Sau mấy năm, cuối cùng Carlos cũng chính thức có được một cái tên Trung Quốc họ “Tô” như ý nguyện. Ông cụ Tô lật đi lật lại từ điển nhiều lần mới chọn được tên này.
Mặc dù không thể hiểu hết chữ và ý nghĩa nhưng nhìn hình dạng và cách phát âm, Carlos biết ——
Anh là một thành viên của nhà họ Tô.
Carlos cầm bút lông của ông nội Tô, vạch những nét thẳng sát nhau ngay giữa tờ giấy. Khi nào về nhà, anh sẽ đóng khung cẩn thận mấy chữ này rồi đặt vào két sắt. Cách đây không lâu, Thẩm Kha từng cười nhạo chữ anh khó nhìn. Anh nghiêm túc nói với anh ấy rằng ——
“Sau này em sẽ dùng chữ này ký tặng người hâm mộ!”
Thẩm Kha nhìn đống chữ nguệch ngoạc lộn xộn, gượng gạo đề nghị: “Ba chữ này nhiều nét lắm, viết từ từ thôi.”
Carlos lắc đầu trả lời: “Viết vậy mới chân thành.”
Thẩm Kha: “…”
Từ khi có tên mới, ngày nào Carlos cũng nhắc lại vài lần, anh nói đây là tên đôi của hai người, đều có ba chữ, mang nghĩa “lời hay ý đẹp”.
Tô Thanh Gia ác độc vạch trần: “Anh không thấy hai cái tên này giống anh em hơn sao?”
Carlos, người bị tổn thương: “…”
Dù sao đi nữa, Carlos vẫn rất thích cái tên này. Nó thể hiện sự kỳ vọng của bề trên và cho phép anh bước vào gia đình nhà họ Tô.
Anh nghĩ mình và cô đã gần nhau hơn, anh hiểu về đất nước của cô, thích ứng với ngôn ngữ của cô. Anh hy vọng họ không chỉ gần gũi trong hành động mà còn gần gũi ở ý nghĩa giữa hai cái tên.
Tựa như câu nói trong tiếng Trung – “Trời sinh một đôi”.
Dư luận bên ngoài bàn tán xôn xao trái ngược hoàn toàn với không khí vui vẻ, ấm áp trong biệt thự.
Sau tối qua, tin tức liên quan đến việc Carlos nhận thẻ đỏ liên tục được cập nhật. Một số người ủng hộ và an ủi anh, cũng có người cảm thấy vô cùng thất vọng. Thẩm Kha tìm đủ mọi cách, cố gắng kiểm soát và xoa dịu dư luận.
Thẩm Kha thấy nhẹ nhõm hơn trước, bởi vì Carlos không có bất cứ biểu hiện bất thường nào.
Bầu trời tại sân bay London vẫn luôn u ám, Thẩm Kha mặc áo choàng dài, ngồi tại phòng chờ đọc báo.
Khoảng cách từ sự chấn động ba năm trước đến sự chật vật hiện tại chỉ cách nhau một tấm thẻ đỏ. Anh từng là người hùng, là người dẫn dắt lối chơi của Barcelona, và giờ lại trở thành tội đồ của đội bóng.
Trong giới bóng đá, nhắc đến cầu thủ số 23, mọi người sẽ nghĩ ngay đến chàng trai đẹp trai phóng khoáng, một nhân tố không thể thay thế ở Barcelona. Nhưng cũng chính vì không thể thay thế nên lỗi lầm của anh sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Trận đấu lượt về diễn ra vào ngày 4 tháng 5 tại sân vận động của Manchester City ở thành phố Manchester. Nếu Barcelona thắng, sai phạm của Carlos sẽ dễ dàng được tha thứ, nhưng nếu thua thì Carlos sẽ bị coi là thủ phạm trực tiếp đẩy Barca xuống ngôi vương.
Vài giờ trước, Rijkaard gọi điện nói chuyện với anh, thông qua điện thoại có thể thấy tâm trạng của huấn luyện viên không tốt lắm và dường như ông đang có ý định rời khỏi Barcelona.
Thẩm Kha rất sốc. Ngay cả huấn luyện viên trưởng cũng không tin là có thể thay đổi được cục diện, chắc chắn các thành viên khác trong đội cũng nghĩ vậy.
Thẩm Kha xoa thái dương, đeo khẩu trang bước về khu vực kiểm tra an ninh.
The Times đăng tải bức ảnh Carlos nhặt áo trong nhà xe.
Thẩm Kha lật xem tờ báo nhiều lần, chất lượng in ấn còn kém nên bức tranh hơi mờ nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được sự buồn bã và thất vọng của anh.
Thậm chí anh còn tưởng tượng được lúc đó Carlos khó chịu đến nhường nào.
Chiều hôm đó, Carlos ôm máy tính chọn lễ phục đính hôn, Thẩm Kha bắt xe đến biệt thự.
“Lò vi sóng còn ít thức ăn, anh tự hâm nóng lại đi.” Chàng trai tóc vàng không ngẩng đầu, miệng ngậm một cây bút, thỉnh thoảng lại cười khúc khích.
Nghe thấy có đồ ăn, Thẩm Kha mới nhận ra đã hơn mười tiếng anh chưa ăn gì. Carlos tiện tay đưa cốc nước lạnh cho anh. Là một cầu thủ bóng đá, tay chân Carlos vô cùng linh hoạt.
Anh đặt nước lên bàn, mở nắp uống, chất lỏng mát lạnh từ từ chảy vào bụng. Anh nhìn Carlos vài lần rồi thở dài.
Hòn đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức làm anh quên mất những tin đồn bên ngoài.
“Ồ, có cả cơm à?” Thẩm Kha mở lò vì sóng thì thấy bên trong có cơm và vài món ngon khác, “Đang lúc khó khăn mà vẫn có tâm trạng ăn uống đầy đủ? Tiến bộ phết, vẫn còn nhớ đến người anh trai này.” Carlos mải đắm chìm trong thế giới nhỏ bé của mình, hoàn toàn không nghe thấy Thẩm Kha nói gì.
Thẩm Kha rướn cổ nhìn nhưng vẫn không biết Carlos mải làm gì nên đành hậm hực đi hâm nóng thức ăn.
Vừa mở cửa lò, mùi thơm đậm đà của canh quyện với hương thơm dịu ngọt của cơm từ từ tỏa ra. Thẩm Kha hít một hơi thật sâu, cầm đũa gắp một miếng to.
“Mua ở quán nào đấy, không lẽ quán của ông chủ người Hàng Châu kia có đầu bếp mới?” Anh vừa cắm đầu cắm cổ nuốt vừa nói như sợ ai đó sẽ ăn tranh.
Nghe thấy từ “Hàng Châu”, Carlos liếc nhìn Thẩm Kha đang ăn ngấu nghiến, “Bella nói chắc anh chưa ăn cơm nên để phần cho anh.”
Thẩm Kha tấm tắc khen ngợi, “Anh đã bảo Bella là một cô gái tốt mà, mẹ ơi, ngon quá. Em muốn ăn không?”
Chàng trai tóc vàng bất ngờ ngẩng đầu lên như một ông cụ già dặn kinh nghiệm: “Em ăn ở nhà Bella rồi mới về, đây đều là đồ em ăn thừa.”
Thẩm Kha, người đói bụng hơn mười giờ: “….”
Chàng trai tóc vàng suy nghĩ một lúc, gãi đầu nói tiếp, “À, em quên nói cho anh biết, em và Bella sắp đính hôn.”
Thẩm Kha, người xem mặt 27 lần đều thất bại: ” … ”
Carlos cười không khép được miệng, chỉ cần nghĩ tới chuyện tối qua là tim anh lại đập thình thịch, hình xăm trên ngực cũng bị nung nóng.
Thẩm Kha ăn hết thức ăn, tiếc nuối đặt đũa xuống.
Thời tiết ở Barcelona rất đẹp, biệt thự ngập tràn ánh sáng, Thẩm Kha đau lòng nghĩ đến buổi xem mặt lần thứ 28.
Anh muốn ngủ một giấc thật ngon, cả thân thể và tinh thần của anh đều quá mệt mỏi.
Thẩm Kha đi tắm, rửa sạch bụi bẩn, lau khô tóc, ôm máy tính ngồi trên sofa.
Anh nhặt một hình dưới đất lên hỏi: “Đang chọn lễ phục đính hôn?” Đây đều là những bản thiết kế của các thương hiệu lớn, đơn giản nhưng sang trọng.
Chàng trai tóc vàng dụi mắt, gật đầu, “Anh nghĩ Bella thích cái này hay cái kia? Em nghĩ Bella mặc cái này sẽ đẹp, cái kia, cái kia cũng vậy…”
Thẩm Kha bị anh làm hoa mắt, ngẩn ngơ nhìn bản thiết kế trên tạp chí, cảm thấy cái nào cũng giống nhau, chỉ khác độ dài và màu sắc. Anh cau mày suy nghĩ một lúc rồi đề nghị, “Hay em hỏi thẳng Bella để em ấy chọn?”
Carlos ngượng ngùng lắc đầu, vui vẻ nói: “Không được, Bella đang chọn đồ cho em, bọn em thống nhất sẽ chọn một bộ đồ phù hợp nhất với đối phương. Em muốn tạo cho em ấy một bất ngờ ~”
Thẩm Kha, người không hiểu tại sao suốt ngày phải ăn cơm chó: “….”
Sau một lúc ồn ào, Carlos quyết định thu dọn mọi thứ để nghe Thẩm Kha phân tích.
Bây giờ Manchester City đang tỏ ra là người bị hại, lần nào trả lời phỏng vấn cũng yêu cầu Carlos phải xin lỗi. Bọn họ càng làm vậy, danh tiếng của Carlos sẽ càng suy giảm và ảnh hưởng trực tiếp đến Barcelona.
“Em không xin lỗi”, Carlos thản nhiên nói, “Em không muốn xin lỗi một đội bóng thiếu đạo đức và nguyên tắc.” Anh kể lại chuyện các cầu thủ MC hợp lực bao vây, lợi dụng lúc ngăn cản để nói xấu anh.
Thẩm Kha gật đầu, sớm đã đoán trước được mọi chuyện, “Nhưng cứ để yên sẽ rất khó xử.”
“Họ biết nhược điểm của em nên vịn vào đó để lan tin đồn. Thẩm Kha, đúng là em đã đánh anh ta nhưng em chắc chắn sẽ không cúi đầu nhận lỗi. Em chỉ cảm thấy có lỗi với đội bóng của mình và người hâm mộ. Trước khi là một cầu thủ, em phải có bản lĩnh của một người đàn ông.” Carlos nói chắc như đinh đóng cột.
“Anh, từ năm 14 tuổi, em đã tự nhủ nhất định phải vệ em ấy.”
Giọng Carlos trầm thấp, kiên định như những dòng nước chảy xuống từ đỉnh núi. Anh chậm rãi hỏi, “Em nghĩ ra cách xử lý chưa?”
“Để em đăng một bài thông báo.” Carlos nói.
Thẩm Kha bĩu môi, cuối cùng vẫn đưa máy tính cho anh. Từ sau khi Carlos đăng bài ẩn ý việc anh đã “phá thân”, Thẩm Kha vội vã đổi mật khẩu và quản lý tài khoản Twitter của anh. Chàng trai tóc vàng có vẻ rất thích gây chuyện, lần nào anh cũng phải vất vả dọn dẹp hậu quả để lại.
Anh viết một câu rất ngắn, chưa đăng lên nhưng Thẩm Kha đã phải xoa huyệt thái dương của mình.
“Tôi tuyệt đối không xin lỗi.” Anh đã viết rõ thái độ của mình trên Twitter.
Anh đóng cửa không tiếp khách, từ chối mọi cuộc phỏng vấn.
Câu này vừa được đăng tải, truyền thông và cư dân mạng điên cuồng bình luận, đưa tin.
Có rất ít người ủng hộ anh, hầu hết mọi người đều cho rằng anh chỉ mạnh miệng.
Đây là cục diện anh muốn nhìn thấy, anh muốn làm to chuyện để Manchester City đâm lao thì phải theo lao.
Anh không xin lỗi, người tỉnh táo sẽ nhận ra trong chuyện này có uẩn khúc. Anh mà chiều theo dự luận, bản chất sự việc chắc chắn sẽ bị định đoạt
Anh không tin MC có thể thoát được ánh mắt của tất cả khán giả.
Việc họ cần làm bây giờ là chờ đợi.
Tuy nhiên đêm đó, anh chỉ chờ được giọng nói khàn khàn và tiếng khóc nức nở của Bella…