"Những năm cuối Đường Trinh Quán, Trường An yêu khí tung hoành, thuật sĩ khắp nơi tụ lại tại thành, lập đàn làm phép, đến nỗi lòng dân hoảng hốt, dân trí ngu muội. Đường Thái Tông quở trách làm yểm thắng thuật, cũng hạ lệnh bãi bỏ, những pháp này liệt vào Đường luật." Tôi ngừng lại, buông sách, chẳng lẽ thật có yểm thuật sao? Từ trong hồ trở về Kỷ Nhan thông báo với thôn dân địa phương, đừng đến gần hồ kia nữa, cá trong hồ phần lớn đã chết sạch, trừ phi phát hiện trong hồ có thể một lần nữa có vật sống sinh tồn. Mấy ngày nay tương đối bận rộn, mọi người gặp mặt cũng ít, mỗi lần hẹn Lạc Lôi muốn ra ngoài ăn cơm chung quy lại bị dùng công tác bề bộn làm cớ cự tuyệt. Sắp đến Giáng Sinh rồi, có lẽ ngày đó cô ấy sẽ rảnh rỗi nhỉ.
Công việc trên đầu đã làm xong, duỗi thắt lưng mệt mỏi thật dài. Buổi chiều có chút thời gian, mọi người có thể tụ họp ăn bữa cơm tối, lại nói cũng đã lâu không gặp Lý Đa. Vừa nghĩ đến đây, liền nhận được điện thoại của cô bé.
"Đồng chí biên tập, thời tiết lạnh như thế, buổi tối chúng ta hẹn anh Kỷ Nhan cùng chị Lạc Lôi đi ăn lẩu được không?" Thanh âm của cô bé vẫn dí dỏm như trước, lại làm cho người ta nghe xong liền có cảm giác muốn cười. Tôi hỏi cô đã báo cho Lạc Lôi chưa, cô nói đã báo, Lạc Lôi cũng có thời gian, lúc này nghe xong trong lòng vẫn hơi bị chấn động. Cúp điện thoại, ngồi trước máy tính ngóng trông hết giờ làm sớm một chút.
Mặc dù cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, nhưng sắc trời ngoài cửa sổ đã dần tối đen. Tôi lấy quần áo xong, đi đón Lạc Lôi, thuận tiện cùng cô ấy đến Quý Quý Hồng. Quán lẩu này là lớn nhất nổi tiếng nhất địa phương, mùa đông mấy người bạn bè tụ tập cùng một chỗ ăn lẩu tâm sự chuyện trò, sợ rằng không có nơi nào tốt hơn nơi này nữa.
Đến giờ Kỷ Nhan và Lý Đa cũng tới, chào hỏi nhau một chút, Lý Đa vui vẻ vuốt lỗ tai mình, chỉ vào nói với tôi: "Anh xem, em lại bấm thêm hai lỗ." Tôi vừa nhìn, quả nhiên trên vành tai nho nhỏ bấm đầy lỗ, cơ hồ sắp liền thành một đường, tôi lắc đầu cười khổ. Có lẽ thứ cô bé theo đuổi tôi thật sự khó có thể hiểu nổi. Đến Kỷ Nhan cũng không thể không liếc nhìn một chút, lại gọi thêm vài món ăn. Lý Đa có chút bất mãn, nhưng rất nhanh hơi lẩu được bưng lên đã thổi bay toàn bộ sự mất vui của cô. Lạc Lôi có vẻ hơi uể oải, lời tuy không nhiều lắm, nhưng xem ra vẫn vô cùng vui vẻ, cùng Lý Đa câu có câu không trò chuyện.
Ăn được phân nửa, liền nói chuyện phiếm, tôi nghĩ đến yểm thuật kia, hỏi: "Yểm thuật rốt cuộc là gì? Có lợi ích gì sao?" Kỷ Nhan đang đem một miếng thịt dê xâu tuyết trắng gắp lên, nghe được câu hỏi liền để đũa xuống.
"Yểm thuật có thật, thời xưa có đôi khi là chỉ những thủ pháp biểu diễn của nghệ nhân giang hồ, cũng chính là ma thuật, nhưng có người nói yểm thuật là yêu thuật hoặc tà thuật, trong dã sử ghi lại nói con tam hoàng tử Dận Chỉ vạch trần đại hoàng tử Dận Đề lúc đó sử dụng yểm thuật của Lạt Ma, đối với thái tử lúc đó, cũng chính là con trai thứ hai của Khang Hi Dận Nhưng áp dụng yểm thuật, giật dây khiến tâm trí đại loạn, kết quả bị Khang Hi phế bỏ, song đây đều là đồn đại. Kỳ thật trong mắt tớ yểm thuật sau này rất có thể là một loại thuật thôi miên tương đối cao cấp." Kỷ Nhan nói xong nghĩ muốn gắp miếng thịt dê đó lần nữa nhưng phát hiện đã bị Lý Đa ăn mất, Lý Đa còn làm mặt quỷ với cậu ấy. Kỷ Nhan không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ lại xâu một miếng thịt dê khác.
"Sau này?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy, yểm thuật bắt đầu thịnh hành cùng Ân Thương và Đường, sau đó chậm rãi suy bại." Quả nhiên giống như trong sách đã ghi lại nha.
"Vậy là cậu chưa được biết qua yểm thuật chân chính sao?" Lạc Lôi đột nhiên hỏi một câu. Kỷ Nhan bị hỏi sững sờ, thật đúng là hiếm có đây. Cậu ấy cười cười, không trả lời, lúc này đến lượt Lý Đa sốt ruột, không ngừng kéo góc tay áo Kỷ Nhan.
"Nói đi, nói đi, có hay không chứ?"
"Nói thế nào đây, tớ cũng là từ chỗ thế hệ trước lấy được một vài truyền thuyết về yểm thuật, tổ phụ tớ đối với phương diện này đều rất có nghiên cứu, nhưng chỉ giới hạn trong nghiên cứu mà thôi, bởi vì ông cho rằng có một vài thứ sức người không cách nào tiếp cận được, đương nhiên, ba của tớ cũng không cho là vậy." Lần đầu tiên nghe Kỷ Nhan nhắc đến cha cậu ấy, chúng tôi đều rất kinh ngạc, cậu ấy rất hiếm khi đề cập đến chuyện của cha mình, cho dù là Lý Đa, cũng chỉ thỉnh thoảng mới gặp qua cha mẹ Kỷ Nhan. Tất cả mọi người đặt đũa xuống, nghe Kỷ Nhan kể chuyện, bên cạnh mặc dù tiếng người huyên náo, nhưng tôi cảm thấy tựa hồ bàn này đã bị tách biệt khỏi vậy.
"Khi đó cha tớ so với tớ bây giờ còn trẻ hơn một chút, ông đối với những thứ loại này cảm thấy rất hứng thú. Yểm thuật chính là một loại khi ấy ông cực lực tìm kiếm. Mặc dù từ chỗ tổ phụ tớ nhận được một ít lai lịch và kiến thức cơ bản về yểm thuật, nhưng những thứ đó không hề thỏa mãn được lòng hiếu kỳ của ông, cho nên ông đã đưa ra một quyết định khiến tổ phụ tớ cực kỳ tức giận và lo lắng. Đó chính là đi tìm truyền nhân chân chính của yểm thuật. Ông cũng không biết, quyết định này của ông sẽ mang đến cho ông những chuyển biến đến mức nào.
Nhưng muốn tìm một thuật đã tiêu tan che giấu hơn ngàn năm nói dễ vậy sao, thậm chí hiện giờ tới cùng có còn tồn tại hay không cũng là một vấn đề. Cha tớ khi ấy trình giấy phép xin nghỉ cho trường, xin nghỉ một học kỳ, công khóa với ông mà nói không thành vấn đề, ông cần chỉ là thời gian mà thôi. Nửa năm với ông mà nói là một dự toán, nếu không đủ ông cần về trước học đủ học phần, rồi đi dò xét tiếp, cứ như vậy thấm thoát qua hai năm, song ông cư nhiên vẫn tốt nghiệp đúng hạn.
Sau khi tốt nghiệp ông rốt cuộc tìm được chút manh mối, mục tiêu truy tìm nhiều năm rốt cuộc có kết quả. Cha tớ đã nghe ngóng được ở Hà Nam, cũng chính ở phụ cận Triều Ca trung tâm thống trị của triều Ân Thương trước kia có một thị tộc kỳ lạ sinh hoạt, toàn bộ do nữ giới tạo thành, họ cư nhiên nắm giữ yểm thuật cổ xưa nhất. Cha tớ quyết định đến xem.
Năm ấy là năm 1982, cha tớ một mình phong trần mệt mỏi đi tới huyện Kỳ tỉnh Hà Nam. Từng là đô thành của một quốc gia, đã không còn sự tráng lệ hùng vĩ của mấy ngàn năm trước, nhưng cha tớ nói, lần đầu ông đến đây vẫn cảm giác được cảm giác rung động không cách nào phai nhạt được, không có chỗ nào không có những di chỉ cổ đại không nói rõ được là thật hay giả thời thời khắc khắc nhắc nhở người lạ tới giá trị của nó. Cha tớ dừng lại ở đây một ngày, bắt đầu tìm kiếm thị tộc nữ giới trong truyền thuyết kia.
Nghe nói, yểm thuật chân chính bắt người từ lễ cúng tế nữ giới thời cổ xưa, thời gian trước khi hình thành chế độ phụ hệ, nữ giới chiếm cứ địa vị chủ đạo, loại nghi thức thờ cúng thần bí này đều nắm trong tay nữ giới, khi đó Vu, Nam Vu gọi là Hịch, Hịch là từ tạo thành từ chữ Vu, có thể thấy được địa vị của Nữ Vu lúc ấy. Do đó yểm thuật chân chính chỉ có thể do nữ giới sử dụng và truyền thừa, đó cũng là lý do tại sao cha tớ tin tưởng thị tộc nữ giới này nắm giữ yểm thuật.
(Tiêu: Vu 巫 nghĩa là thầy (bà) mo, phù thủy. Hịch 觋 trong chữ Hịch có chữ Vu)
Nhưng ông tìm kiếm quanh huyện Kỳ rất nhiều ngày vẫn không có đầu mối. Mãi đến một hôm, địa phương này xuất hiện một sự kiện cực kỳ lạ lùng.
Một thôn dân lớn tuổi mắc một loại quái bệnh, cha tớ cảm thấy hiếu kỳ, liền lập tức đi tới nhà thôn dân mắc bệnh." Kỷ Nhan nói tới đây dừng lại, sau đó nói tiếp: "Chuyện phát sinh về sau tớ nghĩ vẫn là dùng lời tự thuật của cha tớ thì tốt hơn. (Từ đây trở xuống là giọng điệu của cha Kỷ Nhan.)
"Tôi đi tới nhà vị thôn dân kia, đó là nhà dân đơn sơ nhất địa phương, là loại đơn giản dùng bùn đất trộn với cỏ cây dựng thành, nơi nơi đều là da tường bóc xuống kết thành từng mảng từng mảng. Cảm giác phảng phất như tùy thời sẽ đổ sụp vậy, nhưng dù sao cũng là cảm giác, căn nhà này đã cùng với người dùng trải qua rất nhiều mưa gió.
Cụ già ở chỗ này họ Lỗ, người bên ngoài gọi ông là Lỗ Tứ Gia, ông từng tham gia chiến tranh kháng Nhật, song ông là binh lính quốc dân đảng, lúc chiến tranh giải phóng bị bắt lại gia nhập giải phóng quân, trải qua cách mạng văn hóa ông cụ vẫn cứ lẻ loi một mình, hoàn hảo ông ngày thường cư xử hòa nhã, tất cả mọi người đều xem ông như trưởng bối nhà mình mà đối đãi, cho nên, trong nhà Lỗ Tứ Gia bây giờ đang quây quần rất nhiều người.
Chầm chậm bước đến bên đám người, mặc dù họ rất nhanh đã phát hiện tôi cũng không phải người trong thôn, nhưng lúc biết tôi tới thăm Lỗ Tứ Gia thì vẫn vô cùng thân thiện để tôi tiến vào. Trong phòng không lớn, nhưng vô cùng sạch sẽ, vài món gia cụ đơn sơ được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, nhưng cực kỳ tối tăm, song nương theo ánh sáng ban ngày vẫn có thể nhìn thấy nằm trên giường trúc cũ nát rên rỉ là Lỗ Tứ Gia.
Nếu nhìn thoáng qua ông ấy sợ rằng sẽ bị dọa một cú sốc, đầu của ông tựa như một quả bóng hơi màu đỏ đầy khí, tóc từng cọng dựng thẳng đứng, như con nhím bị cạo bớt một ít lông, cái trán vốn phải che kín nếp nhăn ngược lại trở nên trơn nhẵn nhô ra, nơi nơi đều là gân xanh phồng lên, con mắt cũng không nhắm lại được, mắt sung huyết đỏ như màu mã não cơ hồ sắp lồi ra.
"Đại khái đã bao lâu rồi?" Tôi đi ra hỏi một người trẻ tuổi ăn mặc kín đáo, mang kính mắt da dẻ trắng nõn bên cạnh, thanh niên vừa bị hỏi tự hồ hơi không hài lòng, nhưng vẫn rõ ràng từng chữ nói: "Tôi tên là Bạch Dương, là cán sự tổ chức của nơi này." Tôi cũng có chút buồn cười, nghĩ thầm tôi có hỏi cậu là ai đâu.
"Tôi chỉ muốn biết Lỗ Tứ Gia bị như vậy đã bao lâu rồi." Tôi không khách khí đốp chát một câu, khuôn mặt trắng của Bạch Dương hơi đỏ lên, cậu ta đẩy mắt kính, hơi kiềm chế lại.
"Gần một tuần rồi, mới đầu chỉ nói là chóng mặt hoa mắt, tiếp theo liền bắt đầu đau đầu, đến bệnh viện huyện khám, nhưng không khám ra được nguyên cớ. Đúng rồi, anh là ai? Thân thích của Lỗ Tứ Gia sao?" Bạch Dương mang theo khiêu khích hỏi. Tôi lười trả lời cậu ta, bệnh trạng của Lỗ Tứ Gia rất giống với đặc điểm phát tác của một loại yểm thuật 'Huyết Xung' trong truyền thuyết, lượng lớn máu tích trữ ở não bộ, mới đầu không có phản ứng quá lớn, thậm chí rất dễ bị cho là cao huyết áp, nhưng thời gian dài lại rất nguy hiểm, tình trạng của ông ta hiện giờ thật không ổn, trước hết chỉ có thể tạm thời trích máu hỏi xem ông ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
"Trích máu?" Tôi khó hiểu hỏi. Kỷ Nhan nói: "Trích máu kỳ thật là một loại liệu pháp Đông y, đối với một vài bệnh nhẹ có tác dụng xoa dịu, thời trung cổ trước đây cũng là phương pháp trị liệu chủ yếu nhất, đương nhiên, nó không phải vạn năng, hơn nữa không thể trích bậy, phải từ huyệt đạo riêng biệt, còn phải chú ý số lượng máu trích, thời gian chờ." Kỷ Nhan giải thích xong, lại tiếp tục kể. Như trước đây là nhân xưng của cha cậu ấy.
"Hoàn hảo tôi từng nghiên cứu về châm cứu, song dựa vào y thuật của tôi sợ rằng nhiều nhất chỉ có thể giúp Lỗ Tứ Gia tạm thời khôi phục thần trí, nhưng hẳn là đủ để tôi tìm xem nguyên nhân. Tôi lấy ra ngân châm mình mang theo, đây vốn là sợ trong lúc du lịch phát sinh ngoài ý muốn tự cứu mình mà dùng, không ngờ cư nhiên lại dùng đến.
Trích máu đầu cực kỳ quan trọng, tôi trước hết để mọi người đưa Lỗ Tứ Gia ra ngoài, thời tiết không tồi, phơi nắng dưới ánh mặt trời có thể giúp huyết khí vận hành, tỉ suất trích máu càng hữu hiệu. Đai khái mười phút sau, chuyển vào trong phòng, tình trạng Lỗ Tứ Gia hiện giờ mạch máu rất yếu ớt, không thích hợp dùng phương pháp cắt nghiêng tĩnh mạch, cho nên tôi đành phải dùng phương pháp lấy ngân châm trừ độc đâm vào động mạch đầu và gáy ông ấy. Phần đầu đến cổ trích máu có 21 chỗ: Mạch kim trụ một chỗ, mạch ngân trụ một chỗ, mạch xương chẩm hai chỗ, mạch song môn một chỗ, mạch tiểu tiêm hai chỗ, mạch hầu một chỗ, mạch thiệt hai chỗ, động mạch gò má hai chỗ, mạch mắt hai chỗ, mạch đầu mũi một chỗ, mạch tai hai chỗ, mạch xương thái dương hai chỗ, mạch răng hai chỗ. Số lượng ngân châm không đủ, tôi đành phải theo thứ tự đâm xuống.
Bởi vì tương đối rắc rối, đại khái bận rộn hơn hai giờ, trích ra máu tươi chừng hai chén sứ, bởi vì sợ ông ấy lớn tuổi thiếu máu ngất xỉu, còn cố ý chuẩn bị máu trâu tươi, cùng nước lạnh và băng vải. Chẳng qua hiệu quả rất tốt, hết thảy cũng rất thuận lợi, đầu của Lỗ Đại Gia thoáng cái liền nhỏ đi rất nhiều, người cũng dần dần khôi phục tri giác, không còn triệu chứng sung huyết nữa. Mọi người vô cùng mừng rỡ, đều sang cảm tạ tôi, đương nhiên tôi biết, ngoại trừ một người, đó chính là Bạch Dương, cậu ta đã không thấy đâu nữa.
Lỗ Đại Gia vẫn vô cùng suy yếu, tôi bảo mọi người giúp tôi làm chút thức ăn bổ huyết lưu thông máu, lại qua một giờ nữa, ông ấy rốt cuộc có thể mở miệng nói chuyện.
"Đại khái mấy ngày trước, lúc tôi đang nấu cơm liền phát giác có chút không đúng, nhưng lúc ấy cũng không để ý nhiều." Lỗ Tứ Gia chậm rãi nói.
"Nấu cơm?" Nhìn thấy Lỗ Tứ Gia chuyển biến tốt đẹp, các vị hàng xóm đều tản đi, hiện giờ chỉ còn tôi và Lỗ Tứ Gia, đầu tiên ông nói với tôi vài lời cảm tạ, sau đó tôi hỏi ông ấy gần đây có tình huống gì dị thường không.
"Đúng vậy, ta cảm giác mắt một trận đau đớn, sau đó nhìn thứ gì cũng đều đỏ như máu, như bịt một tấm vải đỏ, về sau nghỉ ngơi lại thì tốt hơn, nhưng càng ngày càng phát tác thường xuyên. Hơn nữa luôn nằm mơ. Trong mộng luôn nhìn thấy một cô gái trẻ, mang theo mặt nạ cổ quái, nhưng có thể nhìn được tay phải cô ta cầm một con rắn xanh dài hơn 2m, trong miệng nói những lời ta không nghe rõ được. Mỗi lần nằm mộng tỉnh lại đầu đau dữ dội, hơn nữa mặt cũng đỏ dọa người." Lỗ Tứ Gia vừa nói, vừa chỉ vào mặt mình.
Tôi vừa nghe, trong đầu đột nhiên nghĩ tới 《 Sơn Hải Kinh · Hải Ngoại Tây Kinh 》ghi lại 'Vu Hàm quốc có nữ Sửu Bắc sống, tay phải cầm rắn xanh, tại Đăng Bảo sơn, tốp Vu từ trên đi xuống.' Chẳng lẽ Lỗ Tứ Gia thật sự bị trúng yểm thuật mà mình khổ cực tìm kiếm mới mắc 'Huyết Xung'?
Trích máu chỉ là biện pháp trị phần ngọn, chưa tới ba ngày, Lỗ Tứ Gia lại phát bệnh, hơn nữa còn dữ dội hơn, kết quả cuối cùng chính là sẽ dẫn đến mắt nổ tung, ngũ quan đổ máu bỏ mạng. Thời gian của tôi không nhiều lắm, phải tìm được người sử dụng yểm thuật.
Có ghi chép, dùng yểm thuật hại đối phương, bình thường đều thông qua nằm mộng làm thể trung gian, xem ra quả nhiên là sự thật, hơn nữa sử dụng không cách nơi này quá xa, chỉ cần ở phụ cận tìm kiếm hẳn sẽ có được nghiệm thu. Tôi ôm suy nghĩ như vậy nơi nơi nghe ngóng nhưng chưa hề gặp được phụ nữ kỳ quái, mãi không có tiến triển, thời gian rất nhanh đã đến đêm.
Bởi vì tạm thời chữa hết quái bệnh cho Lỗ Tứ Gia, tôi được mọi người nhiệt tình khoản đãi, ở một hộ gia đình tương đối sung túc, tôi hỏi họ nơi này có từng xuất hiện quái nhân hay việc lạ nào không, nhưng họ nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, cuối cùng nhất trí nói trong thôn quái nhất chính là cha con Bạch Dương.
"Bạch Dương?" Tôi uống xong một chén rượu nếp lão hương tự ủ hỏi.
"Đúng vậy, cậu không phải hỏi chỗ chúng tôi có quái nhân nào sao. Tôi nghĩ hai cha con cậu ta chỉ sợ là quái dị nhất rồi." Một thanh niên tương đối trẻ tuổi thần bí nói, người bên cạnh cũng phối hợp hùa theo.
"Đúng vậy đúng vậy, cha con họ đại khái là 20 năm trước bỗng dưng xuất hiện ở đây, song coi như tương đối an phận, mặc dù chúng tôi cảm thấy kỳ quái, tại sao mẹ đứa trẻ không thấy đâu, nhưng đến tột cùng vẫn là việc riêng của người ta, chúng tôi chỉ nghị luận sau lưng đôi chút." Ông chú diện mạo hàm hậu kia nhai một miếng thịt to nói.
"Vậy cũng có gì kỳ quái lắm nha, gà trống nuôi con rất thường thấy mà." Tôi thuận miệng đáp. Họ thấy tôi không thèm để ý, lại sốt ruột nói: "Đương nhiên không tính là gì, nhưng mà hai cha con họ nhất là cha của Bạch cán sự, luôn che mặt, hơn nữa nghe nói có người từng nghe ông ấy nói chuyện, nhỏ giọng nhỏ tiếng, giống như một cô gái vậy, rất ít ra ngoài, cũng không biết ông ta đến đây mấy mươi năm làm thế nào nuôi lớn được Bạch cán sự nữa. Nhưng mà Bạch cán sự coi như có chút tiền đồ, sau khi tốt nghiệp trung học đến thôn làm cán sự tổ chức, làm ăn rất được, nhưng giao tiếp với người khác có kém chút, chung quy thích phô trương, thích ra vẻ. Lúc cậu ta học hành được không ít người chăm sóc, dù sao cậu ta cũng là người có trình độ văn hóa cao nhất ở chỗ chúng tôi." Ông chú vừa rồi uống cạn một chén rượu nếp nữa, thống khoái đánh một cái ợ dài. Tôi âm thầm nhớ kỹ, nhưng hôm nay sắc trời không còn sớm, đồng hương hiếu khách tiếp đãi tôi ngủ lại, tôi quyết định ngày thứ hai phải đến chỗ Bạch Dương xem sao, có lẽ có thể có chút thu hoạch gì đó.
Ngày thứ hai tôi dựa theo chỉ dẫn của họ đi tới nhà Bạch Dương, tôi cố ý chờ cậu ta ra ngoài làm việc mới qua đó thăm hỏi, nguyên nhân rất đơn giản, thật sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia của cậu ta.
Nhà Bạch Dương cũng không khá hơn là bao so với nhà Lỗ Tứ Gia, chẳng qua tới cùng vẫn là cán sự, mặc dù cũ, nhưng không nát, thời tiết Hà Nam biến hóa cực lớn, mùa mưa nhiều, mà sau tháng sáu ánh mặt trời lại chiếu rất gắt, phần lớn tường gạch nhà sau khi bị giội rửa rồi lại phơi nắng đều biến thành tường đất, nhưng nhà Bạch Dương tựa hồ là dùng đá xây thành. Cực kỳ nhẵn bóng. Cửa làm bằng gỗ, mặt trên còn có bức vẽ môn thần đã bạc màu, cũng đã mất không sai biệt lắm. Nhưng chung quanh một khối đất lớn như vậy chỉ có một hộ nhà Bạch Dương, xem ra cha con họ không thích ở chung cùng người khác lắm.
Tôi ở ngoài cửa gọi vài tiếng có ai ở nhà không, qua hồi lâu, cánh cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, nhưng chỉ mở một phần, vừa vặn đủ cho một cái đầu ra vào, tôi đang nghi hoặc sao không có ai, vì vậy khom lưng đưa đầu vào muốn nhìn một chút, kết quả một đôi mắt vừa vặn từ bên trong ló đến, tôi cùng người bên trong cụng đầu, mắt đối mắt.
Tôi chưa từng thấy loại mắt này, hoặc nói là tròng mắt thì đúng hơn, đến nỗi tôi khi ấy ngớ ra vài giây, nhưng tôi nhanh chóng ý thức được mình tiếp tục nhìn như vậy sẽ có nguy cơ bị thôi miên, lập tức thẳng người dậy, tránh khỏi ánh mắt của đối phương. Tôi khó mà không thể tin được, bởi vì đồng tử của đôi mắt ấy là hình hẹp dài, như của động vật vậy.
"Ngài là chú Bạch sao?" Tôi thân thiện vươn tay. Người bên trong ừ một tiếng, nhưng vẫn không có ý định ra khỏi cửa. Tôi đứng bên ngoài rất khó xử, không thể làm gì khác hơn là lại giải thích với ông ấy.
"Tôi muốn nói chuyện với ngài, không biết có được không. Tôi là bạn của Bạch Dương." Mặc dù tôi không muốn nói dối như vậy, nhưng xem ra ông chú này không thân thiện lắm. Quả nhiên, ông ta tựa hồ hơi tin tưởng, mở cửa ra, cũng ngoắc tay ra hiệu tôi tiến đến. (Kỳ thật ngẫm lại con người khi đó vẫn tương đối thuần khiết, đâu như bây giờ người xa lạ làm sao dám tùy tiện cho vào - Kỷ Nhan nói.)
Đi vào, ông ta một lần nữa khép cửa lại, sau đó cư nhiên châm một ngọn đèn dầu, bên ngoài ánh dương vẫn sáng rọi nha, cư nhiên ở bên trong đốt đèn, làm như vậy chỉ có một nguyên nhân, ông ta sợ ánh mặt trời.
Mặc dù ở trong nhà ông ta vẫn như trước dùng khăn quàng màu trắng bao lấy đầu, chỉ chừa đôi mắt lộ ra bên ngoài. Đỉnh đầu của ông ta không có một sợi tóc, nhưng da mọc xù xì như vảy cá, tôi nhìn sơ qua căn nhà không giống như nơi ở của hai người đàn ông, vô cùng sạch sẽ tươm tất, trên bàn gỗ bên trong đặt hai bộ chén đũa, xem ra ông ta chưa kịp dọn dẹp.
"Ngài tới đây đã lâu rồi phải không? Trước kia có từng nghe nói phụ cận vùng này có một thị tộc nữ giới không? Tộc này không gần gũi với người ngoài lắm, trong tộc do nữ giới đứng đầu gia tộc?" Tôi bắt đầu hỏi. Ai ngờ ông ta căn bản không nói lời nào, nhưng ánh mắt loạn chuyển khắp nơi lại không che giấu được sự bối rối của ông ta.
"Cậu, hỏi cái này làm gì." Thanh âm của ông ta thật đúng là như thôn dân trước đó nói, nhỏ mà chói tai, như móng tay cào trên bảng đen vậy, nghe rất khó chịu, có chứa giọng mũi nặng.
"Có chút tò mò, tôi học lịch sử, tựa hồ nghe nói vùng này có một thị tộc sử dụng yểm thuật, cho nên muốn đến xem." Tôi nói trắng ra cho ông ta biết mục đích của mình.
"Yểm thuật?" Cha của Bạch Dương thất thanh hô, "Tôi khuyên cậu mau trở về đi thôi, đừng trêu chọc đến nó, đến lúc xảy ra chuyện cậu sẽ hối hận đó!" Nói rồi liền nghiêng đầu sang bên, không nói gì nữa.
"Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Ông chính là chỉ Lỗ Tứ Gia sao?" Tôi truy hỏi ông ta. Cha của Bạch Dương hừ một tiếng, "Lỗ Tứ là tự tìm đến, Dương Tử trở về kể bệnh tình của hắn cho ta biết, ta liền biết ngay là nàng làm."
"Nàng?" Tôi giật mình, quả nhiên cha của Bạch Dương biết chút bí mật. Nhưng ông ta nhanh chóng phát giác mình lỡ lời, ngậm miệng lại không nói nữa, mặc cho tôi có truy hỏi tiếp thế nào ông ta vẫn không nói. Tôi đành phải từ bỏ, đổi lại hỏi tại sao Lỗ Tứ Gia lại phải chịu 'Huyết Xung' hành hạ.
Vấn đề này chú Bạch lại trả lời rất sảng khoái.
"Lỗ Tứ từng đi lính, trước kia hắn thường xuyên khoác lác với mọi người chuyện lúc mình tham gia quân ngũ, hắn nói khi mình đánh giặc bởi vì bị bao vây, nhóm binh lính thiếu thức ăn, ngay ở địa phương tìm kiếm động vật hoang bốn phía. Hắn còn uống sống máu rắn, máu rắn bình thường cũng thôi đi, nhưng hắn uống lại là máu xà vương."
"Máu xà vương?" Tôi kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, hắn miêu tả cụ thể con rắn kia, dài 3m, miệng cỡ cái chén, da trắng, trên đầu có vằn màu đen, tất cả rắn đều ngủ đông, duy chỉ xà vương là ngủ hè, cho nên hắn mới dễ dàng bắt được xà vương. Không biết xem như hắn may mắn hay bất hạnh, xà vương cũng không phải bảo vật gì đáng ngạc nhiên, bản thân cũng không độc, nhưng máu của nó lại cực kỳ dữ dội, tính hàn, hơn nữa cực có linh lực. Lỗ Tứ nói khi ấy chính là giữa hè, kết quả hắn vừa uống vào toàn thân liền phát lạnh, như đang ở trong hầm băng vậy, mặc dù về sau khá hơn chút, nhưng rất nhiều năm từ ngày ấy về sau thân thể cứ rét run."
"Tại sao mãi cho đến hôm nay ông ấy mới bộc phát 'Huyết Xung' chứ?" Tôi lại hỏi.
"Máu xà vương phải có ngoại giới dẫn dắt mới có thể phát ra sức mạnh." Chú Bạch lại âm âm nói, "Như mộng gì gì đó, có đôi khi trả thù chuyện này cũng không chừng, không phải khi ấy sẽ phát tác ngay, trong mệnh đều đã an bài xong, tôi nghe nói cậu hôm qua dựa vào trích máu tạm thời cứu hắn một mạng, song cậu vẫn đừng nên miễn cưỡng xoay chuyển ý chỉ của ông trời, đến lúc đó ngay cả chính cậu cũng sẽ gặp tai ương."
"Ông nói dẫn dắt chính là yểm thuật sao?" Tôi tiếp tục hỏi, nhưng lần này ông ấy sống chết không chịu nói chuyện nữa, thậm chí đầu cũng xoay sang một bên. Cuối cùng tôi đành phải cáo từ.
Ông ta đưa tôi đến ngoài cửa thì không ra nữa. Song ông ta vẫn nói: "Anh bạn trẻ, tôi biết cậu không phải bạn của Dương Tử, tôi thấy cậu làm người rất thiện lương mới tâm sự cùng cậu nhiều như vậy. Song tôi vẫn nhắc một lần nữa, đừng quản chuyện của Lỗ Tứ nữa, ông ta tự làm tự chịu, một quỳ trả một lạy, cậu vẫn nên cẩn thận chính mình đi. Còn nữa, ví bằng cậu nguyện ý trò chuyện cùng Dương Tử nhiều hơn, nó nói mình ở đây một người bạn cũng không có, ta lại là một người ngay cả cửa cũng không bước ra, tủi thân cho đứa bé kia rồi." Nói xong, than một tiếng liền khép cửa lại.
Tôi tinh tế suy nghĩ một chút lời của cha Bạch Dương, xem ra ông ấy vẫn che giấu rất nhiều chuyện, song có một số việc có thể khẳng định, ông ta tuyệt đối có liên quan đến yểm thuật. Tôi vừa mới xoay đầu định trở về, không ngờ phía sau đã đứng một người, không phải ai khác, chính là Bạch Dương. Mặt đối mặt phát hiện da tay của cậu ta quả đúng là trắng, trắng đến nỗi khiến người ta sợ hãi, sợ rằng ngay cả nữ giới cũng rất khó tìm được màu da như vậy, còn có đôi môi đỏ tươi cùng cằm đầy đặn, thật cảm giác phảng phất như con gái vậy.
"Anh tới nhà tôi làm gì?" Cậu ta vừa mở miệng nói thì không còn giống nữ nữa, hơn nữa cảm giác nghe rất muốn bị đánh, sau gọng kính thô màu đen đôi mắt cá chết của cậu ta cụp xuống dưới mí mắt quan sát tôi từ trên xuống dưới. Phảng phất như tôi đến trộm đồ vậy. Tôi nhịn xuống không phát hỏa, cố gắng ôn hòa nói tôi tới tìm cha cậu ta. Không ngờ cậu ta càng thêm thất thố, cơ hồ tức giận thét lên: "Cha tao sẽ không gặp mày đâu! Mau đi đi, đừng quấy rầy cuộc sống của bọn tao nữa!"
Tôi thấy cậu ta có chút cuồng loạn rồi, không thể làm gì khác hơn là tạm thời tránh đi, không phải có vị triết nhân từng nói rồi sao, cùng người điên so đo trừ phi bạn cũng là người điên. Tôi ngẫm lại rồi trở về nhà Lỗ Tứ Gia, quả nhiên, ông ấy phát triển còn nhanh hơn so với tôi dự liệu, cổ đã lại sưng tấy lên, mặt cũng đỏ bừng, chỉ có thể nằm trên giường, hôm qua vừa mới trích máu, trong thời gian ngắn không thể lặp lại, huống chi tuổi tác lớn như vậy, mất lượng lớn máu không khác gì tự sát.
Đang lúc tôi vô kế khả thi, một tin tức càng kinh người truyền đến, cha của Bạch Dương đột ngột chết, tin tức là Bạch Dương nói cho mọi người, ngay vừa rồi, cậu ta thậm chí mập mờ nói ngay khi tôi đi rồi cậu ta vào nhà phát hiện cha đã bỏ mình. Tất cả mọi người không rõ nội tình mang theo ánh mắt kỳ quái nhìn tôi.
Tôi cơ hồ bị một đám người bắt đến nhà Bạch Dương. Quả nhiên, mới vừa rồi còn cùng tôi đối thoại cha Bạch Dương an tĩnh nằm trên giường gỗ, trên mặt phủ khăn trắng, nếu như nói ông ta bị người giết chết tôi chỉ hoài nghi một người, mặc dù tôi thật sự rất hy vọng hoài nghi của tôi là sai lầm.
"Sau khi anh rời khỏi, tôi đi vào liền phát hiện cha đã sắp không xong rồi, cơ hồ thở ra thì nhiều hít vào thì ít cũng không lâu lắm, ông, ông liền bỏ mình." Nói xong Bạch Dương khóc lớn lên.
"Tôi không có lý do gì để mưu hại chú Bạch, tôi mới đến nơi này vài ngày? Hôm nay chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy." Nói dứt lời, mọi người lại bắt đầu nghị luận, quả thực, động cơ giết cha Bạch Dương cũng quá gượng ép. Bạch Dương lại không nói gì, chỉ dồn sức khóc, thành thật mà nói, tôi nhìn cậu ta khóc không có mảy may cảm giác thông cảm, chỉ cảm thấy rất làm bộ làm tịch.
Mọi người không còn cách nào, cuối cùng quyết định trước hết để tôi ở lại trong thôn, nhưng tất cả hành lý và giấy tờ chứng nhận họ cầm đi giao cho hội đồng ủy ban thôn bảo quản, chờ sau khi sự tình kết thúc sẽ trả lại cho tôi, tôi cũng đành phải đáp ứng, trên thực tế, tôi chẳng khác nào bị giam lỏng ở đây. Song cũng không sao cả, ở đây nán lại thêm chút thời gian cũng tốt.
Thôn dân dần dần tản đi, thời tiết rất nóng, thi thể đã chút bốc mùi, mọi người muốn giúp Bạch Dương chuyển thi thể ra ngoài, nhưng cậu ta sống chết không chịu, nói phải ở cùng cha cả đêm, vì vậy cũng chỉ đành phải như thế. Tôi không đi, bởi vì tôi tin Bạch Dương có chuyện muốn nói với tôi.
Bên ngoài đã tối đen, quả nhiên, ở trong góc khóc thật lâu Bạch Dương rốt cuộc đứng lên, vào trong lấy ra một cái khăn lông màu trắng cùng một chậu rửa, ra lu nước bên ngoài múc ít nước, cẩn thận rửa mặt, cũng cầm quần áo sửa sang lại một chút, đeo mắt kính lên, một lần nữa đứng trước mặt tôi.
"Cậu hẳn là rõ ràng nhất, tôi không giết cha cậu. Hơn nữa, nguyên nhân cái chết của cha cậu rốt cuộc là gì?" Tôi hỏi cậu ta trước.
"Chính xác, cha tao không phải mày giết." Khóe miệng cậu ta nhếch lên, môi đỏ tươi sau khi rửa qua mọng ướt khiến người ta sợ hãi, hàm răng tuyết trắng rất giống răng nanh động vật.
"Đừng nói với tôi rằng cậu tự tay giết cha mình." Tôi nhịn xuống tức giận, dù sao trong lúc nói chuyện cùng chú Bạch, tôi nghĩ ông ấy coi như là một người thiện lương, nếu không cũng sẽ không hết lần này đến lần khác nhắc nhở tôi chú ý an toàn.
"Không thể hoàn toàn xem là thế được." Cậu ta cười cười, phảng phất như đang bàn luận về sinh tử của người khác vậy. Tôi không cách nào ức chế được nữa, đứng lên túm chặt lấy áo cậu ta, tôi rất ít khi tức giận, càng rất ít khi đánh người, nhưng lần này thì khác, tôi một đấm đánh vào mặt Bạch Dương, cả người cậu ta như con diều giấy từ trong tay tôi bay ra ngoài ngã bên cạnh giường chú Bạch nằm. Kỳ quái chính là cậu ta không đánh trả, chỉ cúi đầu ngồi đó cười lạnh.
Tôi rất kinh ngạc biểu hiện của cậu ta.
"Nhìn cách nói năng cử chỉ cùng cách mày ăn mặc hẳn là sống trong một gia đình tương đối giàu có nhỉ, áo cơm không lo, hưởng thụ sự cưng chiều của cha mẹ trưởng bối." Cậu ta như trước ngồi dưới đất, cúi đầu, tôi không nhìn thấy được vẻ mặt cậu ta, nhưng ngữ khí của cậu ta rất cay nghiệt.
"Mày không cách nào tưởng được tao cùng tuổi với mày đã lớn lên thế nào đâu, nghèo khó, cô độc, bị người cười nhạo cũng không tính là gì. Bởi vì cùng với nỗi cực khổ tao chịu đựng so sánh thì những thứ này đều quá nhỏ bé." Bạch Dương tiếp tục tự thuật, tôi thì đứng đó nghe. Trong phòng chỉ có tôi và cậu ta hai người, cùng một bộ thi thể đang thối rữa. Bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.
"Tao biết mày đang tìm gì. Bởi vì tao cùng cha mình chính là từ đó mà ra." Bạch Dương hờ hững nói một câu lại làm tôi vô cùng khiếp sợ, chẳng lẽ họ chính là người của tộc sử dụng yểm thuật? Nhưng tộc đó không phải đều là phụ nữ sao.
"Mày nhất định đang đoán rằng thân phận của chúng tao, mày từng thấy ong mật chưa? Ong chúa ở tầng cao nhất thống trị tất cả, ong đực chẳng qua là dùng để giao phối sinh sản đời sau, trong thị tộc kia, đàn ông cùng lắm chỉ là công cụ sinh sản tộc nhân và sức lao động thôi, hơn nữa cả đời không cho phép rời khỏi đó. Cha của tao chính là một con ong đực." Tôi tiếp tục nghe, nhưng vẫn không nhịn được kinh ngạc, đến mức không cách nào khống chế phát ra một tiếng hả.
"Nhưng cân bằng bị phá vỡ, họ sẽ sử dụng yểm thuật, dựa theo xưng hô của xã hội hiện tại hẳn là dì và mẹ của tao, đang từ từ thoát ly xã hội, họ ở một nơi ai cũng không cách nào tìm kiếm được, dùng cách sống của họ tiếp tục, yểm thuật khiến họ có thể cùng thần linh trao đổi, thậm chí có thể tạm thời sở hữu sức mạnh của thần linh để trừng trị người phàm, cơ hồ trở thành đại diện cho thần linh, vì thần chấp hành thưởng phạt. Lỗ Tứ Gia chính là một trường hợp trong đó.
Vốn họ hy vọng tao là một đứa con gái, kế thừa yểm thuật của thị tộc, nhưng họ ngoài ý muốn phát hiện, tao cư nhiên là một quái vật! Một quái vật nam không ra nam nữ không ra nữ!" Bạch Dương khàn giọng gào lên.
"Đúng vậy, một quái vật vừa không cách nào kế thừa yểm thuật lại không cách nào đảm đương sinh nở con cháu căn bản không cách nào sở hữu tư cách sống sót. Khi tao sắp bị mẹ ruột mình xử tử, cha của tao, hiện giờ đang làm con ong đực ở nơi này đứng dậy, dưới sự cầu khẩn của ông, tao được miễn, nhưng cái giá phải trả là hai người bọn tao vĩnh viễn rời khỏi thị tộc, hơn nữa để huyết mạch của thị tộc không bị lộ ra ngoài, họ áp dụng hình phạt thiến với cha, còn hạ yểm thuật với ông." Tôi một mực lắng nghe, nhưng cảm giác mình đang phát run. Bỗng dưng trong phòng sáng hẳn lên, Bạch Dương cư nhiên đốt đèn dầu, ngọn đèn tối mù chiếu sáng phòng, cũng chiếu vào cha Bạch Dương lẳng lặng nằm trên giường.
Bạch Dương cơ hồ không lộ biểu cảm gì cầm lấy ngọn đèn, đi tới trước giường gỗ. Đụng vào miếng khăn trắng che thi thể.
"Mày có từng nghĩ xem mặt của ông ấy tới cùng có dạng gì không?" Bạch Dương mang theo vẻ mặt khôi hài nhìn tôi, như đang nói đùa vậy. Không đợi tôi trả lời, cậu ta kéo khăn trắng xuống.
Đó là nào có thể là khuôn mặt chứ. Ngoại trừ con mắt, những phần khác cơ hồ không thể gọi là ngũ quan được nữa, trên khuôn mặt trống rỗng không có mũi, môi, tai che kín vảy cá lấp lánh tỏa sáng, chỉ ở trung tâm có hai lỗ khí. (Tiêu: Voldemort???)
"Mày thấy rồi chứ. Từ khi tao còn bé thời thời khắc khắc đã phải đối diện với một khuôn mặt như thế, 20 năm qua tao mỗi ngày đều gặp ác mộng, tao chịu đựng việc người khác cười nhạo tao chưa bao giờ đi nhà xí, quái gở, lạnh lùng, mày nghĩ rằng tao nguyện ý sao? Tao hận ông ta, tại sao ông ta lúc đầu không để tao chết đi chứ? Lại để tao sống tiếp trên đời này chịu giày vò?" Bạch Dương đưa tay chỉ vào thi thể trên giường.
"Cậu thật sự đã giết ông ấy?"
"Không, là ông ta tự yêu cầu, mày đi rồi tao vào hỏi ông ta tới cùng đã nói chuyện gì với mày, ông ta lại một mực bảo tao giao thiệp với mày, nói mày là người tính cách cởi mở, cũng nói tao quá lãnh khốc, sẽ không sống chung được với người khác, bọn tao ầm ĩ lên, oán hận 20 năm rốt cuộc bạo phát. Tao trùm túi nhựa lên đầu ông ta, tao không giết ông ta, chỉ không ngừng hỏi ông ấy, hỏi ông ấy tiếp tục sống còn có ý nghĩa gì không, hỏi ông ấy cuộc sống như quái vật còn có ý nghĩa gì. Ông ta bắt đầu khóc, hơn nữa là gào khóc, ông ta khóc nói lúc đầu sớm biết tao như vậy còn không bằng giết tao, còn nói ông ấy chịu đựng nhiều thống khổ như vậy nhưng lại đổi lấy kết quả thế này. Tao siết chặt túi nhựa, cha tao không giãy giụa, ông ấy đã buông xuôi, chỉ là hai tay vẫn vô thức muốn kéo ra, tiếp theo hai chân bất lực đạp, tao siết càng chặt, lại càng chặt hơn, ông ta động đậy một chút, dưới thân còn chảy ra chất lỏng vàng nhạt, nghe người ta nói, con người lúc sắp bị siết chết sẽ không khống chế được tiểu tiện, xem ra là thật đấy."
"Mày là tên súc sinh, chú Bạch cố gắng vì mày nhiều như vậy, ông ấy thầm muốn mày bình an sống sót. Mày lại giết ông ấy!" Tôi mắng. Nhưng Bạch Dương lại cười.
"Tao không giết người, nơi này nhiều lắm thì phát sinh một quái vật giết quái vật kia mà thôi." Nói xong, cậu ta đặt đèn lại chỗ cũ, một lần nữa phủ khăn trắng về. Hết thảy phảng phất như chưa từng phát sinh mà ngồi trên ghế nhìn tôi.
"Bây giờ, mày còn muốn đi tìm thị tộc trong truyền thuyết kia không? Mày vẫn bằng lòng vào trong đó làm một con ong đực? Haha." Bạch Dương càn rỡ cười ha hả. Tôi rốt cuộc chịu không được nữa, như chạy trốn rời khỏi căn nhà kia, phía sau tiếng cười của Bạch Dương lại không cách nào xua được, rõ ràng như dùng dao khắc vậy. Tôi tìm được mọi người, lúc quay trở lại nhà Bạch Dương, phát hiện nơi đó vậy mà đã nổi lên một trận hỏa hoạn, Bạch Dương đã đốt cả căn nhà, tường đá bị thiêu đỏ bừng, tôi thậm chí vẫn còn ở trong đống lửa nghe được tiếng cười của Bạch Dương.
Lửa rất lớn, chúng tôi mãi đến gần sáng mới hoàn toàn dập tắt được. Bên trong có hai bộ thi thể, gắt gao ôm lấy nhau. Đã cháy như hai khúc củi đen.
Lỗ Tứ Gia sau đó mấy giờ thì mất, không ai có thể ngăn cản họ thực thi hình phạt, tựa như bạn không cách nào ngăn cản được trời mưa vậy."
Nói tới đây, Kỷ Nhan ngừng lại, "Tự thuật của cha tớ chỉ tới đây thôi, về sau ông nói, có khả năng cha Bạch Dương là bị hạ xà thuật, ngũ quan dần dần từ trên mặt hư thối bóc ra, da chậm rãi bị sừng hóa, thay đổi giống rắn. Mà Bạch Dương ông cho rằng vì kết hôn cận huyết trong thị tộc dẫn đến cậu ta trở thành người vô tính. Sau này, cha rốt cuộc cũng từ bỏ suy nghĩ điên cuồng muốn tìm thị tộc sử dụng yểm thuật kia, bắt đầu nghiên cứu lịch sử và khảo cổ, song thân thể của ông tựa hồ nhiều ít vẫn bị thương tổn, nếu không ông cũng sẽ không đột ngột mắc bệnh qua đời sớm như vậy, ông vốn để lại một ít bản thảo về yểm thuật cùng tranh ảnh chứng cứ nhưng cũng lập tức biến mất. Còn lại chỉ có câu chuyện ông kể cho tớ đây."
Chúng tôi sau khi nghe xong có chút bùi ngùi, đặc biệt Lý Đa, tựa hồ thân thế của Bạch Dương khiến cô có chút xúc động, dù sao cô cũng sớm biết rằng mình là được cha mẹ Kỷ Nhan nhận nuôi. Bốn người cùng vùi đầu ăn tiếp. Lạc Lôi lại hỏi: "Vậy cậu mới vừa nói Trường An những năm cuối Trinh Quán đại loạn là xảy ra chuyện gì chứ?"
"Đó là vì Đường Thái Tông lúc tuổi già chứng kiến mấy đứa con trai của mình vì tranh đoạt ngôi vị mà giết chóc nhau, không màng đến thân tình, có cảm giác chính mình năm đó giết đệ thí huynh, cho rằng là vì nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai, vì vậy ở Trường An thường xuyên mời người lập đàn cầu phúc, chống quỷ bắt yêu. Mà kỳ thật nguyên nhân lớn nhất khiến thời cuộc khi ấy rung chuyển lại theo sự xuất hiện của Phản Hồn Hương. Được xem như bảo vật, sự xuất hiện của nó sẽ dẫn phát tranh đoạt trên mọi phương diện, mặc dù về sau nghe đồn nó được đưa đến Nhật Bản, nhưng vẫn gây cho Trường An khi đó những rối loạn không nhỏ, cho nên về sau Thái Tông mới ra lệnh xóa bỏ yểm thuật, bắt giam thuật sĩ, cho nên sau thời Đường yểm thuật liền hoàn toàn suy yếu." Kỷ Nhan lại giải thích.
"Được rồi, không nói việc này nữa, lẩu sắp nguội cả rồi." Tôi gọi phục vụ viên, nhờ bỏ thêm chút nước, mọi người lại bắt đầu ăn uống. Chỉ là trong lòng tôi như trước đối với cái chết của Bạch Dương cảm thấy xúc động, có lẽ đối với cậu ta mà nói, chết là sự giải thoát, mà sống lại là tranh đấu.