Tôi là Carlos Rubio.
Sơ Rosa nói tôi sinh ra vào ngày 27 tháng 8 năm 1988, một ngày hè đầy nắng ở bán đảo Iberia.
Sơ là một người hiền lành và hiểu biết. Bà nói làm người phải biết hy vọng vào tương lai, nhưng tôi chưa bao giờ gặp người nào như vậy.
Cho đến khi Bella xuất hiện.
Tôi gặp cô ấy trong lúc tập luyện ở sân thể dục. Hôm đó là ngày Lãnh sự quán Trung Quốc đến làm từ thiện ở cô nhi viện. Tôi không đi, bởi vì tôi không thích phải nhận bố thí. Suy cho cùng, từ thiện không xuất phát từ bản thân mỗi người, mà là đi cùng cơ quan.
Rất lâu sau đó, tôi vẫn nhớ như in cô bé hôm ấy. Cô mặc một chiếc quần lụa màu xanh biếc, da trắng tóc đen, vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp. Cô hệt như một bé búp bê ngoài đời thực.
Cô bé gọi tôi rất nhiều lần nhưng tôi đều làm lơ. Mới lần đầu gặp mặt, cô bé đã cho tôi biết tên. Cô giống như con chim sẻ nhỏ lúc nào cũng ríu rít, có lẽ vì giọng nói của cô nhẹ nhàng nên tôi không nỡ đuổi cô bé đi. Rất lâu rồi, không có ai kiên nhẫn nói chuyện và nở nụ cười với tôi như vậy.
Khi ấy, tôi đang rèn luyện sức chịu đựng, buộc bao cát vào chân và chạy quanh sân. Tôi thực sự rất thích bóng đá, mặc dù giáo viên ở trường nói tôi không có năng khiếu, nhưng tôi vẫn kiên trì luyện tập.
Bella nói cho tôi biết phương thức tập luyện của tôi không đúng. Cô ấy sử dụng một số từ chuyên môn mà tôi không hiểu, song trực giác mách bảo tôi là cô ấy nói đúng. Tôi ngồi tại chỗ suy nghĩ một hồi rồi nói cho cô ấy tên của tôi, ánh mắt đôi phương dường như sáng lên. Bóng râm trong rừng cây chiếu lên mặt, nhưng không thể che được nụ cười tỏa sáng kia. Tôi không dám nhìn vào mắt cô ấy, chỉ biết cúi đầu nghịch bóng dưới chân.
Cô bé hào hứng nói liên tục, nhiều thứ trong số đó rất khó hiểu. Tôi cố gắng nhớ kỹ những lời đó vì cô ấy sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của tôi, còn tôi thì vẫn phải tập đá bóng.
Sau khi nghe giảng, tôi muốn cười tươi thay cho lời cảm ơn.
Đối với người đã lâu không cười như tôi, nụ cười đó hơi cứng nhắc.
Lúc Bella vươn tay ra, tôi lùi về sau từng bước duy trì tư thế phòng ngự. Hóa ra là cô ấy muốn dạy tôi cười.
Sau vài lần thử, cuối cùng tôi cũng nhoẻn miệng cười, Bella tặng tôi một cái ôm ấm áp. Ấm áp thế nào thì tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết, sau cùng tôi cũng ôm lại cô bé. Tôi định ôm cô ấy thật lâu, ai ngờ bạn cô ấy lại dùng ngôn ngữ mà tôi không biết gọi cô ấy đi.
Ôi, thì ra cô ấy ở xa tôi như vậy. Tôi nhẹ nhàng buông ra, quay lại sân tiếp tục tập sút bóng vào khung thành.
Nhìn đi, cô ấy sẽ biến mất khỏi thế giới của tôi.
Tuy nhiên, Bella đột nhiên quay lại, mang cho tôi một quả bóng và một bình nước mới. Đó đều là những thứ tôi cần, tôi chưa kịp mở miệng từ chối thì cô ấy đã chạy đi. Trước khi đi, cô ấy nói cho tôi biết: “Anh đá bóng hay lắm, anh là người có năng khiếu, hãy tin em.”
Đây là lần đầu tiên tôi được ai đó công nhận, tôi hơi bối rối không biết phải làm sao. Cuối cùng, tôi tháo bao cát buộc dưới chân ra.
Sau này nghĩ lại, có lẽ khoảnh khắc đó đã thay đổi cả cuộc đời tôi.
Bella thường xuyên đến tìm tôi, dạy tôi một vài kiến thức bóng đá cơ bản. Tôi hay thấy cô ấy thất thần, cô ấy tựa như thiên thần đến từ đất nước xa xôi, khiến tảng băng lạnh lẽo trong lòng tôi cảm nhận được sự ấm áp nơi trần thế.
Giọng nói của cô vô cùng ngọt ngào, mỗi khi cười, hai lúm đồng tiền nhỏ sẽ xuất hiện.
Tôi vô thức chú ý đến cô ấy. Ngày nào chờ cô ở trạm xe bus, tôi cũng trả lại tóc mình, hy vọng có thề trở thành dáng vẻ mà cô thích.
Khi tôi đưa cô ấy đến La Rambla, cô ấy đã nhờ họa sĩ đường phố vẽ cho tôi một bức tranh. Bức tranh rất đẹp, tôi không ngờ hình ảnh tôi trong mắt người khác lại đơn thuần, ấm áp như vậy. Bella cười thích thú, đặt tên cho bức tranh là ‘cậu bé sinh đẹp’. Đây là biệt danh mà mấy đứa bé ở cô nhi viện đặt ra để cười nhạo tôi. Mãi đến lúc này, tôi mới phát hiện cái tên đó cũng là một cụm từ dùng để khen ngợi.
Mấy năm nay tôi vẫn luôn giữ gìn bức tranh cẩn thận, tôi đã thay khung cho nó vài lần. Mỗi buối sáng, ánh nắng chiếu lên bức tranh treo trên tường, nhắc nhở tôi rằng tôi rất ấm áp. Đây là “tôi” mà Bella thích, tôi muốn trở thành cái “tôi” đó.
Tôi nghĩ có lẽ đây là hy vọng mà sơ Rosa nói tới.
Và cô búp bê tóc đen của tôi chính là người đặc biệt đã mang hy vọng đến.
Lúc nhận được thư mời từ Lò đào tạo trẻ La Masia – nơi sản sinh ra vô số thiên tài, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao gần đây Bella lại bận như vậy, cũng hiểu được hàm ý trong mắt Bella khi nhìn tôi sút bóng.
Tựa như câu nói cô ấy nói với tôi trong lần đầu tiên gặp mặt.
“Anh đá bóng hay lắm, anh là người có năng khiếu, hãy tin em.”
Cô ấy không chỉ nói miệng, cô thật sự tin là tôi có năng khiếu.
Cô ấy đưa một người đàn ông lạ mặt đến gặp tôi, người đàn ông đưa cho tôi một tấm vé thông hành để vào La Masia.
Tôi không biết nói gì, bóng đá là giấc mơ của tôi, trong khoảnh khắc đó, nó lại chứa đựng thêm một ý nghĩa khiến tôi càng kiên định hơn.
Tôi bước đến La Masia vào một ngày nắng đẹp, lúc ấy trời trong xanh, gió biển mặn mòi ẩm ướt. Khoảnh khắc chia tay, cô ấy nhẹ nhãng kiễng chân hôn lên lúm đồng tiền của tôi.
Thật may mắn vì có được má lúm đồng tiền, nó có thể chứa đựng hơi thở thơm mát của cô ấy.
Tôi đi theo dòng người vào trong, xoa hai má và tự nhủ nhất định phải trở thành một ngôi sao bóng đá, tuyệt đối không thể làm Bella thất vọng.
Tôi dễ dàng vượt qua bài kiểm tra sức khỏe và bài kiểm tra năng khiếu. Người quản lý lò đào tạo trẻ dường như rất coi trọng tôi. Khi bức tranh “cậu bé xinh đẹp” được treo lên tường, tôi biết tôi sẽ chuyển tới đây.
Tôi đã cố gắng suốt cả ngày, ban ngày tham gia các buổi huấn luyện, buổi tối học các lớp học về kiến thức bóng đá chuyên nghiệp. Tôi bàng hoàng trước sự rộng lớn của thế giới bóng đá, đồng thời hiểu được thế giới của tôi và Bella cách xa cỡ nào.
Bella thường đến trường thăm tôi, cô ấy không nói gì mà chỉ lẳng lặng ngồi trong khán phòng. Cô ấy thường vỗ tay hoặc giơ ngón cái với tôi, nhóm cầu thủ U17 chọc ghẹo bảo cô ấy là bạn gái nhỏ của tôi, khiến lòng tôi ngọt ngào thổn thức.
Ngày 28 tháng 7 năm đó, Bella tặng tôi một chậu cây. Đó là quà sinh nhật của tôi, là cây trầu bà vàng cứng cỏi lương thiện.
Lâu lắm rồi tôi không tổ chức sinh nhật, lâu đến mức chính bản thân tôi cũng đã quên mất. Tôi từng có một con búp bê tóc vàng thiếu chân, vào ngày sinh nhật tôi, một đứa bé nghịch ngợm ở cô nhi viện đã ném nó xuống sông. Từ đó tôi không nhớ về sinh nhật nữa.
Nhưng khi Bella mặc váy đỏ cầm chậu cây này đến chúc mừng sinh nhật tôi, tôi như nhìn thấy hoa nở.
Bella tổ chức sinh nhật cho tôi và dẫn tôi đi thả đèn hoa đăng. Tôi tiếc chiếc hoa đăng xinh đẹp kia, lúc Bella về, tôi vội nhảy xuống nước vớt nó lên.
Sau khi về đến ký túc xá, huấn luyện viên và các thành viên trong đội mang bánh sinh nhật vào. Phòng ký túc xá nhỏ chật cứng người, mọi người vui cười chúc mừng sinh nhật tôi. Sau bảy năm, tôi lại được nhận được lời chúc.
Sơ Rosa nói đúng, con người phải biết hy vọng. Bảy năm trống trải bị một cô gái lấp đầy.
Rất nhanh đã đến sinh nhật Bella, tôi tặng cho cô ấy một chiếc vòng tay ngọc trai, để mua được nó, tôi đã phải tiết kiệm suốt một thời gian dài. Ngày nào tôi cũng tưởng tượng về hình ảnh vòng tay đeo trên cổ tay trắng ngần của cô ấy.
Mùa đông năm đó, cô ngồi trên khán đài vẫy tay, vòng tay vô cùng nổi bật. Tôi nghĩ, có lẽ khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn một chút rồi.
Nhờ việc tập luyện chăm chỉ, tôi được ban huấn luyện đồng ý cho tham gia trận đấu vượt cấp. Bella cũng được mời đến xem trận đấu, nhưng vì nhiều lý do, cuối cùng tôi bị đánh giá là không đủ điều kiện. Bella lo lắng nhưng cũng cố an ủi tôi, hy vọng của tôi hơi xa so với thực tế, không phải là giấc mơ bóng đá, mà là khát vọng tình yêu.
Lò đào tạo trẻ đình chỉ việc huấn luyện tôi, tôi cũng không biết rõ nguyên nhân. Nhưng từ trong ánh mắt của quản lý, tôi thấy được sự tiếc thương và buồn rầu.
Ngày nào tôi cũng lang thang ở quảng trường Columbus, đến khi Bella tìm được tôi, cô ấy đưa tôi đến xem trận đấu La Liga năm đó.
Tôi vẫn nhớ đó là trận đấu then chốt giữa Barcelona và Atletico, hàng vạn người cùng hát “Barca Carol” ở Camp Nou. Tôi quay đầu nhìn Bella đang vỗ nhịp ngân nga, tôi biết cô ấy vẫn tin rằng tôi là một cầu thủ tài năng.
Vì cô ấy tôi đã học được cách thỏa hiệp, tôi xin ban huấn luyện cho tôi thêm một cơ hội. Sau cơ hội đó, tôi lại được quay về sân bóng.
Bella càng ngày càng quan tâm tôi hơn. Tôi có toan tính riêng, cố ý thi trượt môn Văn học Tây Ban Nha để được cô ấy dạy kèm. Sau khi Bella về Trung Quốc, tôi tìm một ‘giáo viên’ tiếng Trung tên Thẩm Kha, anh ấy giải thích cho tôi ý nghĩa tên tiếng Trung của búp bê tóc đen.
Thanh Gia nghĩa là tốt đẹp.
Tôi với cô ấy giống nhau.
Tôi cũng muốn có tên Trung Quốc, một cái tên tiếng Trung có ý nghĩa sâu sắc. Như vậy khoảng cách giữa chúng tôi có thể gần hơn.
Lúc cô ấy quay trở lại Barcelona, tôi đã mạnh dạn tỏ tình. Cô ấy bối rối không biết phải làm sao, đây là lần đầu tiên tôi thất cô ấy kháng cự tôi.
Chúng tôi có một khoảng thời gian không gặp nhau, cô ấy trốn tránh tôi, đề phòng tôi. Tôi không cam lòng, mời cô ấy đến xem trận bóng của tôi.
Trời mưa tầm tã, vì không có giày đá bóng chuyên dụng dành cho trời mưa nên trận đấu diễn ra rất khó khăn. Tôi lại một lần nữa thất bại trước mặt cô ấy.
Nhưng lúc này cô ấy không hề bỏ rơi tôi, cô ấy tặng tôi một đôi giày đá bóng chuyên dụng và bắt cầu théo sát tôi trong các buổi tập.
Tôi biết cô ấy cũng hơi để ý tôi.
Tôi tìm Oleguer học vẽ tranh, tôi muốn vẽ lại mỗi cái chớp mắt, mỗi nụ cười khi cô ấy quan tâm tôi.
Tuy nhiên chưa học được nhiều, Bella bỗng nói cho tôi biết cô ấy phải đi, đi đến một quốc gia xa xôi ở bên kia đại dương.
Tôi không có quyền ngăn cô ấy, tôi biết một khi xa nhau, khoảng cách giữa chúng tôi sẽ càng lúc càng lớn, có thể cô ấy sẽ quên tôi.
Tôi làm ra một quyết định điên rồ, chính là đi xăm hình.
Tôi muốn khắc tên cô ấy lên ngực, làm vậy tôi sẽ mãi mãi không bao giờ quên đi cô ấy.
Cô ấy có thể có tương lai tốt hơn, tôi sẽ chờ đợi.
Cô ấy có thể có người tri kỷ thân thiết hơn tôi, tôi cũng sẽ chờ đợi.
Cô ấy có thể có cuộc sống hạnh phúc hơn, tôi vẫn sẽ chờ đợi.
Chờ đợi cái gì đây? Chờ một cái ngoảnh lại một lung, chờ một lời hứa không có hy vọng, chờ một tình yêu không có kết quả.
Dù vậy, tôi vẫn muốn chờ đợi, ít nhất hãy cho tôi quyền được chờ cô ấy. Bởi vì là cô ấy nên tôi mới có thể đợi.
Vào ngày cô ấy đi, tôi đến suối phun ở quảng trường lấy một cốc nước. Khi cô ấy uống nó, tôi tự lừa mình dối người rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ trở lại Barcelona.
Từ đó tôi lại trở về với những buổi tập luyện, chậu cây trầu bà trên đầu giường xanh tươi mơn mởn, người trong bức tranh vẫn ngại ngùng cười.
Tôi mua một tập giấy, ngày ngày đều vẽ cô ấy.
Áp lực của những buổi tập ngày càng lớn, huấn luyện viên và người quản lý kỳ vọng rất cao ở tôi. Nhiều người dùng cồn và tình dục để giải tỏa, ân cần mời mọc tôi, nhưng lần nào tôi cũng lạnh lùng từ chối.
Bởi vì tôi hy vọng, ngày cô ấy quay đầu lại, tôi vẫn là một thiếu niên ấm áp, đơn thuần.
Tài năng và sự chăm chỉ giúp tôi được chọn vào đội U19, đủ điều kiện tham gia Giải đấu vô địch quốc gia. Tôi bay đến Mỹ ngay trước mùa giải, can đảm gặp lại cô ấy sau hai năm không gọi điện, không thư, không MSN.
Tôi biết phương thức liên lạc, biết địa chỉ nhưng không đủ dũng cảm đứng trước mặt cô ấy.
Khi cô ấy mặc váy họa tiết hoa phượng gọi tên tôi, tôi mỉm cười với cô ấy.
Cô ấy đẹp hơn cô gái trong bức tranh của tôi, cô ấy cũng không hề quên tôi.
Tôi đánh liều mời cô ấy đến xem trận đấu, cô ấy không từ chối.
Cánh đồng hoa lặng lẽ nở ra một bông hoa.
Vào đêm đội chúng tôi giành chức vô địch giải đấu dành cho thanh thiếu niên, cô ấy gật đầu đáp lại tình cảm của tôi. Cô ấy nói ra rất nhiều yêu cầu và tôi đều đáp ứng hết. Cô ấy không hề hay biết, bởi vì tôi thích cô ấy, nên tất cả yêu cầu này đều đã trở thành thành thói quen.
Thói quen chỉ nhìn mình cô ấy, chỉ yêu mình cô ấy, ngay cả trong mơ cũng chỉ có mình cô ấy.
Năm đó, tôi trở nên nổi tiếng hơn trong làng bóng đá. Trước khi rời khỏi La Masia, bác quản lý đưa cho tôi bản báo cáo y tế.
Theo báo cáo, tôi mắc chứng trầm cảm mức độ nhẹ hiếm gặp.
Quản lý nói, chúc cháu thành công.
Tôi gật đầu với ông ấy, sau khi rời khỏi lò đào tạo, tôi sẽ ký hợp đồng mới với Barcelona, chính thức bước vào thế giới bóng đá chuyên nghiệp.
Trước khi ngủ, tôi sờ hình xăm trước ngực, hào hứng hẳn lên.