Sở dĩ có thể nhận ra là Lư Thư là bởi vì hôm nay cô ấy trang điểm rất đặc biệt.Dáng người của Lư Thư hơi mập, hôm nay lại mặc quần áo sáng màu, nghe nói là lần trước sinh nhật cô ấy nên mẹ cô ấy đã đặt may riêng cho con gái mình, tốn không ít tiền.
Có thể nói là có một không hai.
Mà hiện tại người mặc bộ quần áo này đang ở trong bức tranh, khuôn mặt giống hệt Lư Thư, Ninh Mông từng gặp qua mấy lần nên có thể nhận ra, chưa nói đến cô ấy còn là bạn thân của Khâu Khả Khả.
Ninh Mông chủ động nói: “Muốn gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút không…”
Không đợi cô nói hết lời, di động Khâu Khả Khả vang lên.
“Là Lộ Lộ.” Cô bắt máy, giọng nói có chút run rẩy: “Lộ Lộ, các cậu về đến nhà chưa? Lư Thư có ở đó không?”
Lộ Lộ là biệt danh, nhà cô ấy cùng đường về nhà với Lư Thư, nếu không có chuyện gì xảy ra thì Lư Thư hẳn là phải về đến nhà rồi.
Di động mở loa ngoài, giọng nói của Lộ Lộ từ bên trong truyền ra: “Khả Khả, không thấy Lư Thư đâu nữa! Cậu ấy vừa mới… Lại đột nhiên không thấy đâu nữa!”
Giọng của cô vô cùng hoảng hốt.
Ninh Mông tập trung nhìn vào bức tranh, người trong bức tranh kia chính là Lư Thư …… Nếu dựa theo cô suy đoán, chẳng lẽ là chạy vào trong bức tranh?
Khâu Khả Khả thở dốc: “Lộ Lộ cậu kể cho tớ nghe chuyện gì đã xảy ra, không được bỏ qua bất kì chi tiết nào!”
Lộ Lộ ở đầu dây bên kia nuốt nước bọt, không dám tin.
Vừa nãy sau khi ra khỏi nhà Khâu Khả Khả thì họ được tài xế đưa đến trung tâm thành phố, sau đó hai người xuống xe.
Các cô không về cùng đường cùng những người khác, nếu đưa thêm nữa sẽ chậm trễ thời gian. Thà rằng xuống xe tự đi, hoặc là gọi xe taxi cho nhanh.
Lư Thư nhảy chân sáo đi phía sau, Lộ Lộ đi ở phía trước, hai người thỉnh thoảng trao đổi một hai câu.
Đi hết một đoạn đường, cô cũng không nhận ra chỗ nào khác lạ, sau đó phát hiện Lư Thư bỗng dưng yên tĩnh lạ thường.
Cho đến khi các cô quay lại đầu khu phố.
Lúc gần đến nhà của Lư Thư, Lộ Lộ cuối cùng cũng quay đầu lại, phía sau là con đường tối tăm, đèn đường mờ ảo, không một bóng người.
Lư Thư cứ biến mất như vậy.
Tim cô đập thình thịch, theo đường cũ vừa đi vừa gọi. Thấy người ở bên đường, cô gọi với theo nhưng không phải người cô cần tìm.
Lư Thư giống như là hoàn toàn biến mất vào hư không.
Loading...
Trong cơn hoảng loạn, cô gọi điện thoại cho Khâu Khả Khả.
Lộ Lộ khóc nức nở: “Tớ không nhìn thấy cậu ấy đi đâu, tớ có gọi vài phút cũng không nghe cậu ấy trả lời, có phải cậu ấy bị bắt cóc hay không, hay là…”
Trong nháy mắt, khả năng nào cô cũng nghĩ tới.
Hiện tại xã hội vô cùng phức tạp, tin tức về những người vô gia cư hoặc là lưu manh, biến thái bắt cóc các cô gái trẻ, sau đó xâm phạm rồi sát hại cũng không phải là ít.
Khâu Khả Khả cũng lo lắng.
Cô nhìn về bức tranh trên bàn trà, bóng người trong tranh dần dần đi về phía rừng cây… Có thể tưởng tượng, cuối cùng chỉ sợ là sẽ bị bóng tối che phủ.
Thời Thích đột nhiên mở miệng: “Tạm thời không có nguy hiểm.”
Khâu Khả Khả lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Lộ Lộ, cậu đừng hoảng hốt, trước hết cậu cứ mau chóng về nhà đi đã, ngày nghỉ ở nhà đừng ra ngoài, tớ biết Lư Thư ở đâu, cậu ấy chỉ đùa cậu thôi.”
Chắc là do Lộ Lộ rất hoảng loạn, lý do như vậy mà cô cũng tin.
Hôm nay Khâu Khả Khả mới biết được, trong số những người bạn của cô, Lư Thư và nữ sinh khác tên là Hồ Nguyệt, hai người họ cũng nhận được bức tranh.
Chỉ có điều hai người đó còn nhận được tranh trước cả cô.
Lúc đó nội dung trong bức tranh cũng chưa có gì, hai người đó cũng không để trong lòng, liền trực tiếp ném đi, không nghĩ tới Lư Thư lại xảy ra chuyện.
Chính bản thân của Khâu Khả Khả cũng không để trong lòng, cho đến hiện tại mới phát hiện ra vấn đề.
Dì giúp việc trong nhà vừa đi, hiện tại chỉ có ba người bọn họ ở đây, ba mẹ đến rạng sáng mới trở về, cho nên cô có thời gian.
Cô lại gọi vào di động của Lư Thư.
Quả nhiên không gọi được, đầu bên kia vẫn không có ai nghe máy.
Khâu Khả Khả đành phải gọi cho Hồ Nguyệt, may mắn gọi được, giọng nói của Hồ Nguyệt rất rõ ràng: “Sao vậy? Tớ vừa đến nhà nè, đã về đến nhà an toàn nha.”
“Không có gì, về đến nhà an toàn là được.” Khâu Khả Khả nhẹ nhàng thở ra: “Hồ Nguyệt, hôm đó lúc cậu vứt bức tranh kia đi, có thấy máu dính trên đó không?”
Hồ Nguyệt suy nghĩ một chút, mới trả lời: “Không có. Tớ nhớ rõ là sau khi nhận được nó, chỉ liếc qua một cái rồi vứt luôn, còn chưa mở ra xem, hẳn là không dính máu.”
Cô nhớ lúc đó còn cho là có người đùa dai.
Sau đó bạn bè xung quanh cũng nói như vậy, cô liền thuận tay ném vào trong thùng rác của lớp, sau đó không yên tâm, lại ném vào thùng rác ở bên ngoài.
Còn vì thế mà phải leo cầu thang xuống dưới vứt nữa.
Khâu Khả Khả nói: “Vậy được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tớ cúp máy trước đây.”
Xác nhận tất cả mọi người còn lại đều an toàn, cô mới cầm bức tranh lên nhìn lần thứ hai, thấy bóng người từ từ di chuyển trên bức tranh, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Rốt cuộc là ai lại tặng bức tranh này?
Ninh Mông im lặng nhìn bức tranh, sau đó lên tiếng hỏi: “Chúng ta làm sao cứu Lư Thư đây?”
Người bị hút vào trong bức tranh, là lần đầu tiên cô gặp chuyện như vậy, hơn nữa có vẻ như Khâu Khả Khả cũng sẽ bị hút vào.
Cô chạm tay vào thuốc màu trên bức tranh, lúc trước màu rất dễ dính vào tay, hiện tại lại giống như hòa quyện vào bức tranh vậy.
Hai người đều tập trung ánh mắt ở trên người Thời Thích.
Thời Thích mím môi: “Loại chuyện này tôi cũng gặp lần đầu, trước hết phải tìm được chỗ này, nếu có thể lấy được bức tranh Lư Thư vứt đi thì càng tốt.”
Nếu như Lư Thư bị bắt vào trong rừng thì khu rừng này chính là mấu chốt.
Khâu Khả Khả lắc đầu nói: “Bức tranh sớm đã bị Lư Thư ném đi, cũng không biết đã bị đưa đi đâu rồi, bây giờ chắc chắn không tìm lại được, chỉ có thể tìm khu rừng này.”
Lư Thư trong bức tranh cách khu rừng càng
ngày càng gần.
Ninh Mông có chút lo lắng hỏi hệ thống: “Ngươi biết phải làm gì không?”
Hệ thống nói: “Trước tiên phân tích vụ thuốc màu, sau đó tìm người vẽ tranh, đây là cách tốt nhất. Thực tế cũng không phải người bị hút vào, mà là hồn.”
Có điểm tương tự như chuyện lúc trước.
Ninh Mông quay đầu hỏi: “Không biết người vẽ tranh là ai, sao lại nghĩ ra phương pháp tà ác như vậy, Khả Khả các cậu có từng xích mích với ai không?”
Khâu Khả Khả vẻ mặt nhăn nhó: “Không có, tớ không hề nhớ là mình từng xích mích với ai, tớ chưa bao giờ làm mấy chuyện bạo lực, trừ phi là có người hại tớ trước, tớ mới phản kháng, nhưng mấy năm học cấp ba thì chưa từng.”
Cái cảm giác thầy bói xem voi này đúng là khiến người ta lo lắng muốn chết.
Lúc cô nhận được bức tranh, cũng cảm thấy mờ mịt, còn tưởng ai đó thích cô mới gửi, bây giờ xem ra là muốn hại người.
Thời Thích chạm tay vào bức tranh, đưa lên mũi ngửi.
Ninh Mông đoán, chắc là cậu biết được là loại thuốc màu gì, hoặc là bên trong bỏ thêm thứ gì, vì cậu thường tiếp xúc những đồ liên quan đến hội họa.
Nhưng cô vẫn nhắc nhở nói: “Bên trong có thêm thứ gì kỳ quái sao?”
Thời Thích ngồi xuống: “Có mùi tanh.”
Không phải mùi tanh của máu, mà là loại mùi tanh thối rữa, rất khó ngửi, cảm giác như là mùi xác chết, cậu đã từng được bác Cả dẫn đi xem một lần.
Những thứ đồ thuộc về tử thi này, vốn dĩ là không thấy được, trừ khi là tình huống đặc thù, hơn nữa hình như cũng không giống mùi tử thi lắm, loại mùi này đã xử lý qua.
Bên cạnh nhất định có người am hiểu phong thuỷ giúp đỡ.
Khâu Khả Khả nghe xong, đột nhiên cảm giác trước mắt xoay mòng mòng.
Lại còn càng ngày càng chóng mặt, cơ hồ nhìn không rõ, cô nắm cánh tay của Ninh Mông: “Tớ chóng mặt quá…”
Giống như có cái gì đang hút cô, đầu đau nhức, cả người như muốn nổ tung, như muốn bay lên không trung.
Dứt lời, Thời Thích đưa ra chiếc vòng tay.
Vòng tay không lớn, trên đó có viên châu màu đen, trông khá chắc chắn, kích thước cỡ khoảng viên bi, tản ra mùi hương tinh tế, thoải mái.
Khâu Khả Khả dừng ánh mắt, có chút nghi ngờ: “… Đây là cái gì?”
Không cho Ninh Ninh cho cô làm gì?
Thời Thích nói ngắn gọn: “Định hồn.”
Nghe cậu nói như vậy, Khâu Khả Khả nhanh chóng đeo lên, không dám chậm trễ, cảm giác choáng váng lúc nãy dường như đã hoàn toàn biến mất, cả người cảm thấy thoải mái.
Nhất là cảm giác truyền tới từ cổ tay.
Khâu Khả Khả mừng rỡ: “Không sao nữa rồi! Thời Thích cậu siêu thật đấy, vậy bây giờ chúng ta làm sao cứu Lư Thư ra?”
Cô cảm thấy thời gian càng kéo dài, đối với Lư Thư càng không có lợi.
Hơn nữa sâu trong khu rừng không biết có thứ gì, nhìn u ám âm trầm thế kia liền cảm thấy đáng sợ, chậm chút nhỡ đâu còn xảy ra sự cố gì.
Thời Thích cầm lấy bức tranh, hỏi: “Con dao gãy đâu rồi?”
Ninh Mông sửng sốt một chút, từ trong túi lấy ra: “Đây.”
Con dao gãy này lúc nào cô cũng mang theo bên mình, sợ ngày nào đó xảy ra chuyện, cũng có thể giúp mình phòng thân, cũng chuẩn bị đem nó đến bưu điện thời gian để gửi trước khi cô chết.
Có thể gửi thật lâu, chờ sau này đi lấy, chỉ cần biết mật mã là được, cô nghĩ thứ này được làm ra là vì cô, quá thích hợp.
Khâu Khả Khả vươn người qua nói: “Cái này nhìn giống như thời cổ đại.”
Cô mới chỉ gặp thứ như vậy ở trong phim mà thôi, hiện tại cầm ở trong tay… Mặc dù trông kỳ lạ, nhưng cũng chẳng sao.
Ninh Mông nhìn chằm chằm con dao gãy.
Màu của dao găm rất sẫm, tay của Thời Thích lại trắng, hai màu tương phản càng nhìn càng thấy đẹp. Đặc biệt là ngón tay, vừa dài vừa mảnh, giống như đôi bàn tay cầm dao giải phẫu.
Giống như tác phẩm hoàn hảo nhất của thượng đế.
Thời Thích cầm dao găm, cắt một đường trên tấm vải.
Tranh vải rất dễ cắt ra, chỗ tiếp xúc với khung tranh trông giống da người, có màu đỏ tươi rỉ ra, nhanh chóng ướt một góc bức tranh.
Khâu Khả Khả bịt mũi: “Đây là máu sao? Thật kinh tởm.”
Ninh Mông cũng che mũi, cái thứ mùi này thật khó chịu: “Tấm vải này làm từ thứ gì? Thoạt nhìn thật đáng sợ, còn chảy máu, giống như con người vậy.”
Sau khi vải vẽ tranh bị cắt ra thì được vén lên, lộ ra phần khung bên dưới, phần khung không có gì đặc biệt, nhưng tấm vải lại bị chảy máu.
Máu không nhiều, nhưng cứ không ngừng rỉ ra thế này thì thật đáng sợ.
Nghe vậy, động tác trên tay Thời Thích bỗng nhiên dừng lại, cậu ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu thật sự muốn biết?”
Nghe câu hỏi như vậy, Ninh Mông cảm thấy không phải chuyện gì tốt.
Nhưng cô lại muốn biết, rối rắm một hồi, thấy chết không sờn nhắm mắt lại nói: “Cậu nói thì nói, hỏi mình làm gì?”
Thời Thích nhướng mày, nói: “Vải vẽ tranh làm từ da người.”
Ninh Mông: “……”
Cô không nên hỏi.