Dã □□ phong, tất sẽ có một vết thương.
Trong phòng bệnh, không có một bóng người.
Đồng Thanh Duyệt nhìn xung quanh bốn phía, sau khi không thấy bóng dáng Lục Tinh Trầm, đứng dậy đi ra ngoài tìm người.
Trên hành lang phòng bệnh rất ít người, trên mặt người qua lại đều không tức giận gì, tràn đầy mỏi mệt.
Bỗng nhiên, Đồng Thanh Duyệt nhìn xuyên thấu qua tấm cửa kính thoáng nhìn chính mình.
Khuôn mặt vốn nên tràn đầy phấn chấn trên mặt, nhưng so với bạn bè trang lứa lại càng mệt mỏi.
Không phải một sớm một chiều mà hình thành, mà là tích lũy qua từng tháng ngày.
Cho nên, nguyên chủ mới có thể lựa chọn đi tự sát ……
Đọc Full Tại truyenfull.com
Suy nghĩ lung tung dần dần thu hồi, cách đó không xa hai hình bóng quen thuộc nhất thời khiến cho cô chú ý.
Trên bãi cỏ ngoài cửa kính, Lâm Tư Nam đang đứng đối diện Điền Điềm.
Bất giác, bước chân lại lặng lẽ tới gần hai người.
Cuộc đối thoại của hai người lúc rõ lúc không truyền vào trong tai.
“Cậu còn không thấy rõ thực tế à? Cô ta thiếu chút hại chết cậu!” Lâm Tư Nam đôi mắt đỏ bừng, một bàn tay nắm chặt ăn mặc bệnh phục Điền Điềm, chính phát tiết tức giận.
Điền Điềm thuộc loại ôn nhu dịu dàng kia, hơn nữa sắc mặt tái nhợt lúc này, cả dáng vẻ khi bị Lâm Tư Nam bóp véo ngất xỉu đi một nửa.
Một mỹ nhân nhu nhược như vậy, là Đồng Thanh Duyệt nhìn thôi cũng thấy thương tiếc.
Quả nhiên, Điền Điềm suy yếu che ngực, ngồi liệt trên ghế dài, hơi thở mong manh nói: “Đây là chuyện của tớ với cậu ấy, không liên quan tới cậu, nếu cậu là vì anh cậu, vậy tớ cũng không cần, tớ nghĩ anh ấy cũng không trách cứ Duyệt Duyệt.”
“A, cậu đúng đúng thật là thánh mẫu.” Lâm Tư Nam mang theo vài phần tức giận nói, “Đáng đời cậu và anh ta bị kia tên có bệnh tâm thần kia làm hại!”
Ném một câu, rồi xoay người bỏ đi.
Đồng Thanh Duyệt mày nhíu lại, cũng xoay người rời đi.
Vừa rồi “bệnh tâm thần “ trong miệng của Lâm Tư Nam, cô ta nói cũng không sai, về phần Điền Điềm nằm viện, cũng bởi vì nguyên chủ ở tự sát trước một ngày, chạy trốn khỏi lồng giam của Lục Tinh Trầm, sau đó bởi vì ghen ghét mà trực tiếp đi tìm Điền Điềm.
Ngày đó đường rất trơn, hai người đứng trên đường dốc……
Đồng Thanh Duyệt cúi đầu nhìn hai tay, bất giác bước chân rời đi nhanh hơn.
Phanh.
Chưa đi được mấy bước, đầu liền đụng phải lồng ngực cứng rắn.
“Duyệt, Duyệt Duyệt? Thật sự là em sao!”
“Anh là…… Lâm Mặc Nhiên.”
Đồng Thanh Duyệt kinh ngạc, nhưng so với cô Lâm Mặc Nhiên còn khiếp sợ hơn.
Trong đôi mắt đào hoa nhìn ai cũng thâm tình kia, rất nhanh từ khiếp sợ chuyển thành quan tâm.
“Em biến mất lâu như vậy, rốt cuộc đã đi đâu? Anh nghe nói Lục TinhTrầm anh ta vẫn luôn nhốt em, nhưng anh cũng không biết làm sao để hỏi thăm tin tức của em được, Lục Tinh Trầm luôn dùng thủ đoạn chặn tất cả tin tức!”
Đồng Thanh Duyệt nhìn bàn tay nắm ở đầu vai, biểu tình không khỏi dừng lại.
Rồi sau đó, cô hơi hơi nghiêng người tránh đi.
Đọc Full Tại truyenfull.com
“Em rất tốt.” Nói xong, lại nói, “Anh thay em nói lại một câu với Điền Điềm, nói là tớ có lỗi với cậu, về sau sẽ không phát sinh chuyện này nữa.”
Nghe vậy, Lâm Mặc Nhiên ngẩn người: “Duyệt Duyệt, sao đột nhiên em lại lạnh lùng như vậy.”
“Không có gì, em còn có việc, em đi trước.”
Đồng Thanh Duyệt vòng qua Lâm Mặc Nhiên bước nhanh rời đi, nói càng nhiều, phiền toái cũng càng nhiều.
Huống hồ Lâm Mặc Nhiên và Điền Điềm đều là loại người ôn nhu vô hại, sau khi bị người khác thương tổn, vẫn có thể cười nói không sao.
Nhưng điều này không có nghĩa là vết sẹo bị thương sẽ biến mất.
Đồng Thanh Duyệt nghĩ, bọn họ nhất định không hy vọng cô xuất hiện trước mắt họ lúc này.
Mặt ngoài quan tâm, có thể duy trì bao lâu đâu?
Ong — ong —
Điện thoại bỗng đổ chuông, hiển thị người gọi: A Trầm.
Lúc này Đồng Thanh Duyệt mới nhớ ra tới mục đích tìm người, dựa theo tính nết, Lục Tinh Trầm quả thật nên sốt ruột.
Cô lập tức trả lời điện thoại: “Xin lỗi, em có việc ra ngoài một chuyến.”
Trong điện thoại đầu truyền đến trầm mặc dài dòng, dường như đang chờ lời giải thích thêm.
Nhưng mà, Đồng Thanh Duyệt cũng trầm mặc.
Lòng bàn tay rủ xuống bên cạnh đã chảy ra mồ hôi, cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương gì, tóm lại là nỗi lo lắng sợ tên Lục Tinh Trầm sẽ tức giận.
Căn phòng nhỏ giống như bắt chước phòng cô nhi viện thời thơ ức này, cô không bao giờ muốn trở về nữa.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc trong điện thoại cũng truyền đến âm thanh nhàn nhạt.
“Ở đâu.”
“Em đang trở về đây.”
“Ở đâu.”
“…… Ở hành lang, em không thấy anh ở phòng bệnh, chuẩn bị ra ngoài tìm anh.”
Tút tút tút.
Vừa dứt lời, trong điện thoại liền truyền đến âm thanh tắt máy.
Cuộc gọi kết thúc.
Nhìn hai phút ngắn ngủn, Đồng Thanh Duyệt lại buồn bực một trận.
Sao bây giờ Lục TinhTrầm đối với cô rất là lãnh đạm, nó không giống với tính điên cuồng chiếm hữu như trong nguyên tác.
Chẳng lẽ, anh ấy đã nhạy bén nhận ra cái gì sao?
Mang trong lòng thấp thỏm, Đồng Thanh Duyệt vội vàng trở về phòng bệnh.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Cho dù Lục TinhTrầm muốn đuổi cô đi, cô cũng muốn ngăn cản bi kịch của mỗi người, nhất bi kịch Lục TinhTrầm gây ra.
Trở lại phòng bệnh, áp suất thấp quen thuộc vẫn tràn ngập toàn bộ phòng.
Lục Việt đang thưởng thức chiếc nhẫn trong tay, đang nhàn nhã dựa vào sô pha, thấy cô đi vào phòng bệnh, cũng là một bộ dạng bất cần đời.
Hai anh em này.
Tính cách một cái trên trời một cái dưới đất.
“Tới?” Lục Việt nghiền ngẫm chống cằm, “Vừa rồi đã chạy đi đâu? Anh trai tốt của tôi thiếu chút nữa phái vệ sĩ đi ra ngoài bắt cô đấy. Không phải là…… Gặp được lão tình nhân kia rồi đi?”
Trong lòng Đồng Thanh Duyệt run lên, chẳng lẽ vừa rồi tên kia nhìn thấy rồi sao?
“Cô chột dạ cái gì, tôi chỉ đùa một chút thôi mà.” Lục Việt thu hồi tầm mắt, bắt đầu cúi đầu trả lời tin nhắn.
Lúc này, bác sĩ dẫn y tá đi vào phòng bệnh.
Bác sĩ đầu tiên nhìn Đồng Thanh Duyệy, rồi sau đó lại nhìn đại minh tinh Lục Việt, thấy trong phòng bệnh người không ít, lúc này mới lấy hết dũng khí nói: “Lục tiên sinh, tình hình thể trạng của anh rất không tốt, còn phải ở lại bệnh viện quan sát một ngày, tôi hy vọng anh có thể nghỉ ngơi thật tốt.”
Nói xong, nội tâm bác sĩ có chút thấp thỏm.
Trước kia Lục TinhTrầm cũng đã tới bệnh viện rất nhiều lần, nhưng đều hôn mê nói Đồng Thanh Duyệt, mỗi lần như vậy tới đều sẽ có khuôn mặt âm trầm,dù phàm là ai nói một câu không thuận ý anh ta, sẽ bị áp suất thấp làm tê cóng đến thân thể không còn da thịt.
Hơn nữa sau lưng Lục TinhTrầm có rất tư bản, mọi người chỉ hy vọng anh ta tận lực ít tới bệnh viện thôi.
Lời dặn của bác sĩ nói xong, bác sĩ lại nơm nớp lo sợ chờ đợi đáp lại.
Y tá nhỏ một bên càng rũ tầm mắt, một chút cũng không dám nhìn loạn.
Ngày hôm qua Lục Tinh Trầm đang trong tình trạng hôn mê, cô còn có thể hỏi Lục Việt xin ký tên, nhưng lúc này người đã tỉnh táo, vẫn là không nên có tầm mắt giao nhau với anh.
Đồng Thanh Duyệt đem thần thái rất nhỏ của mấy người thu vào đáy mắt, chỉ có thể cảm thán Lục Tinh Trầm tuổi còn trẻ, đã có khí thế rất cường hãn.
Trong lúc bác sĩ và Lục TinhTrầm nói chuyện, Lục Việt trên sô pha vẫn luôn ở nhìn chằm chằm cô.
Cái loại cười không chạm đáy mắt này, không so với Lục Tinh Trầm .
Trong phòng bệnh bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, Lục Tinh Trầm mới khẽ mở miệng: “Đi ra ngoài.”
Bốn người: “……”
Nhưng nói ai?
Đầu óc bỗng nhiên như bãi công đình hưu, thân thể đồng thời không có bất kỳ phản ứng gì.
“Tất cả.” Lục Tinh Trầm lại một lần nữa mở miệng.
Đồng Thanh Duyệt mang theo dấu chấm hỏi đầy đầu, lúc bác sĩ và y tá bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, rốt cuộc cũng đi theo ra ngoài.
Lục Việt mang kính râm theo sát phía sau.
Đồng Thanh Duyệt đi phía trước bị Lục Việt chọc chọc vô vai, sau đó lại chỉ chỉ phía cuối hành lang, sau đó tự mình xoay người đi đến.
Đồng Thanh Duyệt hiểu ý, nhưng cô cũng không có ý muốn theo đi.
Đi ra xa mấy mét, Lục Việt lại mang theo vài phần phẫn nộ xoay người chạy trở về, bắt lấy cổ tay của cô kéo về phía cầu thang .
“Buông ra!” Đồng Thanh Duyệt hất ra một cái, mày nhíu, “Anh muốn nháo scandal hay sao.”
“Hot scandal cũng không nháo với cô.”
Tính tình Lục Việt vô cùng ghê tởm, người lại tự phụ, nửa câu nói Đồng Thanh Duyệt đều không muốn nói nhiều với anh ta.
Hơn nữa anh còn muốn xem trò hay của cô.
“Vừa lúc, tôi cũng không hy vọng.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bầu không khí trong nháy mắt ngưng đọng.
Một lúc lâu sau, Lục Việt lạnh nhạt nóimột tiếng, nói: “Cô vẫn giống như trước kia, luôn không xác định rõ tình cảnh của mình.”
“Nhưng cũng đúng, loại đầu óc có vấn đề như cô, và loại biến thái như Lục TinhTrầm mới là xứng đôi, hai người các ngươi đều giống dị loại.”
Không hiểu sao bị nội hàm dừng lại, trong lòng Đồng Thanh Duyệt khó chịu, nhưng cũng biết càng tức giận, càng làm cho đối phương được một tấc tiến lên một thước .
Dứt khoát, cô híp mắt cười tràn đầy ý tứ trả lời: “Vậy thật đúng là cảm ơn anh đã tán thành, nhưng anh đoán tôi vừa gặp ai ở bệnh viện nhỉ? Điền Điềm và Lâm Mặc Nhiên, còn có cả Lâm Tư Nam cũng ở đó nha.”
Lục Việt liềntrợn to đôi mắt: “Con đàn bà điên kia lại tìm Điền Điềm gây phiền toái đúng không?! Không đúng, Điền Điềm cô ấy làm sao? Sao lại ở bệnh viện?”
“Sao mà tôi biết được.” Đồng Thanh Duyệt cười nói, “Cho dù biết cũng sẽ không nói cho anh, tự anh đi mà tìm hiểu.”
Được, cuối cùng cũng giải tỏa chút tức giận.
Đồng Thanh Duyệt xoay người rời đi, Lục Việt lại nâng lên âm thanh lên vài phần nói: “Cô tốt nhất nên cách xa Lục TinhTrầm ra một chút, có cơ hội thì trốn bỏ chạy, anh ta cũng không phải người tốt lành gì.”
Giọng nói theo Đồng Thanh Duyệt đi xa, cũng càng lúc càng nhỏ đi.
Cho đến khi, bên tai hoàn toàn biến mất.
Lục Tinh Trầm là dạng gì, cô biết rất rõ.
Trước đó không lâu, Đồng Thanh Duyệt cũng đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nên rời đi, hay là tiếp tục ở lại.
Khi cô nghe Lâm Tư Nam và Lâm Mặc Nhiên nói chuyện, bỗng nhiên muốn ở lại.
Đây là một tâm lý rất kỳ quái, giống như là tâm lý phản nghịch tuổi dậy thì.
Tất cả mọi người đều đang dệt mưu âm mưu, muốn cô rời khỏi người Lục Tinh Trầm, thậm chí ngay cả bạn tốt Lâm Tư Nam vốn cũng không ngừng nói dối lừa gạt cô.
Trong khảong thời gian bị giam lỏng, Lâm Mặc Nhiên căn bản không biết cô ở đâu, tất cả những lời “Anh tớ bảo tớ nói với cậu……”, tất cả đều là bịa đặt.
Lục Việt không thích cô, cô có thể lý giải là vì hai anh em người vốn không ưa gì nhau.
Nhưng Lâm Tư Nam là vì ai?
Vì Lục Tinh Trầm?
Không giống lắm.
Vì Lâm Mặc Nhiên? Cái này càng không thể.
Đồng Thanh Duyệt nhớ lại màn tranh chấp vừa rồi, trong lòng bỗng nhiên liền không có đáy.
Nhân quả phát triển đằng sau sự việc, thật sự là hấp dẫn nha.
Nhìn cửa phòng cách đó không xa, Đồng Thanh Duyệt hít một hơi thật sâu, dứt khoát ngồi xuống ở ghế dài hành lang.
Tuy rằng Lục Tinh Trầm không vui, nhưng chỉ cần cô đủ kiên nhẫn, anh sẽ tổng hội chủ động ra cho cô đi vào, cho dù không phải bây giờ.
“Duyệt Duyệt?” Lâm Tư Nam bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt, không thể tưởng tượng nổi nói, “Cậu, sao cậu lại ở đây! Cậu chạy tới đây tìm anh trai tớ sao? Vừa rồi tớ nghe anh ấy nói đến cậu, tớ thật sự không thể tin được……”
Đồng Thanh Duyệt chậm rãi ngẩng đầu, ý đồ từ trong mắt của Lâm Tư Nam nhìn đến một chút quan tâm thật, nhưng mà cũng không có.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Những gì cô nhìn thấy, chỉ có lớp ngụy trang vụng về.
Tròng mắt của Lâm Tư Nam khẽ đảo, lập tức nói: “Vừa đúng lúc, tối nay tớ sẽ sắp xếp cho cậu và anh tớ gặp mặt, tớ viết cho cậu cái địa chỉ, đêm nay 10 giờ cậu tới tìm tớ.”
Vừa dứt lời, tờ giấy viết địa chỉ liền nhét vào trong tay Đồng Thanh Duyệt.