Sau khi tan học, Thời Thích vẫn đứng trên bục giảng như cũ.
Có một nữ sinh độc thân cuối cùng cũng nhịn không được nữa, nói cho cùng vất vả lắm mới gặp được một đàn anh đẹp trai như vậy trong trường, còn dạy thay thầy giáo, có cơ hội mà không bắt lấy chính là lãng phí.
Dù sao hỏi một chút cũng không ít đi một miếng thịt, lỡ như có thể theo đuổi được, so với phần lớn đám người tầm thường trong trường, chẳng phải là sẽ vui sướng lắm sao.
Từ phía sau bọn họ lũ lượt kéo lên bục giảng dò hỏi, trở mình một cái đã vây kín bục giảng chật như nêm, nhìn không thấy hình dáng gì bên trong.
Lý Kiều là người kích động nhất.
Đối lập với đàn anh này, mấy người trước kia theo đuổi cô ta đều như thấp hơn rất nhiều, có thể tới dạy thay nhất định là thành tích đặc biệt ưu tú, được giáo sư yêu thích.
Đây không thể nghi ngờ chính là đối tượng có chất lượng cao.
Ninh Mông ngồi trên ghế của mình, lén nhìn chằm chằm bọn họ.
Cô thầm cân nhắc lúc trước có phải mình đã quên điều gì đó ở đâu hay không, hay là mình không cẩn thận bị phát hiện.
Chắc là không thể nào đâu, Ninh Ninh trước kia cũng chưa bị phát hiện, sao Mạnh Ninh hiện tại có thể bị phát hiện được… Chắc là không xem được toàn bộ kí ức rồi.
Hoặc là chính Mạnh Ninh đã tự quên đi việc này.
“Thầy ơi, thầy sẽ dạy thay trong thời gian bao lâu vậy, có phải giáo sư Vương không dạy lớp khoá này của bọn em nữa không, như vậy có tiện lưu wechat được không ạ?”
“… Thầy ơi chỗ này em học không hiểu, có thể xin thầy giải thích lại một lần nữa được không, làm ơn đi mà thầy.”
“… Thầy ơi thầy tên là gì? Có wechat không? Có lẽ sau này có chuyện sẽ làm phiền thầy, có thể thêm wechat được không ạ…”
Lỗ tai Ninh Mông nghe lén chuyện của Lý Kiều.
Sau đó, cô lập tức nghe được giọng nói lạnh lùng của Thời Thích: “Không có, không thể.”
Vốn trên người anh bởi vì thường xuyên tiếp xúc với quỷ, đến ma quỷ cũng phải sợ, càng miễn bàn đến con người, mấy nữ sinh theo bản năng run lên một lượt.
Sau đó, hậm hực trở về chỗ.
Nhưng lúc này mới phản ứng lại lời anh vừa nói, cái gì mà không có, mới vừa rồi còn nói với Mạnh Ninh, sao đến phiên bọn họ lại không có.
Từng đôi mắt hình viên đạn lại bay đến hàng thứ nhất.
Bên cạnh bục giảng lập tức trống không, Ninh Mông còn đang nhìn chằm chằm, vừa đúng lúc đối mắt với tầm nhìn của Thời Thích, cười xấu hổ.
Nhìn lén bị tóm…
Ninh Mông cúi đầu, yên lặng đối diện với quỷ thắt cổ.
Quỷ thắt cổ cầm sách, ngồi xổm xuống trước bàn cô, hình như là phát hiện ra cô có thể nhìn thấy mình, lên tiếng hỏi: “Cô có thể nhìn thấy tôi?”
Ninh Mông lắc đầu.
Giây tiếp theo cô đã nhận ra mình thật ngu ngốc, đây không phải là trực tiếp chứng minh cô không chỉ có thể nhìn thấy mà còn nghe được nó nói gì sao?
Quả nhiên, quỷ thắt cổ cảm thấy hứng thú cực kì.
Ninh Mông nhìn chằm chằm vào động tác của nó, nhìn thấy kẻ này nhanh chóng ngồi qua chỗ bên cạnh, nhìn thấy nó nhét lưỡi vào trong miệng.
Khôi phục lại hình dáng ban đầu rất bình thường của nó, nếu không phải đã nhìn thấy trước, còn có khí đen mờ nhạt trên người, chỉ sợ cô sẽ coi nó như một sinh viên.
Quỷ thắt cổ nhếch miệng, uy hiếp: “Đến cuối tiết cũng không được giơ tay, không được trả lời câu hỏi, bằng không… Tôi sẽ ăn cô!”
Người thầy kêu phải là nó mới đúng.
Nó trả lời đúng, sẽ có điểm, có điểm, sẽ có thành tích.
Ninh Mông: “…”
Thật đúng là có nghị lực, còn không quên uy hiếp cô.
Cô hơi gật đầu làm người thường không thể thấy, trong lòng lại nghĩ là đương nhiên Thời Thích không gọi cô, cô có đánh chết cũng không giơ tay.
Quỷ thắt cổ rất hài lòng trở lại chỗ của mình ––– bên cạnh bục giảng.
Vị trí của thánh học trong truyền thuyết.
Ninh Mông lấy điện thoại ra, âm thầm lưu số điện thoại của Thời Thích.
Lại suy nghĩ, lỡ điện thoại bị trộm, có thể sẽ bị người khác phát hiện, vẫn nên sửa tên khác thì tốt hơn.
Vì thế cô lại âm thầm đưa vào ba chữ “cháu trai cả”.
Như vậy hẳn là ai cũng không thể phát hiện được, Ninh Mông cực kì vừa lòng thoát khỏi danh bạ, đổ bộ vào wechat.
Lúc cô ở trong cơ thể của Ninh Ninh, wechat của Thời Thích và Khả Khả đã được lưu vào di động sau đó, bởi vì đó là hai người duy nhất cô quen.
Không biết bây giờ Khả Khả thế nào.
Ninh Mông thở dài, lục lọi wechat của Thời Thích, nick name là con số “17” đơn điệu, ảnh đại diện trống không.
Rất phù hợp với tính cách của anh.
Nhưng mà sao lại có 17 ở đây?
Loading...
Cô nhớ rõ trước kia bà lão chỉ cho rằng là tên Thập Thất ở trong lòng thôi, chẳng lẽ chính Thời Thích cũng phát hiện ra tên của mình đồng âm với Thập Thất?
Ninh Mông không nghĩ nhiều, nhưng không dám thêm, vẫn rời khỏi.
Cô lại tìm kiếm wechat của Khâu Khả Khả, nick name là hai chữ Khả Khả rất quen thuộc, mà làm cô giật mình chính là, ảnh đại diện là tấm ảnh chụp chung của cô và Khả Khả.
Lúc trước chụp ảnh chung cũng có một tấm, chỉ vỏn vẹn một tấm đó.
Ninh Mông không nghĩ tới Khâu Khả Khả lại đặt tấm ảnh này làm ảnh đại diện, nhưng hiện tại cô không có thân phận gì để gặp cô ấy.
Chi bằng cứ như vậy là xong, để cô ấy cho rằng Ninh Ninh đã qua đời là được.
…
Tiết thứ hai bình thường hơn nhiều.
Thời Thích không còn gọi người trả lời câu hỏi nữa, cũng không trao đổi với sinh viên nữa, chỉ lặng lẽ dạy học tiết của mình, giống như một giáo viên bình thường.
Tuy rằng quỷ thắt cổ sùng bái anh, nhưng cũng rất khó chịu.
Sao có thể không đề cập tới chuyện câu hỏi chứ, nó đã chuẩn bị tốt cả rồi, tiết một bị một con nhóc cướp, bây giờ bản thân lại thảm như vậy.
Ninh Mông ngoan ngoãn nghe hơn nửa tiết.
Cho đến khi cách giờ tan học chỉ mười phút lại bị gọi lên.
Theo bản năng cô nhìn qua phía cạnh bục giảng, quả nhiên quỷ thắt cổ đã oán hận kéo lưỡi ra, hung dữ nhìn chằm chằm cô.
Oan ức quá đi, cô cũng không muốn bị gọi.
Thời Thích nói: “Bạn học Mạnh, đáp án đầu tiết đã nghĩ ra chưa?”
Anh đứng ở đó, vốn với cái bục giảng mà giáo sư cảm thấy cao lại trở nên rất lùn so với anh, không thể ngăn cản nổi chân anh, thon dài thẳng tắp, dáng người gầy, giống như đoá hoa lạnh lùng kiêu ngạo.
Ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu xuống, ánh lên một luồng sáng nhạt trên độ cong khuôn mặt, yết hầu gợi cảm hơi hoạt động, cho dù là mặc áo sơ mi trắng, cũng đặc biệt rõ ràng.
Ninh Mông cảm khái thêm một lần nữa, vẻ ngoài đúng đẹp.
Thời Thích lại kêu một tiếng nữa: “Mạnh Ninh.”
Ninh Mông nhanh chóng lấy lại tinh thần, đè suy nghĩ lung tung rối loạn xuống, nhỏ giọng, có hơi yếu ớt: “…Thầy ơi em không biết.”
Bộ dạng của cô giống như là học sinh nhỏ bị phạt.
Cô hơi cúi đầu, có chút hoảng loạn, sự thót ruột này so với hồi cấp 3 còn nhiều hơn, cô đang ở hàng ghế đầu, tất cả đám người phía sau đều đang chuẩn bị xem trò cười của cô.
Trên mặt Thời Thích không có cảm xúc gì, lạnh nhạt nói: “Vậy sau khi tan học đến văn phòng một chút đi.”
Nghe câu nói như thế, Ninh Mông đột nhiên ngẩng đầu, “… Cái đó thôi bỏ đi…”
Sau giờ tan học, đến văn phòng một lần, không biết bao giờ mới về, không chừng nửa đêm còn sẽ thấy thứ không nên thấy.
Cô không muốn gặp quỷ.
Thời Thích bị phản ứng của cô làm cho nhớ lại cái gì đó, khoé môi nhếch lên theo bản năng, độ cong rất nhỏ, cũng không bị người khác phát hiện ra.
Anh cương quyết nói: “Cần phải đi.”
Ninh Mông: “…”
Cô lại ngồi xuống, con quỷ thắt cổ kia lại ngồi xổm trước bàn học nhìn cô chằm chằm, “Lời tôi nói lúc trước có phải cô coi như gió thổi qua tai?”
Nó rất tức giận.
Ninh Mông không trả lời, lại nhìn thấy nó run lên, khí đen hơi tản đi, nháy mắt đã lùi về góc lúc đầu cô nhìn thấy nó.
Nó lặng im cầm sách, nước mắt tuôn rơi trong lòng.
Vừa rồi thật đáng sợ.
Nó cũng chỉ nói một câu như vậy, thiếu chút nữa đã bị đuổi đi… Sau này không bao giờ để ý đến nữ sinh này nữa.
Ninh Mông thấy chẳng thể hiểu nổi, lại cúi đầu đọc sách.
Nữ sinh phía sau vỗ vỗ phía sau lưng của cô, cô hơi ngồi cúi về phía trước, không ngờ tới nữ sinh này lại dùng bút chọc một cái, không đạt được mục đích thề không bỏ qua.
Hơn nữa, bên cạnh còn có một giọng nói ép nhỏ xuống, “Mạnh Ninh, cậu có cách liên lạc với thầy dạy thay đúng không?”
Bị đập mấy cái, Ninh Mông quay đầu lườm cô ta: “Không có.”
Cô biết nữ sinh này, tên là Tô Tuệ Tuệ, có quan hệ với người xung quanh khá tốt, cũng là kẻ hận đời nhất.
Tô Tuệ Tuệ cũng lườm lại, lại chọc cô, “Nhất định là cậu có, có phải cậu quen biết với thầy hay không, Mạnh Ninh, làm người không thể như vậy, không phải cậu thích Cố Nam Tây sao? Không phải là đồng tính sao?”
Thừa dịp Thời Thích đứng trên bục giảng đang xoay người, Ninh Mông quay đầu lại hỏi: “Chỉ là trước kia tôi có thích cậu ta mà thôi, cũng không làm ra việc gì, vì sao các cậu lại ghét tôi như thế?”
Cô thực sự rất tò mò, rốt cuộc Cố Nam Tây đã nói gì với bọn họ, lại có thể ảnh hưởng ghê gớm như vậy đến toàn khoa.
Tô Tuệ Tuệ nghi ngờ nhìn chằm chằm cô, tựa như đang suy xét tình huống.
Qua một lúc, cô ta và nữ sinh bên cạnh rất ăn ý mà liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự hưng phấn trong mắt nhau.
Cô ta gằn cảm xúc này xuống, nhỏ giọng dò hỏi: “Chúng tôi nói với cậu, cậu sẽ đưa cách liên lạc cho chúng tôi sao?”
Ninh Mông rất muốn nói Mạnh Ninh không có.
Chỉ là vì muốn đi đến được chân tướng, cô vẫn quyết định nói dối… Hai người kia chế giễu cô lâu như vậy, lừa một lần cũng chẳng sao đâu…
Cô ở dưới ánh nhìn của bọn họ mà gật đầu.
“Vậy thì ngồi cho vững, dán lưng lên ghế là được, tôi nói với cậu, cậu đừng nói gì nhé, dù sao những việc này chính cậu cũng rõ ràng, không có gì ghê gớm.” Tô Tuệ Tuệ dặn dò, “Cậu đã làm rồi sao còn hỏi tôi?”
Hỏi thì hỏi vậy, sau đó cô ta vẫn nhỏ giọng nói cho cô.
Một lần nói này là gần mười phút.
Rất lâu sau Ninh Mông mới hoàn hồn từ lời của bọn họ, trong mắt là sự không dám tin, vô thức liếc nhìn Cố Nam Tây đang ngồi ở một phía khác.
Cố Nam Tây đang nghe giảng viết bài, hết sức nghiêm túc.
Sau đó nhớ ra sẽ đẩy sách qua cho người bên cạnh, để người ta chép, thuận tiện tặng kèm một nụ cười nhẹ dịu dàng.
Đối mặt với tầm mắt của cô, đầu tiên Cố Nam Tây giật mình sửng sốt, rồi sau đó hơi mỉm cười.
So với dáng vẻ thường qua lại cũng không khác gì nhau.
Ninh Mông lấy lại nhận thức, hít sâu một hơi.
Nghe xong lời của Tô Tuệ Tuệ, cô càng cảm thấy Mạnh Ninh chết đúng là quá oan uổng, Cố Nam Tây hoàn toàn chỉnh chết cô ấy, vốn là chẳng nghĩ tới sự chăm sóc của Mạnh Ninh với cô ả.
Bình thường lòng tốt đều cho chó ăn.
Mạnh Ninh đối xử với cô ta tốt như vậy, trong lúc làm thêm thấy sức khoẻ cô ta không tốt sẽ giúp cô ta làm, cho dù là đồng tính, cũng không làm phiền cô ta, muốn rời xa thì lại do chính cô ta yêu cầu vẫn làm bạn bè, Cố Nam Tây sao có thể ra tay được.
Tô Tuệ Tuệ thấy cô mất hồn, lại đẩy một cái, bất mãn nói: “Ây, Mạnh Ninh, tôi đã nói với cậu rồi đó, nhanh chóng đưa cách liên lạc cho tôi.”
Chỉ cần có được cách liên lạc, cô ta tin rằng mình có thể nắm chắc mà theo đuổi được vị thầy giáo dạy thay cao lãnh* này, ngẫm lại liền cảm thấy tốt đẹp.
*Cao lãnh: lạnh lùng kiêu ngạo.
Cô ta mở trang đầu của quyển sách ra, đẩy qua, bừng bừng hứng thú nhìn chằm chằm cô.
Ninh Mông im lặng nói: “Xin lỗi, tôi cũng không có.”
Nói xong, nháy mắt cô đã di chuyển chỗ ngồi, cách xa cô ta.
Tô Tuệ Tuệ ngơ ngác nhìn cô, không thể tin nổi, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, phổi tức đến muốn nổ tung, muốn nhảy lên túm lấy cô.
Ngay sau đó, trên bục giảng truyền đến tiếng nói lạnh lẽo: “Nữ sinh ở hàng thứ hai, cấm múa may.”
Tô Tuệ Tuệ: “…”
Cô ta đã nhìn ra, bất công quá vậy!
Giáo viên dạy thay này nhất định có gì đó mờ ám với Ninh Mông!
Thời gian một tiết.
Thỉnh thoảng Thời Thích sẽ không kiềm được mà đặt mắt trên người cô, lại dời đi rất nhanh, anh để sinh viên đọc sách, không muốn nói gì.
Anh mím môi thành một sợi chỉ, rũ mắt xuống.
Nhiều năm như vậy, chuyện thăm dò xác người mới cô sẽ bám vào gần như đã trở thành thói quen hằng ngày sau mỗi lần cô chết.
Lúc này lại giả bộ không quen anh.
Nếu đêm nay anh không gọi cô, đoán chừng là cô cứ trực tiếp đi học như vậy, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tìm anh, hoặc là giải thích một chút.
Thời gian qua rất nhanh, lần trước anh có thể nhìn được ngũ quan mơ hồ, lần này thì rõ ràng hơn nhiều, nhưng nhìn thẳng lâu sẽ mơ hồ trở lại.
Chỉ có khi anh thỉnh thoảng dời mắt qua mới có thể nhìn thấy gương mặt thanh tú kia, rất giống với Ninh Ninh hồi cấp 3.
Cái trán nhỏ trơn bóng trắng nõn, dưới đèn tựa như đang phát sáng, mũi quỳnh* nhỏ nhắn khéo léo mà rất thẳng, lông mi nhẹ nhàng rung rung.
*Quỳnh: thường tả 1 thứ đẹp, như ngọc quỳnh là ngọc đẹp.
Từ góc độ của anh nhìn qua, đầu cô cúi xuống, lộ ra chiếc gáy nhẵn trắng sáng, óng ánh toả sáng.
Mũi nhỏ tinh xảo thoáng nhăn lại, lông mi hơi run run.
Trẻ tuổi, lại không non nớt, lại như không hiểu chuyện đời.
Có vẻ như rất giống hành vi bình thường của cô, dù là chuyện gì cũng nghĩ rất đơn giản, không có ý xấu, thông minh lanh lợi.
Đêm nay vào lớp vừa nhìn thấy gương mặt kia, bóng dáng ai đang bám trên cơ thể Mạnh Ninh, trong nháy mắt đó anh mừng rỡ như điên, gần như khó có thể miêu tả được.
Nhưng mà vừa nghĩ đến trước kia…
Ánh mắt Thời Thích hơi lạnh, trong mắt nhuốm sự bực bội.
Tiếng chuông vừa vang, anh đã thẳng thừng rời khỏi lớp.
Anh vừa đi, vốn đám người đang yên phận liền nhịn không được, đặc biệt là hai nữ sinh phía sau cô là gay gẳt nhất, lúc dọn sách vở giọng nói cũng rất lớn.
“Có vài người không chịu mình là đồng tính, cứ đi trêu chọc người khác bậy bạ, cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện không đứng đắn, nếu bị tôi
biết, nhất định tôi sẽ nói cho người đó biết.”
“Hoan Hoan cậu nói rất đúng, chả khác gì đồng thê*, vừa ghê tởm lại vừa độc ác.”
*Đồng thê: là một thuật ngữ bên Trung Quốc chỉ trường hợp đồng tính nam chịu cưới nữ, theo mình biết thì thường cuộc hôn nhân này sẽ không thể chung chăn gối và sẽ không hạnh phúc, như 1 kiểu hại đời con gái vậy.
Hai người kẻ hát người theo, còn len lén nhìn phản ứng của người đằng trước, đợi đến khi nhìn thấy Ninh Mông ngồi ở đó ngẩn ra, liền bùng nổ cơn giận.
Đương nhiên là Ninh Mông nghe được lời bọn họ nói, chỉ muốn trợn trắng mắt, mới hai bà mà đã diễn được một tuồng kịch, diễn nhiều thật.
Người trong phòng học từng người tản đi.
Tiết này tan là đã hơn 8 giờ, bóng đêm đã xuyên qua bầu trời bên ngoài.
Cô dọn dẹp sách xong, lại nhìn con quỷ thắt cổ đang thù hằn nhìn chằm chằm mình, thầm nghĩ nhất định là nó vẫn còn đang bực tức vì chuyện vừa nãy Thời Thích gọi cô trả lời câu hỏi.
Học sinh giỏi đều vui khi được trả lời câu hỏi như nhau.
Con quỷ thắt cổ này sau khi chết ở lại trong trường chỉ để học, dám chắc là vô cùng yêu mến học tập, nhìn thấy cô đờ ra, chắc chắn là càng tức.
Cô sợ lại bị uy hiếp nữa, nhanh chóng rời khỏi phòng học.
Phòng học có tiết buổi tối không nhiều, chỉ có tự học, hành lang rất yên tĩnh.
“Mạnh Ninh, cậu cần mình giúp gì không?” Giọng nói của Cố Nam Tây đột nhiên truyền đến từ phía sau lưng, “Mình thấy cậu học hành không có tinh thần, có phải tối qua không được nghỉ ngơi tốt hay không?”
Ninh Mông im lặng không lên tiếng mà đi về phía trước.
Trong thời gian trống đó Cố Nam Tây đã tới bên cạnh cô, nói là phải cùng đi về với cô, nói là không yên tâm để cô về một mình.
Ninh Mông đối với lời này chỉ muốn cười.
Với cái cơ thể đó của cô ta, đừng đến lúc đó còn phải để cô ra tay là được, như con ngu vậy, trong não không biết đang nghĩ gì.
Thấy Mạnh Ninh vẫn luôn không để ý đến mình, Cố Nam Tây có chút tức giận, ánh mắt đột nhiên xẹt qua di động trên tay cô, trong mắt loé lên một tia sáng không để ý.
Cô ta nhỏ giọng hỏi: “Mạnh Ninh, sao cậu lại có cách thức liên lạc của thầy giáo dạy thay vậy? Cậu nhất thiết đừng vì thành tích mà làm ra chuyện gì phải hối hận, nếu không có gì có thể hỏi mình mà.”
Ninh Mông đứng thẳng, ý trong câu cô ta nói thực sự lớn.
Nếu bị người khác nghe thấy, không biết chừng còn tưởng rằng cô vì thành tích mà có gì với giáo viên, thế mà cô lại không ngờ tới được là Cố Nam Tây sẽ nghĩ như vậy.
Tưởng tượng từ đó ra, người lén bôi đen thanh danh của Mạnh Ninh, gần như là Cố Nam Tây, không chạy đi đâu được, dù sao lúc trước quan hệ giữa cô ta và Mạnh Ninh là tốt nhất, trong lúc vô ý lại tuỳ tiện nói một câu như vậy, người tin nhất định sẽ chất thành một đống lớn.
Cứ nhìn người trong lớp hôm nay là sẽ biết.
Nhưng mà bây giờ, Ninh Mông đột ngột cười, hỏi lại: “Tôi nhớ rõ, thành tích thi cuối học kỳ 1 của cậu… hình như là đứng thứ năm đếm ngược?”
Thành tích của Mạnh Ninh còn đó, còn phải hỏi bài cô ta?
Cố Nam Tây không thể tin nổi mà nhìn về phía cô, “Mạnh Ninh, mỗi người đều có chuyện mà bản thân không biết, cậu đừng vì thể diện mà không thừa nhận, mình sẽ không ghét bỏ cậu.”
Ninh Mông nhịn không được đáp: “… Tôi ghét bỏ cậu.”
Quả nhiên, lập tức đau đầu nhức óc.
Nhưng mà lần này chỉ là chuyện trong một cái nháy mắt, sắc mặt cô hơi trắng, quyết định sau này sẽ không nói trực tiếp như vậy.
Cô cảm nhận được tàn niệm kia không ảnh hưởng nghiêm trọng, chờ đến khi nó biến mất, cô chắc chắn phải bạo lực Cố Nam Tây đến chết!
Ninh Mông căm hờn nghĩ.
Cố Nam Tây không thể tin được, như bị một đập rất mạnh, nhưng chỉ trong thời gian vài giây, đôi mắt sáng lên giữ một lớp hơi nước.
“Mạnh Ninh, thì ra cậu nghĩ mình như vậy sao? Lúc trước cậu…” Cô ta muốn nói lại thôi, “… Lúc trước cậu không phải nói thích mình sao? Tuy rằng mình không thể đáp lại cậu, nhưng mình sẽ không ruồng bỏ cậu, chúng ta vẫn là bạn bè tốt nhất.”
Ninh Mông: “…”
Một chút cũng không thích, Mạnh Ninh bị mù mắt.
Phía sau đột nhiên có tiếng nói chạy ra: “Mạnh Ninh cậu đừng có quá đáng, lợi dụng lúc ít người bắt nạt Nam Tây, cậu ghê tởm như vậy, Nam Tây cũng không ngại, còn làm bạn với cậu, cậu lại đối xử như vậy với cậu ấy?"
Là nam sinh lần trước.
Ninh Mông quyết định độc ác với cậu ta, dù sao cũng không có việc gì làm: “Tôi cũng đâu khiến cậu ta làm bạn với tôi, bây giờ tôi muốn cô độc sống hết quãng đợi còn lại có được hay chưa?”
Cô liếc Cố Nam Tây đang đứng một bên mà nhìn, lạnh lùng mở miệng: “Tôi cũng không xin cậu ta làm bạn với tôi.”
Mỗi lần đều là bạn bè tốt nhất, cô nghe phát phiền rồi.
Cậu nam sinh lộ ra biểu cảm khinh bỉ: “Tự cậu nói, đừng có quên.”
Cậu ta chuyển hướng qua Cố Nam Tây, ngữ điệu dịu dàng: “Nam Tây, cậu đừng giao tiếp với kẻ theo chủ nghĩa thần kinh* này, cậu ta không có ý tốt đâu, hiện tại còn chửi rủa cậu như vậy, mình biết cậu tốt là được, cậu yếu ớt như vậy, đừng để người ta làm cơ thể bị thương.”
*Neuroticism: Chủ nghĩa thần kinh là một trong Năm đặc điểm tính cách bậc cao trong nghiên cứu tâm lý học. Những người đạt điểm cao về chứng rối loạn thần kinh có nhiều khả năng trở nên thất thường và trải qua những cảm giác như lo lắng, lo lắng, sợ hãi, tức giận, thất vọng, đố kỵ, ghen tị, tội lỗi, tâm trạng chán nản và cô đơn. Nói chung ở đây là chửi nữ chính hâm thôi chứ không có gì hớt á:v
Ninh Mông lặng im trợn trắng mắt.
Cố Nam Tây đột nhiên duỗi tay giữ chặt cánh tay cô, giọng nói yếu đuối: “Mạnh Ninh, cậu đừng giận, mình chỉ muốn mình và cậu giống như trước đây, mình sẽ không thay đổi ánh mắt với cậu.”
Ninh Mông còn chưa ra tay, một bàn tay đã chặn ngang, kéo cô qua một bên, chốc lát đã thoát khỏi hai người đang kẹp cô.
“Bạn học Mạnh.”
Thời Thích nắm lấy cổ tay cô, rũ mắt nhìn, dưới ánh sáng yếu ớt trên hành lang, đôi mắt xanh ngắt sâu thăm thẳm, “Em đã nghĩ ra được đáp án chưa?”
Ninh Mông nhìn hai người đang sửng sốt bên kia, nhanh chóng gật đầu, “Thưa thầy, em nghĩ ra rồi, chúng ta qua một bên nói đi!”
Dù sao rời khỏi đây mới là chuyện chính.
Cùng lắm thì đợi lát nữa bị mắng một trận là được.
Cố Nam Tây đột ngột lên tiếng: “Thầy, không phải thầy đã sớm rời khỏi lớp sao… Sao bây giờ còn ở đây…”
Cô ta kinh ngạc che miệng: “… Thầy, sao thầy lại biết Mạnh Ninh, em còn chưa từng nghe cậu ấy nhắc qua…”
Cố Nam Tây sớm đã muốn hỏi, lúc đi học đã nhịn không được.
Một giáo viên mới chưa từng gặp, lại dạy thay trong tiết thứ nhất, lúc đặt câu hỏi thì chính xác mà gọi tên Mạnh Ninh.
Hơn nữa câu nói kia… Hình như đã có qua lại từ lâu.
Cô ta và Mạnh Ninh quen nhau ngót nửa năm, chuyện này một câu lại chưa nghe Mạnh Ninh đề cập qua, nhất định là bị cô cố ý che giấu.
Giọng của Cố Nam Tây thuỳ thuỳ mị mị, khiến người ta cảm thấy như gió xuân thổi qua, nếu là người bình thường được hỏi như vậy, e là sẽ không phản cảm chút gì.
Nhưng Thời Thích lại khác.
Ánh mắt của anh cũng chưa từng để lại cho bên kia, nhìn Ninh Mông đang đờ đẫn: “Tan học phải về ký túc xá sớm một chút, nếu không sẽ nhìn thấy thứ đáng sợ.”
Ninh Mông: “…” Anh cố ý doạ người.
Cô không hề ý thức được có vấn đề gì, chỉ một lòng nghĩ hiện tại Thời Thích đã bắt đầu học được cách này để doạ người.
Cứ như người lớn trong nhà dụ dỗ đám con nít trong nhà không được chạy loạn vậy, cứ nói chỗ nào đó sẽ có quái vật hay ma quỷ ăn thịt người…
Thấy câu hỏi của mình không được trả lời, Cố Nam Tây cắn môi, nhỏ giọng nói: “Thưa thầy, bây giờ đã muộn thế này, Mạnh Ninh là nữ sinh, không tốt…”
Ninh Mông chưa từng ngờ tới cô ta sẽ nói lời này, đôi mắt hơi trợn to.
Đáy mắt Thời Thích xẹt qua một tia không kiên nhẫn, thần sắc lạnh lùng: “Suy nghĩ bẩn thỉu.”
Ninh Mông lại “xoẹt” quay đầu.
Độc địa tốt lắm!
Nhưng mà nam chính trong tiểu thuyết bắt đầu độc địa với nữ chính… Nghiêm khắc mà nói, bây giờ cô là Mạnh Ninh, là tình địch của Thời Thích đấy.
Nhưng mà Cố Nam Tây thật sự không thích hợp với Thời Thích, vẫn nên quên đi.
Nếu Cố Nam Tây thật sự yêu đương với Thời Thích, cô sẽ phát điên, đám cỏ Thời Thích này không thể cắm lên đống bánh ba ba*.
*Bánh baba là món ăn của người Nạp Tây được làm từ bột mì đặc sản của Lệ Giang, nhân bánh có thể cho đường mật ong hoặc xúc xích. Bánh hoa là một loại bánh truyền thống của Vân Nam, được làm từ bột mỳ và cánh hoa hồng. Loại bánh này khi ăn có vị ngọt nhưng lại không ngấy và do chỉ sử dụng cánh hoa hồng để làm nhân nên khá quý và giá không rẻ như các loại bánh bình dân khác. Chắc là ý bảo 17 rẻ không nên chạm vào cái bánh quý như hoa nhỏ chăng? =))
Cô túm lấy ống tay áo của Thời Thích, nhỏ giọng nói: “Đi nhanh thôi, nếu không đợi lát nữa sẽ bị quấn lấy không đi được.”
Động tác như vậy với Thời Thích có thể nói là quen đến không thể quen hơn.
Vào năm cấp 3 đó, Ninh Ninh thích nhất là làm như vậy, không phải túm ống tay áo, mà là góc áo, khi cực kì sợ hãi.
Anh vẫn luôn nhớ rõ.
Thời Thích hoàn hồn sau cơn giật mình, ngữ điệu trầm trầm: “Ừ.”
Nam sinh vẫn luôn không nói gì nhịn không được, lên tiếng phản đối: “Tuy rằng thầy là thầy giáo, nói chuyện cũng không thể khó nghe như vậy chứ?”
Mặt Cố Nam Tây trắng bệch, lại vẫn lắc đầu như cũ, nói với nam sinh nọ: “Cậu hiểu lầm rồi, nhất định là thầy hiểu lầm ý của mình, mình nói năng không suy xét, làm thầy ấy tức giận, là mình sai.”
Nam sinh liếc mắt đưa tình nhìn cô ta, “Nam Tây, cậu đúng là tâm địa quá lương thiện, giáo viên chó đội lốt người rất nhiều, mình xem ông thầy giáo dạy thay này cũng chẳng ra gì, cao ngạo khinh thường người ta.”
Cố Nam Tây lắc đầu, lộ ra nụ cười nhỏ, “Cậu đừng nói nữa, mình tin thầy không phải người như vậy, nhất định thầy giấu lời trong lòng, muốn chúng ta học cách giải nghĩa.”
Cô ta quay đầu, yếu ớt nói: “Thầy, em biết thầy hiểu lầm, em chỉ là lo lắng cho Mạnh Ninh…”
Lần này, cả hai người họ đều ngây người ra.
Bởi vì bên cạnh đã vốn không còn ai.
Ninh Mông và Thời Thích đã sớm rời khỏi chỗ khi bọn họ nói chuyện rồi.
Bọn họ bị trực tiếp coi thường.
Cố Nam Tây lại nghĩ đến người kia nói “Suy nghĩ bẩn thỉu”, sắc mặt không quá đẹp.