Editor: Mỡ
Beta: Dâu Tây ?
_____________
Tô Thanh Gia rời khỏi La Masia.
Cô có hiểu một chút về bệnh trầm cảm nhẹ này, cô đã từng viết mấy kỳ chuyên mục để giới thiệu về nó nữa.
Thiên tài và kẻ điên luôn chỉ cách nhau một con đường, thông thường những người bị bệnh này sẽ có chỉ số thông minh vượt trội như siêu nhân, năng lực nắm bắt và tiếp nhận sự vật bên ngoài rất cao. Đối với người thường, sau khi nhận thức sự vật hay sự việc nào đó, nếu qua thời gian dài không tiếp xúc thì sẽ nhanh chóng quên đi, nhưng đối với người mắc bệnh trầm cảm thì trong đầu bọn họ sẽ lặp đi lặp lại sự việc này, và không ngừng cân nhắc những khả năng khác.
Nội tâm của bọn họ khép lại thành một vòng tròn kín, mâu thuẫn không ngừng trở nên gay gắt, thậm chí còn lấy bản thân làm trung tâm.
Tỷ lệ mắc bệnh này còn khó hơn trúng số, có thể là do di truyền, hoàn cảnh, nguy hiểm hơn là nếu không điều trị thì sẽ dẫn đến một loạt bệnh tâm lý nguy hiểm như tự kỷ, đa nhân cách...
Sau khi sống lại đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình bất lực đến vậy. Giống như tất cả cố gắng đều không được đáp lại, bao tâm huyết tình cảm, hi vọng bỏ ra đều không nhận được kết quả, cười mà không ai để ý tới.
Tô Thanh Gia lẳng lặng đứng ở trạm xe buýt nhìn người đến người đi.
Hiện giờ cô không biết nên đi đâu, không biết nên đi chuyến xe nào, cũng không biết mình sẽ xuống xe ở đâu.
Cô không biết, cô có thể làm gì để hình ảnh cậu bé dịu dàng mỉm cười ôm hoa trên đường phố khi xưa một lần nữa lặp lại.
Cô không biết mình có thể làm gì cho cậu bé đã từng bất chấp mưa to gió lớn mà tới tặng quà sinh nhật cho cô.
Cô không biết, cô có thể làm gì cho cậu bé đã nỗ lực tập luyện hàng ngày với khát khao được chạy trên thảm cỏ xanh.
Cô nhớ trước kia đã từng xem một quyển sách, trong sách có viết: Chúng ta đều mong muốn trở thành vị thần vĩ đại, và sau này trở thành Tôn Ngộ Không. Chúng ta đều háo hức trở thành những anh hùng trong giây phút khó khăn, và sau đó trở thành những chú gấu chờ sự giúp đỡ, chúng ta luôn treo từ sau đó trên khóe miệng, và từ sau đó đã trở thành quá khứ.
Lúc nào cuộc sống cũng sẽ tặng bạn một cú đau kịch liệt, một nhát chí mạng vào lúc bạn lơ đãng.
Tô Thanh Gia muốn giúp cậu bé cô đơn này, cậu giống như một ngôi sao, sống nhiều năm ngoài ánh sáng, dùng tất cả ánh sáng và nhiệt độ của mình để nuôi dưỡng một gốc hồng.
Một thiếu niên bình dị ấm áp tới vậy, tương lai của cậu không đánh bị vứt bỏ sớm, cậu vốn sinh ra là để tỏa sáng lấp lánh. Cậu không nên bị mọi người cô lập, cậu đáng có được những thứ tốt đẹp nhất.
Tô Thanh Gia lau nước mắt, cô muốn đi tìm cậu, cô muốn đi giúp cậu, nếu ngay cả cô cũng bỏ rơi Carlos, vậy thì cậu chỉ còn hai bàn tay trắng.
Cô quay đầu lại, chạy về phía La Masia.
Reixach rót ly nước cho cô gái nhỏ nhưng mang tâm hồn người lớn, “Cháu đến vì Carlos sao, ta nghĩ cháu nên biết bệnh tình của cậu ấy.”
“Đúng vậy, giám đốc, thực sự xin lỗi vì đã tới quấy rầy ngài. Cháu nghe nói La Masia dừng việc đào tạo Carlos có phải không ạ?”
“Đúng, mà cũng không đúng.”
Reixach kéo ghế qua, “Bella, ta thật sự rất cám ơn cháu đã phát hiện ra một thiên tài cho La Masia, ta cũng hiểu được tâm trạng và suy nghĩ của cháu lúc này.”
Thấy sắc mặt nặng nề của Tô Thanh Gia, Reixach tiếp tục nói: “Quả thật, mọi người đều có thể thấy được tương lai sáng lạng của Carlos sau này, nhưng suy cho cùng thì cậu ấy vẫn còn nhiều thiếu sót.”
“Chẳng lẽ sự sáng lạng của anh ấy không đủ để che dấu chỗ thiếu sót nhỏ bé đó sao?” Tô Thanh Gia hỏi lại.
Reixach gõ gõ bàn trà, “Cháu nói đúng, sự tài năng của cậu ấy đủ để che dấu thiếu sót. Bella, ban lãnh đạo chỉ tạm dừng việc đào tạo cậu bé chứ không phải vĩnh viễn, lần thi đấu này chỉ là một phép thử, là cơ sở để mọi người tìm cách khắc phục, mọi người vẫn rất quan tâm tới vấn đề tâm lý của Carlos, những điều này đều có bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp theo dõi, nhưng hiện giờ cậu bé đã bị kích thích chạm đến một số giới hạn nào đó nên ban huấn luyện bắt buộc phải để cậu có thời gian bình tĩnh lại.”
Tô Thanh Gia nhíu nhíu mày: “Vậy nếu anh ấy không thể bình tĩnh lại thì sao? Các ngài sẽ làm thế nào?”
Reixach đan hai tay vào nhau đặt trên đùi, “Ban huấn luyện sẽ mời bác sĩ tâm lý tới tiến hành trị liệu, cháu cũng biết căn bệnh này rất hiếm nên phương pháp trị liệu cũng có hạn. Khả năng trời phú khiến cho bất kì ai cũng không thể chôn vùi cuộc sống gắn liền với bóng đá được định sẵn của cậu bé, Bella, tại Barca nhất định Carlos sẽ gặt hái được nhiều thành công, quan trọng hơn hết là có một tương lai tươi sáng.”
Tô Thanh Gia nhắm mắt, hít một hơi thật sâu hỏi: “Sẽ bí mật tiến hành trị liệu cho anh ấy ạ?”
“Hiện giờ, bệnh của cậu ấy vẫn là bí mật, nhưng bệnh trầm cảm rất khó nắm bắt, suốt một năm qua bọn ta vẫn chưa tìm được cách hữu hiệu, nếu cần thiết thì chỉ có thể công khai trị liệu nhằm tìm kiếm thêm nhiều sự giúp đỡ từ khắp nơi trên thế giới. Ta tin rất nhiều cơ quan đoàn thể sẽ cảm thấy hứng thú với chứng bệnh này, từ đó không ngừng nghiên cứu, tìm tòi cách chữa trị.” Reixach nói.
“Ngài Reixach! Ngài đang xem Carlos như chuột bạch để thử nghiệm sao? Ngài không nghĩ đến việc sau này đây sẽ trở thành vết nhơ trong sự nghiệp của anh ấy sao, một khi anh ấy lọt vào tầm nhắm của giới truyền thông thì đây lập tức sẽ trở thành vũ khí phá hủy anh ấy.” Vào thời đại truyền thông phát triển, chỉ một chút khuyết điểm đều có khả năng bị phóng đại, cô không thể đoán được chuyện này sẽ tạo ảnh hướng tới Carlos như thế nào nữa.
Reixach xua xua tay, thở dài nói, “Đã bước trên con đường này, bất kì ai cũng phải chấp nhận mất đi một cái gì đó. Tất cả mọi người đều như đang chơi một ván bài mà tiền cược được đặt trên người cậu ấy. Bella, mọi người đều cần nhìn thấy một kết quả xứng đáng.”
_______
Carlos ngồi trên ghế ở quãng trường Columbus, dưới bóng cây ngô đồng cao lớn là những tia nắng vỡ vụn xuyên qua lá cây, gió mang theo hương vị mằn mặn của biển và tiếng kèn xuất phát của những chiếc thuyền ngoài xa.
Nhiều năm qua đi, hải cảng nước sâu thuyền đến thuyền đi, chỉ có chiếc thuyền mang tên “Rania” vẫn còn bỏ neo ở nơi này, kiến trúc điêu khắc bằng đồng vĩnh viễn không giương nổi cánh buồm.
Mỗi ngày Carlos đều ngồi trên ghế dài gần cảng nhất để nhìn ra đại dương bao la, buổi sáng sẽ thấy hình ảnh hải âu cất cánh, chạng vạng, ánh hoàng hôn nhuôm màu cam lấp lánh lên khắp mặt biển, cậu cứ nhìn như vậy, ánh mặt trời trên đỉnh đầu cậu không ngừng biến hóa màu sắc và sáng tối cứ nối tiếp nhau đến.
Lúc trận đấu lần trước kết thúc, cậu mất đi tư cách gia nhập U14, những huấn luyện viên tiến hành huấn luyện đặc biệt cho cậu cũng bị tạm đình chỉ, sau khi chạy vài vòng quanh thảm cỏ xanh, cậu ép bản thân phải tiếp nhận sự thật này, đó là cậu đã thành một kẻ bị vứt bỏ.
Còn chưa chính thức đi lên chiến trường, một chiến đã mất đi tư cách chiến đấu.
Carlos nghĩ, cậu đã vỡ vụn giống những người phải ra về, khác nhau ở chỗ sớm hay muộn thôi.
Sau khi hình phạt kết thúc, cậu mặc đồng phục bóng đá của đội vàng chạy thẳng tới quảng trường Columbus. Màn đêm đã buông xuống, sự vui vẻ nhộn nhịp trên quảng trường lại bắt đầu.
Bella từng nói với cậu, Columbus phải lưu lạc đến Tây Ban Nha, sau ba lần thất bại mới tìm được đại lục mới, cô tin cậu sẽ thành công.
Nhưng mà cậu đã làm cô thất vọng rồi.
Carlos nhìn theo hướng ngón tay của Columbus, mặt biển vẫn luôn êm ả tĩnh lặng, nhưng cậu không nhìn thấy bóng dáng của niềm hy vọng.
Carlos nhặt một khối đá vụn ném xuống biển, cơn sóng cuồn cuộn mang theo bọt trắng nhanh chóng vùi lấp viên đá nhỏ.
“Carlos, cậu cho rằng cậu giỏi lắm ư? Lúc thi đấu không khác gì mang bản thân ra làm triển lãm, quá phô diễn kĩ thuật cá nhân, cậu cảm thấy Tây Ban Nha về sau chỉ cần dựa vào một người như cậu thì mới có thể giành cup World Cup sao?”
“Nếu cho tôi lựa chọn, tôi tình nguyện chọn mười người đoàn kết chứ không cần một người độc lập như cậu, quả thực cậu không khác gì cục cứt chuột.”
“Tôi muốn một trận đấu bóng đá mang màu sắc của sự đoàn kết, Carlos, vấn đề của cậu quá lớn, nằm ngoài khả năng kiểm soát và tưởng tượng của tôi, có lẽ cậu không hề thích hợp với môn thể thao này.”
“Có lẽ cậu không thích hợp với bóng đá……”
“Có lẽ cậu không thích hợp với bóng đá……”
Lời nói của huấn luyện viên Bernar Jess làm Carlos thấy tuyệt vọng, cậu không biết nên làm gì lúc này.
Đã mấy ngày nay Carlos không gội mái tóc vàng của mình, cậu không dám đi tìm Bella, cậu sợ phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của cô.
______________
Tô Thanh Gia tìm khắp La Rambla, trước khi mặt trời xuống núi, cô nhìn thấy cậu bé tóc vàng làm cô lo lắng suốt mấy ngày qua đang ngồi bên trái pho tượng Columbus.
Cậu ngồi bất động trên ghế, tàn ảnh của cây ngô đồng cô đơn rơi đầy đất, ánh chiều tà chiếu xuống khiến mặt biển như được mặc một bộ lễ phục màu hồng tráng lệ, long trọng như lời chào bế mạc của buổi lễ.
Sự cô độc của cậu xuất phát từ tận đáy lòng.
Tô Thanh Gia đột nhiên không dám đến gần Carlos, cậu tựa như một thân cây, bắt đầu hư thối từ rễ.
Ở đất nước tốt đẹp người đến người đi nhiệt tình này, lúc nào cậu cũng chỉ có một mình, không người thân, không bạn bè, cậu chỉ có chính cậu.
Thế giới nội tâm của cậu là một bờ biển rộng mênh mông, một mình cậu lẻ loi đơn bóng bên trong đảo nhỏ cô độc, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời mọc rồi lặn, thủy triều lên rồi xuống.
Gần như cậu không nhìn thấy hy vọng, phía xa xa vẫn là biển. Có lẽ hi vọng ở đâu đó quá xa vời khiến con người khó có thể tìm thấy.
Tô Thanh Gia nhìn mái tóc vàng của Carlos bị ráng chiều nhuộm thành màu đỏ thẫm, cô gối chân đem đầu chôn thật sâu vào hõm trống.
Cô nghĩ cô không đủ khả năng giúp được cậu, nội tâm cậu quá cô độc, cô không thể trở thành vị chúa cứu thế Moses [*], dẫn cậu rời Ai Cập, rồi băng qua muôn ngàn sóng gió của biển Đỏ để đeo cho cậu chiếc lá ôliu.
[*] Moses: là lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử gia. Ông cũng được xem là người chép kinh
Torah (năm sách đầu tiên của Kinh Thánh, còn gọi là Ngũ kinh Moses).
Những ngôi sao mọc lên từ mặt biển, Carlos yên lặng đứng lên nhìn bức tượng đồng một hồi, sau đó mới rời đi.
Tô Thanh Gia không gọi cậu, cô lẳng lặng nhìn cậu đi xuyên qua quán bar náo nhiệt, hiệu sách, nhà kính trồng hoa, cuối cùng trở về La Masia.
Từ xa xa cô vẫn nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng của cậu.
______________
Hai tuần tiếp theo, Carlos vẫn kéo dài tình trạng đi sớm về khuya, ban đêm ký túc xá ở La Masia trở thành điểm dừng chân của cậu, nhóm cầu thủ dần quên đi sự tồn tại của cậu, các huấn luyện viên đã từng đau lòng nhưng nhiều ngày qua đi, cũng không còn để bụng nữa.
Chỉ có cây trầu bà trên góc giường của Carlos là ngày đêm chờ đợi cậu lau chùi.
Carlos không muốn lá dính bụi. Cậu hy vọng khi vừa tỉnh dậy liền có thể thấy sắc xanh ngọc bích của nó. Đây là món quà sinh nhật đầu tiên Bella tặng cậu.
Oleguer mang cho cậu một cây kẹo que cầu vồng, nhưng cậu không ăn, đặt ở góc tường cùng đồng phục đội đội vàng.
Cậu băng qua hơn nửa thành phố, chạy thẳng đến quảng trường Columbus, trên ghế dài được đặt sẵn bánh mì và sữa bò, còn có một mâm quả táo, quả dâu tây đã được rửa sạch, một bình nước lớn, đủ để cậu dùng trong một ngày.
Carlos biết đó là do Bella chuẩn bị cho cậu, bắt đầu từ thứ năm cách đây hai tuần, mỗi ngày đều sẽ có đồ ăn đặt tại đây.
Cậu cầm bình nước, lấy giấy ghi chú được gián trên bình: “Carlos, em vẫn luôn chờ mong anh lại tiếp tục chạy trên sân.”
Carlos tỉ mỉ mà nhìn ba lần, sau đó đem tờ ghi chú bỏ vào túi áo ngực, đây là tờ thứ 15, có màu xanh biếc.
Nghĩ nghĩ một chút, Carlos lấy từ trong túi áo ra các tờ ghi chú khác, đủ loại màu sắc, mỗi một tờ đối với cậu mà nói đều rất quý báu, cậu chầm chập lật xem một cách cẩn thận.
Đã hơn nửa tháng cậu chưa gặp Bella.
Cậu rất nhớ cô.
Carlos cầm lấy một miếng dâu tây, nước đỏ tiết ra rất ngọt, ánh sáng mặt trời Địa Trung Hải đã tạo không gian cho nó trưởng thành.
Carlos nghĩ, cậu có nên nỗ lực, cố gắng để được chạy nhảy trên sân cỏ thêm một lần nữa hay không?
Ngay cả bản thân cậu cũng không biết đáp án nữa.
_________
Hãy ghé thăm fanpage trên fb của nhóm để cập nhật lịch post và các đoạn preview sớm nhất nhé ^^
Mọi người chỉ cần gõ Yến Vân Cung là sẽ ra nha.