-Mẹ hôm nay nhà mình ăn gì? Mẹ cho con xin tiền đi chợ nha.
Tôi tranh thủ bé Na còn ngủ, nên vội vàng thay bộ quần áo sau đó xách giỏ ra sân khi trông thấy mẹ chồng tôi vừa đi tập thể dục về. Vừa nghe tôi nói xong, mẹ lập tức đứng lại. Sắc mặt vui vẻ cười nói vừa rồi với bà chín hàng xóm nhanh chóng tắt ngúm khi thấy tôi, thái độ còn có phần cau có lại.
Mẹ vừa thở vừa chống hai tay ngang eo nhìn tôi trừng mắt lớn tiếng hỏi
-Cái gì? Hôm qua tao mới đưa mày 300k đi chợ. Hôm nay lại xin nửa, mày nghĩ nhà này có máy in tiền hay sao mà cứ xin mãi vậy hả? Hay là mày xin tiền tao rồi đem đi cho trai ăn nên mới nhanh hết đúng không?
Tôi thất thần nhìn mẹ, không thể tin được mẹ lại nói nặng lời với tôi như thế này nên vô thức cổ họng cũng nghẹn lại luôn dù rằng câu chuyện xin tiền đi chợ hằng ngày và cái kết…đã quá quen thuộc
-Mẹ, hôm qua dì Sáu về chơi, mẹ bảo con đi chợ mua đồ nấu lẩu với làm cơm đãi dì. Mẹ đưa con 300k, con mua đồ nấu ăn, sau đó về nhà bình gas hết con phải bù tiền con vào đổi luôn bình gas đó mẹ không nhớ sao ạ?
-Ừ thì….ủa mày nấu hết gas thì mày phải đổi chứ sao? Ai bảo mày mua cho nhiều, nấu cho hung rồi hết gas hả?
-Mẹ nói vậy mà cũng nói được, thì dì Sáu lâu lâu về chơi, mẹ bảo con làm cơm đãi thì con mới mua mới làm. Mà làm nhiều mấy đâu ạ, chẳng phải ăn hết không còn thứ gì sao?
-Nói tới mày là mày trả lời. Trong khi ngày xưa nhà này 7,8 người, một ngày tao đi chợ chỉ hết 50k, còn mày xem mày bây giờ xài tiền kìa, ngày nào cũng 2,3 trăm, xài như mày 1 núi tiền cũng lỡ nửa huống chi mà thằng Tùng nó đi làm từng đồng từng cắt. Ở nhà sướng quá mà nên xài tiền cũng đâu biết người ta đi làm cực khổ là gì?
Nghe mẹ chồng tôi càng nói tôi càng tức nên không thể nhịn được tôi lớn tiếng đáp lại luôn.
-Sao mà mẹ hay so sánh ngày nay với ngày xưa ngày xửa quá, ngày xưa cá cũng tự câu rau cũng tự trồng, còn từ hồi làm đường mở lộ, cái ao sau nhà cũng bị lấp, cái miếng đất kế bên thì mẹ cũng xây nguyên trại dê nuôi rồi, thì con hỏi mẹ cá ở đâu, rau trồng ở đâu nữa mà không mua hả, mà rau cá bây giờ mua loại nào cũng đắt đỏ, chưa kể thức ăn dê cũng phải mua bằng tiền, con hỏi mẹ bao nhiêu tiền mẹ đưa có đủ không mẹ?
Mẹ chồng bị tôi nói cho chẳng những không chịu hiểu lại còn cố gân cổ lên cãi tôi
-Tao nói là mày trả lời, cái gì trả lời cũng được, riết rồi tao không biết tao là mẹ hay mày là mẹ tao nữa đó. Thứ con dâu mất dạy!
-Con chỉ nói những gì đúng thì thôi. Chứ con đã nói gì mà mẹ chửi con mất dạy chứ?
-Mày còn nói, trời ơi bớ làng xóm ơi coi con dâu tôi đây nè, cái con mất dạy mẹ chồng nó nói là nó cãi leo lẻo thôi…trời ơi đau tim quá, mắc cái con dâu kiểu này có ngày tôi c.h.ế.t vì tức quá bớ làng xóm ơi.
Tôi đứng nhìn hành động giả vờ thở dốc rồi hay tay ôm lấy n.g.ự.c của mẹ chồng trước mặt mình mà nóng ran cả mặt, hai tay tôi cầm siết quai giỏ xách mà run lên, nếu như người trước mặt mà không phải mẹ chồng mà là một người ngang bằng tuổi tôi chắc chắn tôi đã bước tới đưa tay tát thẳng vào mặt cho hả dạ rồi.
Đúng là không thể nhìn mặt mà đoán được tâm cơ của họ. Vốn dĩ tôi là trẻ mồ côi ba mẹ nên khi yêu Tùng, biết gia đình anh không mấy khá giả, ba anh thì nát rượu, mẹ anh đam mê cờ bạc, chị gái thì đi thành phố làm, tuy nói tiếng đi làm nhưng chị đi làm gái thì đúng hơn, có đợt Tùng đưa tôi về nhà anh chơi thì tôi có dịp gặp chị. Nhưng cũng đúng ngày đó có 2 người phụ nữ từ thành phố bắt xe về rồi đánh chị của Tùng để bắt ghen thế nên tôi cũng ngầm hiểu cuộc sống chị chọn là như thế nào. Nhưng đó là chuyện của gia đình Tùng, còn Tùng thì do tôi yêu anh , anh cũng yêu và lo cho tôi nên tôi vẫn chấp nhận vì tôi nghĩ dù sao gia cảnh mình cũng không giàu có nên với Tùng như thế thì cũng xứng với mình, nghèo với nghèo họ cũng sẽ không chê bai và sống tử tế hơn. Thế nhưng tôi đã lầm, từ khi bước chân vào nhà anh đến hôm nay bé Na được 2 tuổi, tôi đã chịu rất nhiều sự mạt sát và coi thường từ mẹ chồng, và cả sự vô tâm của Tùng dần dần dành cho tôi…