Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị

Chương 86: Học sinh mới



Hình như thư gần đây đặc biệt nhiều, tôi lại nhận được một lá, chẳng qua lần này là thư mời gặp mặt của bạn trung học. Kỳ thực mấy ngày trước tôi ở trên báo đã thấy, hình như những cuộc họp mặt bây giờ khác trước kia, người tổ chức cố gắng làm rầm rộ cho tất cả người qua đường đều biết.

Gần mười năm không hề nhắc tới, bỗng nhiên giống như lục lọi lại rác thải tìm ra, tôi cố gắng nhớ lại mặt mũi của họ, tránh cho gặp mặt xấu hổ.

Dù vậy, tôi vẫn không nhớ ra tên rất nhiều người, tôi tin họ cũng giống tôi, bởi vì những người có thể nhớ được chỉ có vài nhân vật khắc sâu ấn tượng, người ít nói như tôi quả thực không đáng chiếm dụng không gian tồn trữ của não.

Cho nên mọi người vô cùng ăn ý à thật dài một tiếng, sau đó cười lớn ôm nhau, tiếp theo nói cậu không phải là ai đó ai đó sao, đúng, chính là ai đó.

Tuy rằng tôi đối với lớp này không có tí ti hảo cảm, người để lại ấn tượng cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng vẫn như cũ ôm suy nghĩ tò mò mà tới.

Đương nhiên, có vài người, tỷ như nhân vật quan trọng phía trước tôi, mọi người vẫn nhớ.

Tống Dịch chính là một trong số đó, khi ấy là lớp trưởng, chủ tịch hội học sinh thành tích xuất sắc nhất cậu còn là kiện tướng thể dục thể thao, người như vậy rất khó làm người ta quên được, nếu khi ấy giữa một bạn nam ngu ngốc đứng giữa một đám nữ sinh nói thằng nhóc Tống Dịch này là ai chứ, lập tức sẽ hạnh phúc chết dưới chưởng của thiên thủ Quan Âm.

Như mọi người kỳ vọng, Tống Dịch vẫn luôn tốt nhất, nghe đâu bởi điều kiện ưu tú của mình, cộng thêm bối cảnh chính trị bền chắc của nhà hắn, hắn đã là bí thư trẻ tuổi nhất trụ sở ủy ban thành phố, có tiền đồ không giới hạn, ở xã hội này bạn có thể không mua nợ của thương nhân, nhưng không thể cự tuyệt quan mời. Song Tống Dịch cũng là một người vô cùng khiêm tốn, hắn nhiệt tình ôm chào mọi người, thậm chí gọi chính xác tên từng người, khiến mọi người thụ sủng nhược kinh. Hơn nữa so với trước đây càng trưởng thành, nhìn thẳng các nữ sinh vẫn là mắt hoa đào, mà bọn tôi cũng đành phải lắc đầu, cảm thán hóa ra thế giới này vẫn có sự vật hoàn mỹ tồn tại.

"Âu Dương, ha ha, đã lâu không gặp, bây giờ cũng là ký giả lớn sao?" Tôi không quen ôm chào lắm, khi hắn nhào tới tôi đưa tay trái ra.

"Không tồi, cậu còn nhớ tớ thuận tay trái sao." Tống Dịch nhiệt tình vỗ vai tôi, sau vài câu trò chuyện tôi vào bữa tiệc. Tôi quay đầu nhìn lại, vóc dáng thon dài của Tống Dịch đứng ở cổng lộ ra chút cô đơn, hắn nhìn quanh dường như đang chờ ai đó.

Bước quan trọng nhất của họp lớp chính là ăn, cho nên tôi quẳng đi phiền não trước mặt, lao thẳng tới. Giữa tiệc mọi người ăn rất thỏa thích, nhưng càng nhiều chính là hỏi thăm tình hình của mọi người, trao đổi nhiều danh thiếp hơn. Ngồi xéo đối diện tôi chính là đám hay sinh sự trong lớp, mặc dù chúng tôi là lớp chuyên, nhưng thực ra cũng chỉ chuyên hơn những lớp khác chút thôi -- Lớp khác hơn năm mươi người, chúng tôi hơn bảy mươi người, nhiều người số lớn, đương nhiên thi tốt cũng nhiều hơn. Cho nên trong lớp cũng không thiếu những con sâu làm rầu nồi canh.

Lưu Hoắc Khải chính là một trong số đó, đương nhiên, mọi người gọi là tên tai họa nhiều hơn (Hoắc khải đọc là huò kǎi còn tai họa đọc là huò·hai khá giống nhau), nhưng cũng chỉ là trẻ con nghịch ngợm mà thôi, tuy gã bình thường dính vài thói xấu qua lại với vài tên côn đồ, ở trong lớp không ai sợ gã, nói không được hơi tí đã dùng nắm đấm, nhưng lại vô cùng tôn kính Tống Dịch, không dám lộn xộn. Nhưng nghe nói bây giờ gã sống không tồi, nghe nói còn là công chức, cũng thật khó cho đơn vị gã, phỏng chừng thờ gã như chùa thờ phật cũng thật không dễ dàng. Chẳng qua tính tình anh chàng này mười năm không đổi, vẫn tùy tiện cẩu thả, chỉ là cả người mập một vòng, trên đầu cũng hói không ít, chắc hẳn trường kỳ ngồi bàn nhậu, môi mang theo màu tím bầm, gò má cũng nở như hai cái nấm hương, rũ xuống hai bên mép. Tống Dịch dường như rất lễ độ với gã, trước khi khai tiệc còn đặc biệt cho gã một ly sữa chua thủy tinh, nói là quanh năm uống rượu không tốt cho cơ thể, trước khi khai tiệc làm ấm dạ dày. Lưu Hoắc Khải có chút không bằng lòng, nhưng vẫn uống.

Thức ăn từng dĩa được mang lên, mãi đến khi bưng tới dĩa sợi rong biển, rong biển cắt rất nhỏ, mỏng đến mức khiến người ta rất khó chịu, cũng rất mềm, nhưng Lưu Hoắc Khoải thoạt đầu còn rất tốt, bỗng nhiên biến sắc nhìn chằm chằm mâm rong biển kia đờ người.

"Ăn đi, Lão Lưu." Người ngồi hai bên thấy gã đờ ra, thúc giục, không ngờ Lưu Hoắc Khải ừ một tiếng, nhưng chưa hề động đũa.

"Các cậu không cảm thấy sợi song biển kia rất kỳ dị sao?" Lưu Hoắc Khải chợt thấp giọng nói, giọng gã rất thấp, bao phủ trong tiếng cười to tiếng. Tôi nghe thấy, cười hỏi gã vì sao.

"Không cảm thấy dĩa sợi rong biển kia giống một đám tóc người chết sao?" Lưu Hoắc Khải như cũ khẽ nói, dường như muốn tránh né gì đó, hoặc như sợ bị ai nghe thấy.

Đột nhiên tôi nhìn dĩa sợi rong biển kia, một túm đen ngòm quả thực cảm thấy rất giống tóc, tôi giống như có thể xuyên thấu qua đám tóc kia nhìn thấy chôn giấu bên trong có một con mắt đang nhìn chòng chọc tôi, có lẽ là kỹ thuật cắt vô cùng tinh tế, cũng có thể là tác dụng tâm lý, tôi nhất thời không ăn được nữa, khẩu vị đảo lộn, trong lòng khá hối hận khi nghe lời thối tha của Tai Họa.

"Trêu cậu thôi, Âu Dương, không ngờ cậu vẫn ngây thơ như trước đây, thật mẹ nó dễ lừa quá." Lưu Hoắc Khải chợt ngẩng đầu cười to, tiếp theo lấy đũa gắp một đũa sợi rong biển to nhét vào miệng.

Mọi người cười theo, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Tống Dịch bỗng nhiên trừng mắt liếc Lưu Hoắc Khải, Lưu Hoắc Khải lúng túng cười, cúi đầu ra sức ăn. Nhưng tôi đã không còn hứng thú ăn nữa, chỉ ăn vài miếng vịt quay.

Bữa tiệc vừa xong phân nửa, Lưu Hoắc Khải đứng lên đi tiểu, nhưng gã chưa bước được mấy bước, sắc mặt đại biến, hai tay đè lại cổ họng mình, giống như bị mắc kẹt gì đó, tiếp theo quỳ trên mặt đất ho kịch liệt.

Tôi đi tới muốn đỡ gã, nhưng cơ thể Lưu Hoắc Khải rất nặng, giống như dính trên mặt đất vậy, hô hấp gã càng ngày càng nặng nề, sắc mặt cũng trở nên đỏ sẫm lại.

Người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới gã, mọi người nhao nhao sang, có người nói phỏng chừng là mắc nghẹn, cũng có người nói có thể là phát bệnh, nhưng bản thân Lưu Hoắc Khải một câu cũng không nói nên lời. Gã chỉ nhìn Tống Dịch, mặt Tống Dịch nghiêm túc bình tĩnh, vừa gọi người đi gọi 120, vừa nhìn Lưu Hoắc Khải.

Ánh mắt Tống Dịch lạnh lẽo nặng nề như sắt, hoặc giả, người theo chính trị đều là như thế.

Lưu Hoắc Khải bắt đầu đau đớn giãy giụa kịch liệt, gã nhìn chung quanh, đột nhiên nhào về phía bàn ăn, ai cũng không biết muốn làm gì.

Gã cầm dao cắt vịt quay lên, do dự một chút, cuối cùng cực nhanh cắt về phía cổ họng mình.

Dao kia dù nhỏ, nhưng cực kỳ sắc bén, chỉ thoáng cái, đã cắt đứt yết hầu, máu tươi phun như trút, mọi người theo bản năng lui ra, chỉ sợ máu bắn lên quần áo mình hay giày da hàng hiệu của mình.

Mọi người giống như xem cuộc vui vây thành vòng quanh Lưu Hoắc Khải, 120 tuy đã gọi, nhưng vẫn phải đợi một khoảng thời gian, tôi không biết nên làm gì, chỉ muốn đi lấy khăn ăn đè lại vết thương của Lưu Hoắc Khải, khi tôi băng qua đám người vây xem dày đặc, cầm đồ vọt tới bên cạnh Lưu Hoắc Khải định băng bó vết thương cho gã, lại ngạc nhiên nói không nên lời.

Lưu Hoắc Khải vói ngón tay vào vết thương của mình, ra sức móc cái gì đó ra, tiếng hít thở của gã càng lúc càng lớn, nhưng lại vô cùng nặng nề, giống như cánh quạt hỏng vậy, phát ra tiếng vù vù.

Tôi không biết gã đang làm gì, người ở đây hoàn toàn sợ đến sững sờ, mặc dù trong phim ảnh mọi người cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng như thế.

Lưu Hoắc Khải từ trong cổ họng mình móc ra một đống vật dạng sợi màu đen, tôi biết đó là sợi rong biển vừa rồi, nhưng tôi cảm thấy giống tóc thì đúng hơn.

Máu tươi thấm ướt thảm, nhưng thảm là màu đỏ, cũng nhìn không ra được gì, chỉ chờ máu khô lại, mới có thể thấy một mảng màu đen.

Khi bác sĩ tới đều thất kinh, tuy nâng gã lên xe, vẫn mãi lắc đầu, bởi vì tôi biết, mặc dù một người ấn vào yếu hầu bị cắt của mình cũng chỉ có thể sống tối đa nửa tiếng, mà vừa rồi lượng má Lưu Hoắc Khải chảy ra cũng đủ chí mạng.

Tống Dịch không nói một lời, nhưng tôi nhìn thấy hai tay rủ xuống bên người hắn đang run rẩy.

Lưu Hoắc Khải đã chết như vậy, gã vốn đã mập bị nghẹn đầu càng thêm sưng to, mắt lồi ra, chết cực kỳ giống cá mè hoa. Chẳng qua buổi họp lớp thật tốt bị làm thành như vậy, thực sự xúi quẩy, mặc dù nói là tai họa sống ngàn năm, nhưng Lưu Hoắc Khải mới chưa tới ba mươi, xem ra cổ ngữ chưa chắc đã đúng.

Lưu Hoắc Khải chết bất đắc kỳ tử khiến nhà hàng hoảng sợ, về phần chuyện về sau là chuyện gút mắt của người nhà gã và nhà hàng, tôi không biết được. Dù sao bữa tiệc tan rã không vui, tất cả mọi người cụt hứng mà về. Có mấy cô gái đa sầu đa cảm khóc lóc, song nhanh chóng quay đầu bàn tán tiếp chuyện mỹ phẩm.

Sự thật chính là như vậy, bạn rất khó giải thích được Lưu Hoắc Khải rốt cuộc ở vị trí nào trong lòng mọi người, có lẽ thú cưng nuôi trong nhà chết bất đắc kỳ tử cũng sẽ đau lòng hơn cả cái chết của gã.

Nhưng sau khi tôi trở về, lại bất ngờ nhận được điện thoại của một cô gái.

Với tư cách là hoa khôi của lớp Hồ Duyệt quả thực cũng rất khó khiến người ta quên được, nhớ cả thời trung học tôi dường như chỉ nói cùng cô ấy vài câu mà thôi, tính tình cô ấy cũng không kiêu ngạo, thậm chí có thể nói vô cùng ôn hòa, chẳng qua thành tích lại không hề đẹp, có lẽ xinh đẹp và trí tuệ khó mà kiêm được cả hai, nhưng cũng không phải nếu cô gái đẹp thì nhất định sẽ không có đầu óc, là họ vì xinh đẹp mà vất vả, dành quá nhiều thời gian để làm đẹp. Chỉ số thông minh của mỗi người đều không sai biệt, thời gian bạn làm đẹp ít, tự nhiên thành tích cũng không tệ. Ở buổi tiệc tôi nhìn thấy cô ấy im lặng ngồi một bên, cũng không trò chuyện huênh hoang gì nhiều, cho nên cũng chưa từng chú ý.

Song cô ấy lại điện thoại cho tôi, khiến tôi vô cùng sửng sốt.

Bởi vì không tiếp xúc nhiều với cô ấy, vì trung học tôi đổi ba lớp, trên thực tế chỉ nán lại lớp Hồ Duyệt gần hai năm coi như là lâu rồi.

"Có thể ra ngoài một chút không, tớ có lời muốn nói với cậu." Giọng Hồ Duyệt rất êm tai, nhưng lại mang theo run rẩy, dường như rất lạnh, hoặc nói hẳn là rất sợ.

Buổi tối tôi rảnh rỗi, có thể đi gặp mỹ nữ một chút cũng không thành vấn đề, nhưng tôi chợt nhớ ra, trong bữa tiệc Hồ Duyệt nhìn thấy Lưu Hoắc Khải thì luôn tránh né, khi Lưu Hoắc Khải chết, gã chỉ nhìn hai người, một là Tống Dịch, một người nữa chính là Hồ Duyệt.

Tôi ngờ ngợ cảm thấy hai người này dường như có ngàn tơ vạn sợi liên quan với Lưu Hoắc Khải, thậm chí nghi ngờ dựa vào năng lực của Lưu Hoắc Khải căn bản không cách nào làm viên chức được, hoặc giả, gã có thể đã nắm chút nhược điểm của Tống Dịch. Nhưng mà Tống Dịch vẫn độc thân, tại sao có nhược điểm.

Hồ Duyệt hẹn tôi đến công viên cách nhà không xa, mùa đông vẫn vô cùng rét lạnh, khí ẩm của phương nam dù mặc giáp trụ cũng có thể chậm rãi xông vào xương bạn, tôi tăng nhịp bước, để mình ấm áp hơn chút.

Hồ Duyệt mặc áo khoác màu đen, mang giày da đeo túi xách đứng dưới đèn, so với mười năm trước càng thêm chín chắn.

"Cậu tìm tớ là vì cái chết của Lưu Hoắc Khải hay là Tống Dịch?" Thói quen nghề nghiệp khiến tôi trực tiếp đi thẳng vào đề hỏi cô ta.

Hồ Duyệt cười rất gượng gạo, sắc mặt tái nhợt, dưới ánh đèn đường khiến tôi nhìn cực kỳ không chân thật.

"Lưu Hoắc Khải chết, đó không phải là tình cờ." Hồ Duyệt nhỏ giọng nói, nếu không phải bốn phía yên tĩnh, tôi suýt nữa chỉ có thể nhìn được đôi môi thật mỏng của cô ấy mấp máy vài cái mà thôi.

"Cho nên tớ tìm cậu, là vì chỉ có cậu là có thể tin tưởng." Hồ Duyệt ngẩng đầu lên, mang theo vẻ mặt khẩn cầu nhìn tôi.

"Tớ không hiểu, nếu cần tớ giúp thì tớ sẽ giúp, nhưng vì sao nói chỉ có tớ là có thể tin tưởng?" Lời Hồ Duyệt nói khiến tôi rất đỗi kinh ngạc.

"Bởi vì, tớ muốn cậu theo tớ đến trường cũ một chuyến, chính là bây giờ." Hồ Duyệt suy tư một chút, cuối cùng nói ra.

Tôi không từ chối, tuy tôi cảm thấy yêu cầu này rất hoang đường, nhưng tôi cho rằng thứ gì nhìn bề ngoài mặc dù là quái dị nhất tuyệt đối có lý do và tính hợp lý của nó, không cần phải cưỡng ép truy cứu, chân tướng vĩnh viễn sẽ trồi lên khi thủy triều xuống.

Đã lâu chưa đến trường cũ, tuy ban ngày có người đề cập đến thăm, nhưng ngẫm lại trường vẫn còn đang đi học nên thôi, kỳ thực tôi cảm thấy không cần phải đến lắm, bởi vì kiến trúc mười năm trước hầu như không còn lưu lại gì, những thứ kỷ niệm chúng tôi hy vọng đã không còn nữa.

Nhưng Hồ Duyệt muốn tìm cái gì.

Cô ấy dẫn tôi tới một khoảnh đất trống, tôi nhớ mang máng khoảnh đất này từng là phòng học của chúng tôi, chỉ có điều đã biến thành sân vận động rồi.

Sân trường buổi tối rất yên tĩnh.

Tôi không e ngại đi trên con đường nhỏ giữa núi yên tĩnh.

Nhưng tôi e ngại loại địa phương tương phản cực lớn này -- Ban ngày tiếng động vô cùng ầm ĩ, nhưng ban đêm lại không có một bóng người, nơi vốn yên tĩnh sẽ không khiến người ta sợ hãi, nhưng nơi đã từng có người thì khác, vì bạn sẽ âm thầm so sánh nó.

Có lẽ chúng ta sợ không phải đêm tối, mà chính là con người.

"Cậu rốt cuộc muốn nói gì cho tớ biết." Bãi tập trống trải rất lạnh, tôi giậm chân. Hồ Duyệt cúi đầu, nhìn mặt trăng.

"Cậu lớp 8 mới chuyển tới, cho nên cậu không biết người kia." Giọng Hồ Duyệt cũng như ánh trăng màu trắng chiếu xuống lan tràn trên mặt đất.

"Có vài người, từ bé đã khiến người ta tôn kính và ước ao, như Tống Dịch, có vài người từ bé đã khiến người ta chán ghét và e ngại, như Lưu Hoắc Khải, thế nhưng còn có một vài người, hoặc nói loại người như thế càng ít hơn, từ bé đã bị người bắt nạt và trút giận." Hồ Duyệt nghiêng người dựa trên lan can nhựa của bãi tập, hai tay đút túi trước.

"Cậu có lẽ không cách nào tưởng tượng được, mọi người trong lớp cùng bắt nạt một người có cảm giác thế nào, chúng ta là lớp chuyên trong mắt mọi người vô cùng tự hào, nhưng kỳ thực chịu áp lực lớn hơn, áp lực không sợ, nhưng sợ ở chỗ làm sao giải phóng và trút ra.

Bài học nặng nề và sự trông đợi của phụ huynh khiến những đứa trẻ kia có chút thay đổi, khi chúng phát hiện bắt nạt bạn cùng lứa với mình có thể tìm được cách phát tiết thoải mái hơn so với chơi game, chơi bóng rổ gào to thét lớn, sẽ làm đi làm lại, mà loại chuyện như vậy, làm mãi sẽ đâm nghiện.

Mới đầu, chúng tớ chỉ đùa dai một chút, đúng vậy, con gái trong lớp cũng tham dự, kỳ thực đơn giản chỉ là xé sách của cậu ta, trộm bút cậu ta hoặc gì khác, chọn người nọ xem như đối tượng cũng chỉ vì cậu ta nhìn qua nhu nhược và nhút nhát.

Nếu như, nếu như lúc đó cậu ta tức giận hoặc phản kháng, có lẽ sự việc sẽ không diễn biến đến mức kia.

Nhưng cậu ta lặng lẽ chịu đựng, thậm chí đau khổ cười với chúng tớ, việc này đã dung túng chúng tớ, hầu như tất cả mọi người đều biết, vô luận làm gì cậu ta, cậu ta cũng sẽ không tức giận, sẽ không méc giáo viên.

Sự việc càng ngày càng quá đáng, thả phấn viết bảng vào nước, bỏ cát vào hộp cơm của cậu ta, đâm com-pa, nhục mạ, đánh đấm. Chúng tớ cũng không biết mình đang làm gì, có lẽ đều là trẻ con, hoặc có đôi khi tà ác và ngây thơ chỉ cách nhau một con đường.

Lưu Hoắc Khải làm tệ nhất, có một lần gã cầm dao cạo tóc bằng điện trộm được, cưỡng ép làm trò trước cả lớp cạo sạch sẽ hết tóc của cậu bé kia, hơn nữa, hơn nữa còn bắt cậu ấy nuốt hết." Hồ Duyệt run rẩy nói.

"Tóc? Nuốt xuống hết?" Tôi giật mình nhìn Hồ Duyệt, rất khó tưởng tượng những cán bộ ưu tú này hoặc đám con em nhà giàu này lại làm loại chuyện như vậy, họ một mặt tàn nhẫn hành hạ bạn học mình, một mặt lại ở nhà đóng vai trai ngoan gái ngoan.

"Cậu ấy rốt cuộc nổi giận, nhưng đã muộn, mặc dù chỉ là một câu rống giận đơn giản, nhưng chẳng khiến mọi người dừng tay chút nào, chỉ ngược lại dẫn tới trả thù càng thêm trầm trọng.

Thời gian trôi qua, chỉ có mấy ngày sắp thi, mọi người bận bịu ôn tập, cậu ấy mới thoải mái được chút ít, mà một khi kỳ thi kết thúc, người này lại trở thành món đồ chơi để mọi người giải trí.

Nhưng chúng tớ đã quên mất, khi đó chúng tớ dù gì cũng là trẻ con, chúng tớ không biết đồ chơi cũng sẽ hỏng." Giọng Hồ Duyệt bắt đầu hỗn loạn đáng sợ, giọng lúc cao lúc thấp, tôi khó mà tin được đôi môi đỏ thắm xinh đẹp kia sẽ nói ra những gì.

Hơi bình tĩnh chút, Hồ Duyệt nói tiếp.

"Sau khi thi cuối kỳ, tôi và Tống Dịch còn có Lưu Hoắc Khải mấy huynh đệ vô cùng buồn chán, vì vậy Lưu Hoắc Khải đề nghị gọi người kia ra chơi.

Vì vậy do tớ gọi điện, gọi cậu ta tới.

Quả nhiên, cậu ấy tới, cậu ấy sau khi trông thấy Lưu Hoắc Khải có chút sợ sệt, song thấy tớ và Tống Dịch ở đó lại thoáng yên tâm hơn.

Trong lớp, chỉ có tớ và Tống Dịch chưa từng bắt nạt cậu ấy nhiều, chỉ thường ở bên cạnh chế giễu, thỉnh thoảng hơi quá đáng sẽ ngăn lại.

Bởi vì Tống Dịch chẳng quan tâm, mà tớ thì không đành lòng.

Cậu ta rất cẩn thận nói chuyện lựa lời hùa theo chúng tớ, nhưng vẫn nói động đến Tống Dịch.

Mẹ của Tống Dịch, thật ra chưa kết hôn đã sinh con, điểm này không nhiều người biết lắm, Tống Dịch rất kiêng kỵ việc này, nghe đâu cha ruột cậu ấy là một vị quan to, mà mẹ cậu ấy là bác sĩ chăm sóc y tế cho quan viên kia.

Vì vậy mọi người bắt đầu đánh cậu ta, sau khi đánh xong vẫn chưa hết hận.

Khi đó Lưu Hoắc Khải hỏi có biện pháp gì mới lạ để vui đùa không, Tống Dịch đẩy kích mắt, nhìn người nằm dưới đất kia.

Chôn sống xem sao, Tống Dịch cười nói.

Tớ ngay từ đầu đã sợ hãi, về sau mới biết chỉ vùi cả cơ thể vào trong đất -- Quãng thời gian đó trường học đang sửa chữa mặt đường phòng học, thổ chất đã bị đào ra, mấy ngày đó phải nghỉ lễ, cho nên đội xây dựng cũng rút lui, nhưng dù vậy, chúng tớ vẫn mệt mướt mồ hôi.

Cậu ta bất lực cầu khẩn chúng tớ đừng làm như vậy, nhưng mọi người chỉ cười hì hì, giống như đang chơi đùa vậy."

"Đó là đương nhiên, đối với các cậu mà nói, đồ chơi không có quyền lên tiếng." Tôi lạnh lùng nói, Hồ Duyệt thoáng sửng sốt, thở dài.

"Chúng tớ chỉ để đầu cậu ấy lộ ra ngoài, như vậy, từ xa nhìn lại giống như một cái đầu đặt ở đây vậy, mọi người còn tìm đến một cục đá chồng lên trước mặt cậu ấy, giả vờ dạng tế bái, tiếp theo cười ha ha.

Ai ngờ trời bắt đầu mưa, mưa mùa đông rất lạnh, chúng tớ quên mất cậu ta còn chôn dưới đất, lập tức giải tán chạy về nhà. Nhưng cậu ấy vẫn còn ở trong mưa gọi to, đừng bỏ rơi tớ.

Đợi đến khi chúng tớ nhớ ra chạy đến, cậu ấy đã không còn phản ứng, mặt bị cóng đến đỏ bừng, ngoẹo đầu nhìn trời.

Lần này mọi người thực sự bị dọa sợ, thậm chí Lưu Hoắc Khải ngày thường như tiểu bá vương vậy mà cũng không nói nên lời như kẻ đần, chỉ có Tống Dịch như cũ cúi đầu không nói.

Tống Dịch nói, nếu là kỳ nghỉ, trong trường học lại đang thi công, sẽ không có ai nhìn thấy, dứt khoát vùi cậu ta vào trong đất thôi.

Đề nghị này nhận được hưởng ứng, chúng tớ đào cậu ấy lên, lại lần nữa vùi vào, hơn nữa cố gắng đào hố sâu hơn, đồng thời cách xa chỗ vốn phải thi công ban đầu.

Tớ vĩnh viễn nhớ kỹ chạng vạng ngày hôm đó, hai bên phòng học thấp bé, vài thiếu niên đầu đầy mồ hôi đào một cái hố to, bên cạnh nằm một cái xác sớm đã đông cứng.

Cứ thế, người nọ biến mất, trong lớp không hề xảy ra bất kỳ dị dạng gì, mọi người chỉ hơi chút khó chịu, cảm thấy không còn đối tượng bắt nạt nữa, áp lực lớn hơn, về sau, cha mẹ cậu ấy có đến làm ầm ĩ, nhưng không giải quyết được gì.

Về sau nữa, cậu chuyển tới, mọi người nghĩ rằng cậu sẽ là cậu ta thứ hai, nhưng không ngờ cậu không giống cậu ta." Hồ Duyệt nói đến đây, bỗng nhiên nhìn tôi, tôi không nói gì, chỉ nhìn về nơi khác, cô ta thở dài, tiếp tục nói.

"Tuy rằng là trung học, phổ thông thậm chí tốt nghiệp đại học, hơn mười năm đã trôi qua, giấc mộng kia như cái bóng mãi quấn lấy chúng tớ, tớ và Tống Dịch từng quen nhau một khoảng thời gian, nhưng về sau chia tay vì cậu ấy muốn kết hôn với con gái chủ nhiệm công sở văn phòng thị ủy, nhưng cậu ấy cảnh cáo tớ, không được tiết lộ chuyện kia ra ngoài, còn nghĩ cách thu xếp cho Lưu Hoắc Khải và bạn bè gã công việc. Thế nhưng ngay tháng trước, cũng chính là ngày chúng tớ chôn cậu bé kia, chúng tớ đều nhận được một bức thư kỳ quái.

Trong thư nói, cậu ta sống rất khá, ngày đó cậu ta chưa hề chết, cơ thể chỉ tạm thời chết lâm sàng mà thôi, song sau khi tỉnh lại cậu ấy không muốn quay về, một mình bỏ đi sống xa xứ, bây giờ cậu ta đã sống rất khá, cũng hy vọng Tống Dịch mở họp lớp, mọi người vui vẻ tụ tập, bởi vì cậu ta nói nếu không trải qua việc lần đó, cậu ta cũng sẽ không thay đổi, ngược lại phải cảm ơn mấy người chúng tớ, hơn nữa, khi ấy đều là trẻ con làm chuyện hoang đường, đương nhiên không đáng truy cứu.

Do đó Tống Dịch mở cuộc họp lớp kia, đồng thời cố gắng mời mọi người cùng đến, nhưng cậu ta lại không đến. Chuyện sau đó thì cậu đã biết, Lưu Hoắc Khải đã chết, sau khi buổi họp kết thúc, tớ càng ngày càng sợ, tớ biết rất nhanh sẽ đến lượt tớ, tớ nói với Tống Dịch nhưng cậu ấy không tin, đồng thời nói tối nay cậu ấy sẽ tự mình đến tìm xác, nếu không có, đương nhiên không còn gì để nói." Hồ Duyệt rốt cuộc đã kể xong, tiếp theo, nhìn đồng hồ đeo tay.

"Tớ không hiểu, đã có Tống Dịch, vì sao còn gọi tớ đến." Tôi khó hiểu hỏi cô ta.

Hồ Duyệt nhìn tôi, chậm rãi nói, "Bởi vì hôm nay tớ thấy, chỉ có cậu, muốn thật sự cứu Lưu Hoắc Khải."

Tôi nhìn Hồ Duyệt, cười nói: "Hy vọng cậu không tìm nhầm người, kỳ thực, tớ rất nhát gan." Hồ Duyệt cũng cười cười.

Chúng tôi chờ nửa giờ, vẫn không thấy Tống Dịch.

Nhưng Hồ Duyệt nhận được một tin nhắn.

Tin nhắn chỉ có vài chữ -- Cứu tớ, tớ ở phòng học!

Hồ Duyệt sợ ngây người, tôi và Hồ Duyệt lập tức chạy về phía dãy phòng học.

Tìm từng phòng một, nhưng không thấy Tống Dịch, cuối cùng Hồ Duyệt nói, không bằng đến phòng học của lớp trước đây xem.

Quả nhiên, thấy một người nằm trên bàn học, Hồ Duyệt lập tức vọt vào, tôi cũng vào theo.

Hồ Duyệt chỉ vừa tới gần người nọ, lại lập tức ngã xuống. Tôi muốn qua nhìn xem thế nào, lại cảm giác cánh tay một trận đau đớn.

Người trên bàn học bò dậy, trong tay hắn cầm một vật dạng ống.

"May thật, may mà đã mang nhiều hơn chút." Đây là câu nói sau cùng tôi nghe được.

Ánh đèn sáng rực làm mắt tôi đau nhói, hóa ra tôi còn trong phòng học, nhưng tay đã bị trói ngược.

Mắt còn có chút mơ hồ, nhưng cũng nhận ra được phía trước đứng một người.

Là Tống Dịch, hắn vẫn như cũ kiêu ngạo nhìn tôi.

"May mà tôi làm việc cho tới giờ đều chuẩn bị sẵn, cho nên tôi ở chỗ mẹ mình mang nhiều thêm hai mũi tiêm, cậu yên tâm, chỉ là sevoflurane trộn chút thảo dược thôi, nhiều nhất khiến cậu tạm thời tê liệt thân dưới, tôi không ngờ Hồ Duyệt lại mang theo cậu, xem chừng cô ta đã dự cảm được gì đó." Tống Dịch cười lạnh, từ dưới đất kéo Hồ Duyệt đã bị trói chặt lên.

"Cậu biết không, công việc sửa chữa trường là tôi tiến hành, tôi dùng lý do bảo vệ cổ thụ trăm năm của trường không để họ đụng tới mảnh đất kia, tôi thường nằm mơ thấy cậu ta, cho nên lo lắng đi xem thử, kết quả xác vẫn còn đó, hơn nữa trông rất sống động, thậm chí cậu ta còn lớn lên, lớn đó hiểu không? Đó không phải là người, Lưu Hoắc Khải đã chết, mấy tên bạn của gã cũng đã chết, tôi biết Dương Khởi chết rồi, năm đó đã chết rồi, cậu ta đã chết mấy chục năm, nhưng thi thể căn bản không hề thối rữa, ngay cả tóc móng tay đều phát triển, tôi đào thi thể ra, ở trong này." Tống Dịch nâng đầu Hồ Duyệt lên, tôi theo ánh mắt của Tống Dịch nhìn sang.

Một người ngồi ở góc tường bên trái tôi, giống như đang ngủ vậy, tóc móng tay rất dài, không thấy rõ mặt mũi. Nhưng trên cánh tay phải người kia, tôi thấy một miếng thịt bị cắt đi, vết thương còn chưa lành, tiếp tục rỉ máu. Nhưng hình dáng cậu ta rất nhỏ, đừng nói là so với Tống Dịch, ngay cả Hồ Duyệt nhỏ nhắn cũng lớn hơn cậu ta một vòng.

"Tôi không muốn chết, càng không muốn mất đi tất cả hiện giờ, tuần sau tôi phải kết hôn rồi, tôi không muốn để cô ta quấn lấy tôi nữa, bao gồm cả tên Lưu Hoắc Khải chết tiệt xảo trá kia.

Vì vậy tôi chợt lóe ra một biện pháp. Mượn tên Dương Khởi diệt trừ các người.

Cậu biết không, tổ tiên tôi học y, biết cái chết như Dương Khởi xác không thối rửa thần bí cỡ nào, chỉ cần ăn da thịt cậu ta, tác dụng vượt xa hẳn hạ cổ, hơn nữa mấu chốt là cái gì cũng không lưu lại, không có chứng cứ, một chút cũng không.

Cho nên trước khi khai tiệc tôi cho Lưu Hoắc Khải một ly sữa chua, hòa máu thịt Dương Khởi vào sữa chua. Khi ấy tôi còn phải ra vẻ chờ Dương Khởi tới, rõ là buồn cười, may mà thằng ngu kia không cần suy nghĩ uống vào, vốn cũng muốn cho cô uống, nhưng ngẫm lại nếu tiệc rượu cùng lúc chết hai người, còn quỷ dị như vậy, nhiều ít có chút không ổn, cho nên, tôi mới gọi cô tới đây.

Tôi không ngờ, thời điểm Lưu Hoắc Khải phát tác lại làm tôi có chút sợ hãi, nhưng càng nhiều chính là hưng phấn, hóa ra thứ này thật sự có hiệu quả, thù hận của Dương Khởi khiến Lưu Hoắc Khải chết cũng không biết chết thế nào. Có thứ này, tôi muốn diệt trừ ai thì có thể diệt trừ người đó, một chút dấu vết cũng không để lại, cũng sẽ không còn ai dám nói tôi là một đứa con hoang không cha, cũng sẽ không có thằng rác rưởi vô dụng kia cưỡi lên cổ tôi vênh váo nữa!" Khuôn mặt anh tuấn của Tống Dịch trở nên dữ tợn, tôi hoàn toàn không nhận ra hắn, hoặc nói, tôi căn bản chưa từng biết hắn.

"Đến đây nào, em yêu, sẽ không có đau đớn, uống vào sẽ không sao nữa, coi như là tình yêu sau cùng của anh với em." Tống Dịch cầm lấy một ly nước cưỡng ép rót vào trong miệng Hồ Duyệt, người nọ đem hết toàn lực phản kháng, nhưng vô ích.

Dưới đáy ly nước kia, lắng xuống từng sợi dạng tơ như thịt, nước hiện lên màu nâu đục.

Chân tôi vẫn tê dại, nhưng vẫn muốn di chuyển qua đó.

Song tôi không hề nhúc nhích, vì tôi phát hiện có người đã động trước.

Dương Khởi ngồi bên cạnh tôi kia, hoặc nói thi thể của Dương Khởi, lảo đảo bò dậy, đi về phía Tống Dịch.

Tống Dịch không nhìn thấy, hắn đưa lưng lại, chỉ muốn rót nước vào miệng Hồ Duyệt.

Nhưng từ trong ánh mắt càng thêm khủng hoảng của Hồ Duyệt hắn cảm giác được gì đó, tay hắn run một cái, nước rót vào miệng và mũi Hồ Duyệt, cô ta ho sặc sụa.

Tống Dịch thả Hồ Duyệt bị trói ra, ngây ngốc nhìn Dương Khởi.

Dương Khởi kéo thịt của vết thương trên cánh tay xuống, nhét vào miệng Tống Dịch, cũng làm cho hắn nuốt xuống, sau đó xụi lơ trên mặt đất, thi thể nhanh chóng rửa nát, chỉ còn lại một bộ xương.

Tống Dịch liều mạng nôn ra ngoài, nhưng hoàn toàn vô ích.

Hai tay hắn đặt trên bàn học, bỗng nhiên kịch liệt run rẩy. Ngón tay bắt đầu chảy ra từng giọt máu, dưới ánh đèn óng ánh tỏa sáng.

Từ mỗi đầu ngón tay của hắn nhú ra một cây kim, là loại kim trên com-pa.

Tống Dịch cứ thế bị cố định trên bàn học.

Tiếp theo, hắn há hốc miệng, quay về phía tôi, còn như đang cố gắng nôn ra ngoài. Lần này, hắn quả thực đã hộc ra vài thứ.

Một ngón tay dài nhỏ gầy trơ xương như củi dần dần chìa ra từ trong miệng Tống Dịch, tiếp theo là cả cánh tay.

Uốn éo mềm dẻo như một con rắn đen.

Trên cánh tay kia còn lưu lại vết thương, rất nhiều vết thương bị kim đâm chằng chịt và sẹo tím bầm.

Cánh tay duỗi về phía dụng cụ học tập đặt bên cạnh Tống Dịch, nó cầm lên một cây com-pa to, đồng thời có vị trí kim nhắm ngay sâu trong cổ họng Tống Dịch.

Tống Dịch nhìn, hoảng sợ hô lên, tuy nghe không rõ, nhưng có thể miễn cưỡng nhận ra là đang gọi Hồ Duyệt và tôi cứu hắn.

Hồ Duyệt đã lui vào góc tường không động đậy, mà tác dụng thuốc tê của tôi vẫn chưa lui.

Com-pa chậm rãi đưa vào cổ họng Tống Dịch.

Máu tươi bắt đầu từng bó từng bó từ trong miệng Tống Dịch phun ra, cơ thể hắn bắt đầu kịch liệt co giật, kim ở ngón tay cũng bị làm méo.

Khi com-pa đi vào trong được hai phần ba, Tống Dịch đã không còn nhúc nhích nữa.

Khi chân tôi bắt đầu có chút cảm giác, đi qua tháo dây trói cho Hồ Duyệt.

"Tôi, tôi cũng sẽ chết sao, giống như Tống Dịch vậy? Không, không muốn, tôi không muốn chết." Hồ Duyệt hoảng sợ nhìn tôi, tôi cũng không biết nên nói gì, đành phải tùy tiện an ủi vài câu.

Sự việc kết thúc như vậy, khiến cho rất nhiều bạn học vô cùng bùi ngùi, họ chưa hề nói gì, chỉ âm thầm lo lắng, lo lắng chú ý với việc ăn uống hơn. Thật lâu không gặp, đều càng ngày càng thon thả hẳn.

Hồ Duyệt cũng dần khôi phục lại từ lần khiếp sợ đó, chẳng qua dường như con người đã thay đổi, ít nói kiệm lời, tôi thỉnh thoảng sẽ nói chuyện điện thoại với cô ấy, cô ấy có chút thất thần, luôn nói cùng một câu.

"Vì sao, vì sao tớ lại không sao cả? Dương Khởi sẽ không bỏ qua cho tớ đơn giản như vậy."

Tôi không cách nào trả lời được, có khoảng thời gian bề bộn nhiều việc, không có thời gian rỗi, đợi đến khi có thời gian lại, Hồ Duyệt đã biến mất, hỏi rất nhiều người cũng không ai biết.

Cuối cùng, trong sổ ghi chép của cha Kỷ Nhan, tôi ngẫu nhiên thấy một đoạn ghi chép về xác không mục.

Người chết mà không mục, phi thường lý, có dị cách, thoát khỏi lục đạo không cách nào chuyển thân, chỉ có phụ nữ ăn vào máu thịt chúng, trong cơ thể hình thành thai nhi, sẽ có thể luân hồi tái sinh."

Tôi rốt cuộc biết được Dương Khởi vì sao bỏ qua một mình Hồ Duyệt, hoặc giả hành động điên cuồng của Tống Dịch, có lẽ đều là do Dương Khởi đã tính toán trước.

Nhưng mà, tôi không biết Hồ Duyệt sẽ có kết thúc thế nào, sổ ghi chép không nói gì thêm, có lẽ, cô ấy đang ở một nơi hẻo lánh nào đó, chờ sinh ra Dương Khởi, hoặc nói Dương Khởi chờ đợi lần thứ hai trở lại trên đời này, chẳng qua dùng một thân phận khác mà thôi.

Mười hai năm trước những đứa trẻ ngây thơ kia không cách nào biết và hiểu được hành động vô tâm khi đó sẽ sinh ra thương tổn cho một người thế nào, mà nếu Dương Khởi có thể phản kháng, có thể kiên cường, có lẽ ngày họp lớp đó tôi sẽ trông thấy một thanh niên tính tình cởi mở như mọi người.

Tôi đặt sổ ghi chép lại giá sách, lỗ kim trên cánh tay tôi lờ mờ trước mắt, rồi lại như không còn thấy rõ nữa.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv