Tôi tròn mắt tỏ ra khá bất ngờ với câu nói như chủ sai tớ của dì ấy, không nghĩ bà ấy là khách đến nhà người ta còn thái độ như vậy.
-Mau đi.
Bà ấy tiếp tục quát tôi lần nữa, tôi bực mình định lên tiếng bảo nếu muốn nhanh thì tự mà xách. Thế nhưng vừa kịp mở lời thì trong nhà vang lên tiếng la thất thanh của chị hai.
-Á, đau quá, có ai không cứu con…
Tất cả không khỏi hoảng hốt nên chạy nhanh vào nhà, trong phòng chị hai nằm sõng soài dưới nền gạch, ôm bụng rên rỉ. Hạ thân là một vũng m.á.u đỏ thẫm liên tục chảy ra.
-Hằng…con sao vậy hả?
Mẹ chồng run rẩy khi nhìn cảnh tượng này nên chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, còn tôi, tôi bình tĩnh hơn nên ôm chị đỡ lên rồi nhìn sang mẹ hét lớn
-Gọi cấp cứu nhanh đi mẹ!!!
Tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi trong đêm lạnh lẽo, chị hai đã ngất đi vì ra m.á.u quá nhiều. Tôi với mẹ chồng đi xe theo chị. Còn dì Sáu thì ở nhà, mẹ dặn bà ấy trông nhà và bá Na giúp tôi. Không biết bà ấy có làm tốt không và có ý đồ gì xấu không nên bỏ Na ở nhà tôi cũng lo lắng lắm. Nhưng vì tình hình chị hai đang nguy hiểm nên tôi đành phải lo cho chị vào viện trước đã.
Chị hai được đẩy vào phòng cấp cứu. Tất cả bác sĩ trực đêm đều chạy vào tiến hành phẫu thuật cho chị. Nghe nói ca phẫu thuật sẽ diễn ra khoảng mấy tiếng đồng hồ nên tôi có xin mẹ về với Na. Sáng tôi sẽ lên thay hoặc có chuyện gì mẹ cứ gọi. Mẹ chồng lúc này đang lo cho tình hình chị hai, chẳng còn tâm trạng cắn đắn gây nhau với tôi nên tôi có nói gì bà cũng đồng ý.
Chị hai nằm viện nên bà dì Sáu mà mẹ chồng đưa về cũng không ở chơi lâu. Bà ở buổi tối đấy sáng ra là đã cuốn gói ra về.
Chị hai ở viện một tuần vì bị sảy thai. Nguyên nhân sảy thai nghe xong tôi còn không thể tin nổi và kinh ngạc vô cùng khi mà biết được chính chị là người đứng từ trên giường rồi nhảy xuống để khiến cho đứa con trong bụng mình không được sống nữa khi mà chỉ còn vài hôm là đứa trẻ sẽ được chào đời an toàn.
Mẹ chồng tôi khi biết tin ấy cũng sốc nặng. Không biết sau đó chị hai nói thế nào mà thấy bà đã vui vẻ trở lại, cứ thế hai mẹ con họ lại cười nói sản khoái như thể đã trút đi được gánh nặng cuộc đời.
…
Loay hoay lại một tháng nữa trôi qua. Chị hai sau khi xuất viện xong, về nhà được khoảng mười hôm thì chị lại đi. Tôi nghe chị nói với mẹ là đi làm lại nghề cũ để kiếm tiền, nghe xong cứ nghĩ mẹ sẽ can ngăn chị, hoặc ít ra là khuyên chị ở nhà cho đến khi sức khỏe hồi phục hoàn toàn. Nhưng không ngược lại mẹ còn xúi chị đi cho mau để kiếm tiền về cho mẹ.
Những ngày rảnh rỗi, à không ngày nào mẹ chồng tôi không rảnh bà đi từ sáng sớm đến tối muộn mới về. Hôm nào được tiền thì về nhà vui vẻ, hôm nào thua là coi như mẹ dằn mâm dằn chén, chửi rủa xiên xỏ ầm ĩ cả lên.
Đỉnh điểm hơn là khi tròn tháng Tùng gửi tiền sinh hoạt cho mẹ chồng lo gia đình
chỉ có 5 triệu. Mẹ không chửi Tùng nhưng bao nhiêu cay nghiệt nhiếc móc đều trút xuống đầu tôi. Chẳng ngày nào mẹ chẳng dành cho tôi những lời mạt sát rằng tôi đ.â.m chọt gì đó với Tùng nên Tùng mới đưa ít cho mẹ chứ Tùng không thể nào lại chỉ làm được ít đến vậy. Hóa ra trong mắt mẹ con trai của bà cao siêu lắm, kinh doanh chắc được rất nhiều tiền.
Thời gian này mẹ chồng còn đưa bạn của bà đến liên tục. Mới hôm qua lại đến, mẹ lại lo ăn uống linh đình nhậu nhẹt ca hát đến khuya. Sáng ra họ lại kéo nhau ra về. Cứ thế cả tuần chẳng trừ hôm nào. Hôm qua còn có cả bà Dì Sáu đến. Cái người mà lần trước đến nhà tôi một lần ngay hôm chị hai sảy thai.