn vì cơ thể cậu dễ dàng để lại dấu vết sao, không chỉ dấu vết do hắn để lại rất khó tiêu trừ, ngay cả dấu vết do người khác để lại cũng khó!
Lâm Diệu bóp cằm Lâm Nhuyễn nâng lên, nheo mắt nhìn dấu vết kia, "Tôi còn đang nghĩ vì sao tối hôm qua em không tới chỗ của tôi. Hóa ra là đi tìm người đàn ông khác... Ở trước mặt tôi nói rất hay, không làm thụ? Sợ là tối hôm qua nằm dưới thân người khác không biết như thế nào."
Lâm Nhuyễn cau mày, lảo đảo đưa tay giữ lấy bàn tay Lâm Diệu đang nắm cằm mình, “Anh nói cái gì.”
“Không phải sao, eo em nhỏ như vậy, trên giường hẳn là lẳng lơ tới chảy nước.” Lâm Diệu chế nhạo chặn lại nắm tay Lâm Nhuyễn, tay kia nắm lấy chân đang đá tới của cậu, dù trái lương tâm nhưng vẫn không ngừng nói, “Tức giận như vậy, người đàn ông đó không thể thỏa mãn em sao?”
Lâm Diệu đã đoán được thân phận Lâm Nhuyễn cũng là người làm nhiệm vụ. Thân phận dù sao cũng là do hệ thống làm ra, dù giống người thế nào thì vẫn là trình tự, hơn nữa theo giả thiết vai chính thụ chính là bạch liên hoa dễ dàng đẩy ngã, làm sao giống với người trước mặt lúc nào cũng xù lông... Tính tình còn rất nóng.
Nhưng cho dù là như vậy, nếu Lâm Nhuyễn lên giường với những mục tiêu khác để giành phần thắng, cũng không phải không có khả năng, rốt cuộc thời gian bọn họ ở chung cũng không dài... Nghĩ đến dáng vẻ lúc Lâm Nhuyễn nằm dưới thân người đàn ông khác, Lâm Diệu cảm thấy trong lòng dù thế nào cũng không thể kìm nén được lửa giận, “Chỉ là thân thể dâm đãng của em, buổi tối không có đàn ông chịch không thể ngủ được sao.”
“Lâm Diệu, tên khốn kiếp!!!” Lâm Nhuyễn nảy sinh ác độc vung tay lên. Mỗi chiêu thức đều hung hiểm, nhưng mặc dù cậu có đai đen Judo, cậu vẫn kém xa đối thủ Lâm Diệu về kinh nghiệm thực chiến.
Lâm Diệu không ngừng nghiêng người né tránh, cho đến khi nhìn thấy vành mắt Lâm Nhuyễn bắt đầu đỏ hoe, trong lòng hắn đau đớn, lúc này mới bình tĩnh lại, khi Lâm Nhuyễn lộ ra sơ hở vì bị mình "càn quét", hắn bắt chéo hai tay cậu lại khống chế đối phương.
Lâm Nhuyễn bị quay người áp chế, giãy giụa vài cái, nhưng thấy không thoát ra được, không khỏi khó chịu, “Anh cút ngay cho tôi!”
Lâm Diệu lật người đè chặt cậu dưới thân, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Lâm Nhuyễn, “Tối qua em đi đâu, đi với ai, làm chuyện gì.”
Lúc này, ngay cả Lâm Diệu cũng không hiểu bản thân hắn muốn gì. Giữa hắn và Lâm Nhuyễn chỉ có quan hệ cạnh tranh. Nếu đối phương muốn lên giường cùng những người đàn ông khác để chiến thắng cũng là chuyện bình thường. Trước khi bước vào thế giới sói con cũng đã nói với hắn, mỗi nhân vật thụ chính sẽ lên giường với một người khác để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hắn cố tình không muốn Lâm Nhuyễn là một trong những vai thụ chính đó.
Lâm Nhuyễn đột nhiên yên lặng nhìn Lâm Diệu mấy phút, ánh mắt đều lộ ra vẻ thất vọng, "Tối hôm qua tôi ở nhà, ngủ một mình."
“… Vậy vết cắn trên môi của em làm sao có?” Lâm Diệu giơ tay lên muốn lau vết chói mắt kia, nhưng Lâm Nhuyễn trực tiếp tránh ra.
Lâm Nhuyễn quay đầu lại, nhìn về phía xa một chút, “Hôm nay diễn 'Người đẹp ngủ say' bị chó cắn.”
Lâm Diệu cân nhắc, cuối cùng mới tin tưởng buông Lâm Nhuyễn ra, trở tay kéo người ôm vào lòng, giọng điệu lộ ra vẻ uy hiếp, "... Em nghe rõ đây, tôi mới là người đàn ông của em. Sau này nếu không có sự cho phép của tôi, em không được phép lại gần những tên đàn ông khác, lại để cho tôi biết trên người em có lưu lại dấu vết của kẻ khác, tôi sẽ chịch em không thể xuống giường được! Nghe rõ chưa!"
Lâm Nhuyễn hừ lạnh, nắm lấy quần áo của Lâm Diệu ném người qua khỏi vai. Cuối cùng cậu giơ ngón giữa: "Có bản lĩnh thì anh phát tán ảnh nóng đi, hôm nay hai chúng ta phân định rồi!"
_______________________________________
Tác giả có chuyện muốn nói: Chương tiếp theo kết thúc thế giới này ~~~