*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Kiwi
Beta: Dâu Tây
_________
Hai năm sau.
Những người trên quảng trường Columbus vẫn vậy, cây ngô đồng càng ngày càng tươi tốt, tác phẩm điêu khắc bằng đồng vẫn luôn duỗi tay chỉ về phương xa, thời gian trôi qua khiến nơi đây yên bình hơn, những người nghệ sĩ đường phố lang thang biểu diễn các tiết mục, đại lộ này đã có thêm những nét nghệ thuật mới.
Mỗi tuần Carlos đều tới đây bất kể mưa gió, cậu sẽ mang theo một chiếc kẹo que cùng một cốc nước, sau đó ngồi xuống ghế dài bên trái pho tượng cho chim ăn, vẽ một vài bức họa.
Chàng trai tóc vàng mười sáu tuổi ngày càng cao, dáng người cao 1m8 cân xứng với khuôn mặt tuấn tú, các nữ sinh trong trường học đều phát cuồng vì cậu. Đôi khi, sẽ có cô bé táo bạo nào đó tới La Masia xem cậu tập luyện và thi đấu. Khi bên sân có người gọi “Carlos, cố lên”, cậu sẽ theo bản năng mà nhìn về khán đài, nhưng cô bé xinh đẹp có mái tóc màu đen kia vẫn chưa từng xuất hiện.
Hôm nay là một ngày nắng, nắng tháng sáu làm sóng biển phập phồng trên mặt nước, tựa như lá vàng rơi giữa mặt biển rộng. Carlos nhìn ra xa một hồi, bóc vỏ cây kẹo que cầu vồng ra rồi bỏ vào trong miệng ngậm, sau đó cầm bút lên tỉ mỉ phác hoạ.
“Xin chào, xin hỏi cậu có thể vẽ cho chúng tôi một bức được không?” Một cô gái với khuôn mặt tàn nhang đỏ mặt hỏi cậu, bên cạnh là người bạn học hơi lùn cúi đầu không dám nhìn cậu, cánh tay ôm chặt lấy người bạn của mình.
Đã có rất nhiều người hiểu lầm cậu là họa sĩ đường phố nên nhờ cậu vẽ hộ, nơi đây đã diễn ra rất nhiều cuộc gặp gỡ tình cờ rồi nên duyên, có mấy cô gái trưởng thành quyến rũ, cô bé ngây ngô thẹn thùng, thiếu nữ ôm trong mình mối tình đầu bày tỏ tình cảm với cậu.
Carlos không ngẩng đầu, tiếp tục vẽ, nói: “Xin lỗi, tôi không phải họa sĩ, muốn vẽ tranh phiền rẽ phải rồi đi thẳng.”
Cô gái nhỏ người lập tức đỏ mặt, muốn kéo cô gái mặt tàn nhang rời đi, cô gái tàn nhang không vui nói: “Không phải cậu đang vẽ tranh sao? Sao không thể giúp chúng tôi vẽ một bức?”
Lần này Carlos không nói thêm gì nữa, cậu mô tả vài nét cuối cùng, bỏ nước và bức tranh vào ba lô, nhanh chóng rời đi, bỏ mặc cô gái đang ríu rít phía sau.
Nét vẽ của cậu ngày càng tinh tế, nhưng nhân vật chính trong đó vẫn luôn chỉ là một người.
Carlos sẽ nhìn về đất nước ở phương xa kia, sau đó vẽ hình bóng cô gái trong tưởng tượng của cậu. Mỗi khi ngồi ở quảng trường Columbus, cậu đều cảm thấy, hai người ở rất gần, gần đến mức hai trái tim như thể dán lên nhau.
Hình xăm trước ngực hơi nóng lên.
Cách đây không lâu, cậu nhận được thông báo từ U19 Barca, kết quả kiểm tra sức khoẻ cùng với thành tích hiện tại của Carlos đều rất xuất sắc, cậu được huấn luyện viên của U19 để mắt tới.
Mùa giải mới sắp bắt đầu, ở mùa giải trước, thành tích của U19 vô cùng kém, huấn luyện viên yêu cầu các đội dưới đề cử nhân tài. Huấn luyện viên của La Masia đang cố gắng giúp Carlos rèn luyện tốt hơn, giúp cậu trưởng thành nhanh hơn để đề cử ngôi sao mới cho U19.
U19 là một đội bóng chuyên nghiệp, lọt vào đội ngũ này, đồng nghĩa với việc có thêm nhiều cơ hội để phát triển và phải đối mặt với những thử thách lớn hơn. Không hề mất nhiều thời gian, Carlos đã xuất sắc vượt qua tất cả các hạng mục yêu cầu, chiều nay, cậu sẽ ký hợp đồng với ban huấn luyện.
Ở trong ký túc xá tắm rửa một lát, cậu thay một bộ âu phục rồi đi tới văn phòng của huấn luyện viên.
Cậu không có người đại diện, nhưng bù lại trước đó, Thẩm Kha đã cung cấp cho cậu một chồng lớn kiến thức pháp luật, dặn cậu mở to hai mắt nhìn kĩ để tránh dính phải bẫy, không chỉ vậy anh còn lải nhải dài dòng kể ra một danh sách dài những cầu thủ vì tranh chấp kiện tụng mà sự nghiệp đi xuống.
Thẩm Kha đã xuất sắc trở thành sinh viên năm nhất của khoa luật tại một trường ở Madrid, đầu óc anh linh hoạt, giao tiếp khéo léo, xử lý tốt các tình huống. Trong trường học nổi tiếng của người nước ngoài này, dù là người Trung nhưng Thẩm Kha hòa nhập rất nhanh. Carlos và anh coi nhau như anh em, cũng có thể coi như bạn bè, thường xuyên liên lạc qua điện thoại, Carlos có thể nói chuyện với anh bằng tiếng Trung vì cậu đã sử dụng khá tốt ngôn ngữ này.
“Chào huấn luyện viên Pellet, ngài khỏe chứ?” Carlos bắt tay hàn huyên với ông.
Pellet thuận thế tặng cậu một cái ôm: “Nhìn tiền vệ tương lai của U19 một cái nào, quả thật rất tốt.” Không thể không nói, Pellet rất vừa lòng đối với cậu, ông hy vọng có thể tiến cử thiên tài này trước khi bị đội bóng khác phát hiện ra.
“Không nói nhiều nữa, cậu xem đi, đây là hợp đồng.” Pellet đưa hợp đồng cho Carlos.
Không có cái bẫy nào trong hợp đồng cả, Carlos bỏ qua đoạn này, nhìn sang mặt sau.
“Sau khi thảo luận, chúng tôi nhất trí trả cho cậu 2000 Euro mỗi tuần, thời hạn hợp đồng là ba năm, cậu thấy thế nào?” Pellet mở miệng nói, “Carlos, đây là điều kiện tốt nhất chúng tôi có thể tạo ra cho cậu.”
Carlos gật đầu, cậu biết, điều khoản hợp đồng này là có lợi cậu, đối với một cầu thủ trẻ tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm mà nói, hợp đồng với thu nhập hàng tuần như vậy chính là một canh bạc xa hoa.
Đương nhiên, với mức lương như vậy cũng phải xem đối tượng là ai, nhưng ở cấp độ hiện tại của Carlos, đó là một số tiền lớn. Carlos có chút lung lay. Với số tiền như vậy, cậu có thể mua cho Bella rất nhiều vòng ngọc trai.
Nhưng chỉ thoáng qua giây lát, Carlos tỉnh táo lại, cậu nhấp khóe miệng, nói: “Huấn luyện viên Pellet, rất xin lỗi, em muốn hỏi một vấn đề.”
“Cậu hỏi đi.”
“Sau khi ký hợp đồng, tỷ lệ xuất hiện của em ở mùa giải này là nhiều hay ít?” Carlos ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào vị huấn luyện viên trước mắt.
Pellet ngẩn ra, ông chăm chú nhìn vào khuôn mặt hơi non nớt, hít một hơi thật sâu: “Không nhiều lắm, nhưng tôi đảm bảo cậu sẽ được ra sân.”
“Em hiểu rồi.” Carlos bình tĩnh như lúc đầu, cậu trả lại hợp đồng cho Pellet, nói, “Em nghĩ hợp đồng này không hợp với em. Huấn luyện viên, ngài làm lại cho em một hợp đồng mới đi.”
Không chờ Pellet lên tiếng, Carlos tiếp tục nói: “Mỗi tuần chỉ cần 200 đồng Euro, thời hạn kéo dài hai năm, nhưng ngược lại phải đảm bảo tần suất xuất hiện trên sân của em ở mùa giải này, ngài thấy thế nào?”
Giọng nói của thiếu niên trầm thấp, bình tĩnh như là mặt hồ yên ả.
Pellet mở to hai mắt nhìn, ông thấp giọng hỏi lại: “Cậu biết cậu đang nói gì không?”
“Em biết.” Ánh mắt Carlos trở nên kiên định.
“200 Euro so với 2000 Euro, cậu phải biết rằng chênh lệch lớn thế nào.” Pellet gõ gõ bàn, “Tôi hỏi lại lần nữa, cậu chắc chắn chứ?”
Carlos đứng lên, đôi tay chống trên bàn, dáng người cao 1m8 khiến cái bàn trở nên thấp bé, “Huấn luyện viên, hãy để em chơi ở mùa giải này với 200 Euro một tuần. Trước mùa giải tới, mọi người có thể bán em với giá cao hơn hoặc cho mượn. Đây là cuộc mua bán có lời.”
Pellet suy nghĩ một phen, nói: “Vậy thì tốt, để tôi gọi người tới sửa hợp đồng, cậu chờ một chút.”
Sau khi sửa hợp đồng, Carlos bắt tay với Pellet lần nữa rồi rời khỏi văn phòng.
Dưới ánh mặt trời, mỗi bước đi của cậu đều rất kiên định, Pellet nhìn dáng vẻ này, thở dài, “Chúc may mắn.”
Câu lạc bộ sẵn sàng chi ra 2000 Euro là do đã nhìn thấy khả năng của Carlos, họ tin thành tích của thiếu niên này sẽ mang đến một dòng máu mới cho toàn đội. Năm nay cậu mới mười sáu tuổi, trước hết sẽ rèn luyện một năm ở U19, đến năm sau cậu sẽ trở thành chân sút chủ lực của đội, đây là một bản hợp đồng tốt với tất cả mọi người.
Mỗi năm có rất nhiều cầu thủ đổ xô vào lĩnh vực bóng đá, nhưng có bao người có thể chân chính thu hút được cái nhìn của khán giả? Từ U19 đến dự bị, từ đội dự bị đến đội trẻ, đây là một khoảng trống lớn.
Bạn không biết, có bao thành viên U19 và đội trẻ không thể di chuyển trên sân.
Carlos không muốn như vậy, cậu cần đẩy nhanh tốc độ, cậu tự nói với chính mình, không thể có chút lơ là hoặc từ bỏ nào, mùa giải này cậu cần phải gia nhập U19, phải vào sân thi đấu, chứ không phải ngồi trên băng ghế dự bị ngoài sân, yên lặng mà ăn không ngồi chờ, chờ đến khi người này rời đi, đợi đến năm thứ hai mới được ra sân sân, cậu không chờ nổi.
Cách một lớp quần áo, cậu sờ hình xăm ở ngực, “Bella, anh sẽ đứng trên đỉnh cao thế giới, khiến em có thể nhìn thấy anh.”
Ký hợp đồng xong, cậu xin phép huấn luyện viên cho rời khỏi đây bốn ngày, sau đó sẽ lập tức quay lại huấn luyện, huấn luyện viên sảng khoái đồng ý.
Vào một ngày nắng đẹp, Carlos mặc bộ trang phục giản dị sọc xanh xen trắng, đi tới sân bay El Prat.
Cậu từng hai lần tiễn cô gái tóc đen của cậu ở đây, mà lúc này, cậu muốn liều một lần, đến tìm cô.
Máy bay cất cánh, Carlos đeo bịt mắt lên, giờ đây, cậu sẽ đến một đất nước khác, nơi mà mỗi tuần cậu đều nhìn ra xa, là phương trời mà lòng cậu muốn đi nhất, nơi đó có Bella.
____________
Tô Thanh Gia ngồi trong phòng luyện đàn, so với Barcelona nóng bức, Philadelphia có bốn mùa rõ rệt, tháng sáu, nơi đây phiếm lạnh, buổi tối phải khoác thêm một áo khoác mỏng.
Hút một điếu thuốc lá bạc hà, Lilith bắt chéo chân, giầy cao gót màu đen lộ ra sự quyến rũ, chiếc vớ màu đen từ mắt cá chân bao lấy bắp chân cô, dù là đến lớp, Lilith vẫn thích ăn mặc như thể giây tiếp theo sẽ đi tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu, bộ váy màu đen tinh tế khiến thân hình mê người của cô hiện ra, cô đánh lớp son môi màu đỏ thẫm, động tác phun ra nuốt vào sương khói không khác gì trong điện ảnh.
Lilith chính là nữ giáo viên quyến rũ Tô Thanh Gia gặp lúc khai giảng, cô nổi tiếng là giáo viên xinh đẹp động lòng người, nhưng nghe nói tuổi của cô là một bí mật, truyền thông và đám học sinh tám lâu như vậy cũng không ai biết, ngoài việc là nghệ sĩ piano, cô còn là một nhà thiết kế, có địa vị khá cao trong giới thượng lưu.
Tuy nhiên, giờ đây cô ấy đang là giáo viên dạy piano, lúc nào cũng có ý định lôi kéo học sinh của Louis.
Louis không thể lay chuyển được nữ giáo viên này, hơn nữa học trò của mình lại là con gái, ông nghĩ Tô Thanh Gia có thể học được chút gì đó từ cô, tuy không vui, nhưng ông vẫn thường xuyên mời Lilith tới dạy Tô Thanh Gia học.
Trong hai năm này, Tô Thanh Gia cũng thăm dò được một chút tính tình các giáo viên, Lilith chính là một trong số đó, cô ấy là điển hình cho hình tượng ngự tỷ hắc ám, cầm thêm roi là có thể trở thành phiên bản nữ “Năm mươi sắc thái”.
Nhìn nhìn Lilith còn đang phun khói, Tô Thanh Gia cảm thấy, người này không tồi, nhưng có phải ma nữ không?