Dòng thứ nhất đúng là tên của cô, không sai chút nào.
Nhưng chữ “vợ” ở dòng thứ hai chữ là cái quỷ gì thế?
Ninh Mông dụi dụi mắt, trợn mắt lên nhìn, chữ vẫn y nguyên không thay đổi, nét chữ thanh tú lại có chút quen thuộc, nét kết thúc đầy dứt khoát.
Cô vội vàng lướt xuống, tình trạng hôn nhân thế mà lại biến thành đã kết hôn?
Ninh Mông: “…”
Vừa mở mắt liền biến thành người phụ nữ đã có gia đình?
Cô vừa mới tốt nghiệp đại học, còn chưa từng yêu đương, cứ vậy mà đã kết hôn rồi?
“Đáng sợ.” Hệ thống đã lâu không xuất hiện đột nhiên nhảy ra, nhìn mấy hàng chữ thì không nhịn được nói.
Ninh Mông gập sổ hộ khẩu lại cái “bạch”, lồng ngực phập phồng, vừa nghĩ tới tình hình bây giờ là cô đã hít thở không thông rồi.
Hệ thống nói: “Dù sao cũng có cái thân phận, ít ra còn tốt hơn là không có hộ khẩu.”
Ở trong mắt nó, không hộ khẩu là một việc rất phiền toái.
Nghe nói trước kia có một người xuyên không, không giải quyết được vấn đề thân phận nên không có hộ khẩu, kết quả cuối cùng lại bị vật hi sinh đã hắc hoá vạch trần, sau đó bị cảnh sát ở thế giới kia bắt được, cuối cùng không hoàn thành nhiệm vụ.
Ký chủ của nó không thể không có hộ khẩu được.
Nghĩ đến đây, nó không nhịn được đem lôi hết những lời khuyên của các hệ thống tiền bối ra, thề phải thuyết phục được cô.
Ninh Mông muốn nói lại thôi, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Hệ thống, ngươi thế này cứ như tên bán hàng đa cấp ấy…”
Hệ thống quyết định không nói nữa.
Ninh Mông lại mở sổ hộ khẩu ra, nhìn chằm chằm chữ viết tay màu đen bên trên, không biết đây là thật hay giả.
Chẳng lẽ không phải bây giờ đều đánh máy hết sao?
Đây vẫn là bản viết tay, hay do Thời Thích đang không vui nên cố ý dùng nó để lừa gạt cô?
Nghĩ đến đây, Ninh Mông giơ sổ hộ khẩu như bàn ủi trong tay lên, đặt trước mặt người mặc tây trang đen, “Bên trên này… Có phải là viết nhầm rồi không?”
Có lẽ là do quá sốc, cô nói chuyện lắp bắp, suýt chút nữa thì cắn vào lưỡi.
Loading...
Người mặc vest đen nhìn cái tên trên sổ hộ khẩu trước mặt, liếc đến mấy dòng tiếp theo, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ nhưng mặt lại không có chút biểu cảm nào.
Thế mà hắn lại nhìn thấy được...
Hắn lặng lẽ nuốt nước miếng, lắc đầu nói: “Đây quả thực là chữ viết tay của cậu Thích, còn lại thì tôi cũng không rõ lắm, nhiệm vụ của tôi là phải để cô đọc xong.”
Còn về phần nó là thật hay giả thì hắn ta cũng không rõ.
Nhưng hắn ta biết chắc chắn một điều, nhìn thái độ của Thời Thích thì sợ rằng cô gái trước mắt này sẽ là nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Thời rồi.
Ninh Mông thu tay lại, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục.
Cô nhanh chóng lật tiếp, cuốn sổ hộ khẩu này có không ít trang, nhưng chỉ có hai người là cô và Thời Thích ở mặt trên.
Có lẽ là giả.
Thời Thích đã nói sẽ cho cô thời gian, cô vẫn chưa thể hồi phục tinh thần từ mối quan hệ trước, nên vẫn cảm thấy có chút khó xử.
Có điều chứng minh thư là thật.
Cuối cùng mình cũng không còn là người không có hộ khẩu nữa, Ninh Mông cầm chứng minh thư cười mấy tiếng ha ha, từ giờ trở đi, cô có thể tồn tại trong thế giới này rồi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô vẫn có thể hưởng phúc tới bảy mươi mấy năm, tức là hơn 90 tuổi mới qua đời, tuổi thọ rất dài.
Nhìn cô xem xong tất cả đồ vật, người mặc vest đen rời khỏi dinh thự.
Ninh Mông chỉ có thể ở đây đợi Thời Thích quay lại để hỏi về sổ hộ khẩu.
Đợi mãi mà chưa thấy anh về, cô mới tranh thủ mò lên trang web kia của Hoàng Phỉ Phỉ.
Trang web nói khó tìm thì cũng không phải, dựa vào thông tin mà cô gái kia đưa thì tìm bài post kia rất dễ, sau đó là có thể đi vào.
Trang đầu của diễn đàn rất đơn giản, hầu như không có gì cầu kỳ, cũng không có quảng cáo, có đủ các loại bài post, mà những bài post đó đều có tiêu đề rất kỳ dị.
Ví dụ như bài thứ nhất ở đầu trang hỏi về Kumanthong (*).
(*) Kumanthong: là một loại thần giám hộ huyền bí theo tín ngưỡng dân gian của người Thái Lan hay còn được biết đến như một loại bùa ngải huyền bí. Người ta tin rằng, nó mang lại sự may mắn và phát tài cho gia chủ sở hữu nó nếu được thờ phượng chu đáo
Ninh Mông có biết một chút về Kumanthong.
Đây là điều khá lâu trước đây cô nghe được mấy người bạn cùng phòng thảo luận về Thái Lan, Kumanthong vốn là loại đồ vật cát tường được thờ cúng trong nhà, có thể mang lại may mắn cho thế hệ con cháu đời sau.
Nhưng với sự phát triển ngày nay, Kumanthong lại trở thành vật tà ma, hơn nữa còn liên quan tới trẻ em.
Cô trượt xuống dưới, ngoài Kumanthong, còn có bài hỏi về biện pháp nuôi Lệ quỷ.
Chủ bài post có vẻ là một người bình thường nên muốn nuôi một con ma nữ, nên định ra tay với bạn gái mình.
Bên trong có vài câu trả lời lẻ tẻ, hầu như những ý tưởng được đưa ra cái này so với cái kia càng khủng bố hơn khiến người xem tê dại cả da đầu.
Ninh Mông vội vàng thoát ra xóa lịch sử xem.
Không biết sao Hoàng Phỉ Phỉ lại tìm được cái diễn đàn này, đúng là quái dị, đủ loại ý tưởng phương pháp, có thể u ám được đến đâu thì sẽ u ám đến đấy.
So với những người khác thì Hoàng Phỉ Phỉ đã được xem là bình thường rồi.
Một lúc sau, Ninh Mông chậm lại, lướt qua các hot search trên Weibo, chuẩn bị bổ sung thêm kiến thức cho mình.
Cô muốn sống ở thế giới này nên không thể chỉ ngồi ở một chỗ không làm gì, nếu cô không biết gì hết thì có khác gì đồ ngốc đâu.
Lướt xuống một loạt hot search, phần lớn đều liên quan đến người nổi tiếng, còn lại thì liên quan tới chính trị.
Cô bấm vài cái, xem xong liền thoát ra ngoài, cuối cùng bấm vào một tin nữ sinh đại học bị sát hại.
Tương tự như những gì cô đã trải qua ở đại học C lúc đó, có đủ kiểu suy đoán, nhưng cái chết lần này đẫm máu hơn.
Nói đến đây, Ninh Mông lại nghĩ tới Cố Nam Tây.
Đầu tiên cô tìm kiếm Cố Nam Tây trên Weibo nhưng không có bất kỳ tin tức nào, sau đó cô vào trình duyệt, trên các ứng dụng mạng xã hội khác cũng có, chẳng qua là tin tức rất lâu trước
kia, có lẽ là trước khi cô ta chết.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng cô vào diễn đàn của đại học C.
Người ngoài có thể truy cập vào diễn đàn này để xem các bài post, nhưng cô vẫn chưa thấy gì về cô ta.
Nếu hỏi Thời Thích, cô sợ sẽ nghe được những thứ không nên nghe, chỉ có thể trông chờ xem về sau mình có thể mò được không thôi.
Cô tắt di động, ngả người lên ghế sô pha thở dài.
Nghĩ đến tình trạng đã kết hôn trên sổ hộ khẩu, trong lòng cô luôn cảm thấy sự kỳ lạ không thể nói rõ, chính cô cũng không diễn tả được.
Không đợi cô nghĩ lâu, lại có thêm một người mặc vest đen tới.
Lần này thay người khác. Ninh Mông không nhịn được quan sát, anh ta với người lần trước trông rất giống nhau, tựa như hai anh em vậy.
Dường như biết được cô đang nghĩ gì, người mặc vest đen chủ động nói: “Người lúc nãy là anh trai của tôi.”
Thì ra là thế, Ninh Mông gật gật đầu rồi hỏi: “Đây là đi đâu thế? Thời… cậu Thích không nói với anh à?”
Anh ta lắc đầu: “Thích thiếu chỉ dặn tôi đến đây đón cô, còn việc phải đi đâu làm gì thì tôi không biết.”
Cách nói chuyện của hai anh em giống hệt nhau, Ninh Mông cũng không trông mong có thể hỏi thêm được gì, ngoan ngoãn lên xe.
Hệ thống đột nhiên xuất hiện: “Đi hưởng phúc đấy.”
Ninh Mông: “…” Có tin ta đánh chết ngươi không.
Hệ thống lẩm bẩm: “Cháu trai cả của cô đối xử với cô tốt thật đấy, cô đi theo anh ta đi, dù không ăn được thịt thì vẫn là có thể uống chút canh.”
Ninh Mông cười lạnh: “Ngươi biết nhiều thật đấy.”
Hệ thống nâng cao giọng: “Anh ta là nam chính mà, thế giới này được hình thành quay xung quanh anh ta đấy, chỉ cần anh ta bình thường, thế giới này sẽ bình thường.”
Phải nói là có liên quan rất lớn tới ký chủ của nó.
Lúc trước, sau khi đắp nặn xong cơ thể của ký chủ, nó đã phát hiện ra tinh thần của Thời Thích hoàn toàn khác với trước đây, lúc ấy nó đã đưa ra quyết định là vẫn để ký chủ bên cạnh Thời Thích.
Về việc Ninh Mông không thể tìm được cửa ra ở khách sạn, đương nhiên là do nó cố ý không đưa bản đồ ra đấy.
Cũng may mọi thứ diễn ra không khác lắm so với dự kiến của nó.
Xe đi thẳng một mạch, không biết qua bao lâu, cuối cùng dừng ở một cửa hàng có tên tiếng Anh.
Ninh Mông còn đang mơ mơ màng màng thì cửa xe bên cạnh đã bị kéo ra, Thời Thích đứng ở nơi đó nhẹ nhàng khoan khoái nhìn cô: “Ra đi.”
Giống như một câu mệnh lệnh, nhưng lại không phải là mệnh lệnh..
Hôm nay anh mặc âu phục, hơi khác so với những bộ cô thường thấy, nhưng không thể không nói, Thời Thích đúng là cái giá treo quần áo, mặc cái gì cũng đẹp.
Cô hỏi: “Tới đây làm gì thế?”
Mặt Thời Thích không đổi sắc nói: “Mua quần áo.”
Ninh Mông nghi hoặc, quần áo trong cửa hàng này hình như khá ít, hơn nữa cửa hàng còn trang hoàng vừa xinh đẹp lại xa hoa nha?
Tự dưng lại có cảm giác được làm người giàu.
Cô không nhịn được nghĩ, trải qua mấy năm, có lẽ bây giờ Thời Thích đã trở thành người nắm quyền của Thời gia, điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mặc dù rất xấu hổ, nhưng đúng là bây giờ cô không có quần áo, ngay cả bộ quần áo này cũng là bộ được đưa đến dinh thự nhà họ Thời trong lúc chờ chứng minh thư, còn bộ quần áo của cô chính là bộ mà hệ thống mô phỏng làm theo bộ trước khi cô chết vẫn bị ném ở khách sạn, không biết bây giờ đang ở đâu nữa.
Ăn mặc rất có bóng ma về tâm lý.
Ninh Mông lại nghĩ tới chuyện sổ hộ khẩu, nhân lúc xung quanh không có ai vội vàng hỏi: “Cái trên sổ hộ khẩu kia…”
Thời Thích buồn cười nhưng không thể hiện ra, trái lại nói: “Chuyện này nói sau đi.”
Ninh Mông hé miệng thở dốc nhưng không chất vấn tiếp nữa.
Cô và Thời Thích đi vào trong, khóe mắt lặng lẽ quan sát nơi này, đúng là chỉ thấy được vài bộ quần áo, nên có tủ kính vị trí phóng quần áo tuy rằng nhan sắc khác nhau, nhưng thật sự là vô cùng tiên khí.
Thật sự không nghĩ rằng có một ngày mình cũng có thể xuất hiện ở chỗ này.
Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, góc mặt nghiêng của Thời Thích sắc bén hơn rất nhiều, cằm căng cứng, mắt nhìn thẳng phía trước, có vẻ rất nghiêm túc.
Đúng lúc này, Thời Thích đột nhiên quay đầu lại.
Ninh Mông đối mắt với đôi mắt xanh lục của anh, bỗng nhiên không nghĩ ra được lúc trước mình muốn hỏi cái gì, một loại cảm giác không biết tên len lỏi vào trong tim.
Nó rất giống với cảm giác trước đây, nhưng cô lại không phân biệt được, chỉ có thể cố gắng không làm nó bị lãng quên.
Thời Thích nói: “Vào thôi.”
Một cô gái xinh đẹp từ bên cạnh đi tới, mỉm cười nhìn cô, “Cô Ninh, mời cô đi bên này.”
Ninh Mông đi theo cô ấy, trong khoảnh khắc bước vào bên trong cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Thời Thích đứng đó đối mặt với cô, khuôn mặt vốn bình thản hiện lên ý cười, nhưng lại mờ ảo tựa như cô đang bị hoa mắt.
Cô lẩm bẩm một câu rồi đi vào trong.