Sắc mặt Diệp Xu Xu ngưng trọng, nàng biết Thất hoàng tử vừa chết, khẳng định Hoàng Hậu khó thoát chuyện này, việc cấp bách vẫn là phải tìm được chứng cứ cho Hoàng Hậu một cái trong sạch mới được.
Tĩnh ma ma vẻ mặt nôn nóng,
- “Làm sao cho phải đây? Thất hoàng tử vừa chết, bọn Thái Hậu nhất định sẽ gắt gao cắn Hoàng Hậu nương nương không buông.”
Nếu đến lúc đó tội danh mưu hại con vua thật định ra, chỉ sợ cực kỳ bất lợi với Hoàng Hậu.
Xuân Đào và Niệm Thu cũng rõ ràng lợi hại trong đó, hai người hoảng loạn nói,
- “Nếu là Hoàng Hậu nương nương xảy ra chuyện, phải làm sao bây giờ?”
Hoàng Hậu là mẹ đẻ Thái Tử, nếu bà xảy ra chuyện khẳng định bất lợi cho Thái Tử. Chủ chốt phía sau màn hại chết Thất hoàng tử, chỉ sợ mục đích cuối cùng vẫn là vì nhằm vào Thái Tử.
Cũng không biết Xích Ảnh bắt được Thanh Dương đạo nhân có thể tìm được chút chứng cứ hay không? Diệp Xu Xu trong lòng thầm nghĩ, nàng vừa nhấc đầu nhìn ra sân, hai tên cung nữ Thái Hậu xếp vào đây thò đầu thò não nhìn qua, hai người vừa tiếp xúc với ánh mắt của nàng, liền dường như có tật giật mình lùi đi.
Diệp Xu Xu giật nhẹ môi, nàng chuyển chuyển nhãn châu, Minh Hà cùng Lan Hương hai người này ngày thường bị Tĩnh ma ma đè nặng, trước mắt tới xem quy củ không ít, ít nhất các nàng cũng không dám tiến vào phòng nàng ở lụt lội đồ đạc của nàng nữa.
Nàng không biết hai người này có thường xuyên liên lạc với Từ Ninh Cung hay không, bất quá nếu các nàng là người của Thái Hậu, vậy khẳng định sẽ âm thầm truyền tin tức cho Thái Hậu đi?
Diệp Xu Xu híp lại híp mắt, nàng cảm thấy nói không chừng có thể lợi dụng hai người này. [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Tin tức Thất hoàng tử chết non thực mau truyền khắp hoàng cung, tuy rằng chỗ Hoàng Hậu bị cấm túc, nhưng thị vệ trưởng vẫn là rõ ràng Khang Nguyên Đế cũng không muốn trừng phạt Hoàng Hậu, cho nên bất luận trong cung phát sinh chuyện gì hắn đều sẽ phái người âm thầm nói cho Hoàng Hậu biết.
Sau khi Hoàng Hậu biết được Thất hoàng tử bệnh chết, mày bà căng thẳng,
- “Hài tử đó thật chết?”
Ninh ma ma gật đầu,
- “Đúng vậy, nói là bị đàm chặn thở không nổi, ngạt chết.”
Vẻ mặt Hoàng Hậu phức tạp, bà gặp qua Thất hoàng tử vài lần, tiểu oa nhi mới hai tuổi, dáng vẻ mũm mĩm tròn vo ngọc tuyết đáng yêu, tuy Hoàng Hậu cùng Huệ quý phi xưa nay bất hòa, thế nhưng đối với nhi tử của Huệ quý phi lại không có ác cảm, rốt cuộc bản thân bà cũng đã làm mẹ, đối với tiểu hài tử khó tránh khỏi có lòng trìu mến.
- “Thật sự đáng tiếc.” Hoàng Hậu thở dài nói.
Hài tử đáng yêu như vậy, thế nhưng chết non.
Ninh ma ma thấy Hoàng Hậu thế nhưng còn có tâm tư thương tiếc người khác, bà nóng vội chịu không được,
- “Nương nương, ngài chẳng lẽ không biết, Thất hoàng tử vừa chết, đối ngài tới nói liền càng bất lợi sao? Khẳng định đám người đó sẽ không thiện bãi cam hưu*!”
(Chú thích: thiện bãi cam hưu là từ bỏ ý đồ)
Lúc này Hoàng Hậu mới lấy lại tinh thần, cẩn thận nghĩ nghĩ, hiện tại giống như xác thật thân đang ở vị trí bất lợi, Thất hoàng tử chết nhất định sẽ vu oan đến trên đầu bà, nếu là quần thần buộc tội, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả Khang Nguyên Đế cũng không bảo hộ được bà.
Hoàng Hậu chau mày, bà thật sự nghĩ không rõ rốt cuộc là ai thiết lập cái bẫy rập này.
Đồ vật cũ của Hoàng tử là Huệ quý phi muốn, theo lý mà nói liền tính Huệ quý phi không phải chủ mưu cũng nên là đồng lõa, chính là Huệ quý phi thế nhưng bỏ được vì vặn ngã bà mà không tiếc hy sinh nhi tử của chính mình?
Làm mẫu thân, Hoàng Hậu thật sự khó có thể lý giải loại hành vi này, tư tâm bà cảm thấy việc này hẳn là Huệ quý phi không có tham dự, thế nhưng nếu Huệ quý phi không có tham dự, vậy nàng vì cái gì lại muốn vật cũ của các hoàng tử đây?
Hoàng Hậu nghĩ trăm lần cũng không ra, bà nói hoang mang của mình với Ninh ma ma, Ninh ma ma cũng không nghĩ ra, bởi vì bà biết việc này đối với Huệ quý phi mà nói căn bản chính là thâm hụt tiền mua bán, Huệ quý phi người khôn khéo như vậy, sao có thể thật sự làm được? [Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161]
*** *** *** *** ***
Di Hòa cung.
Sau khi Thất hoàng tử qua đời thì, tiếng khóc của Huệ quý phi đã không ngừng qua. Huệ quý phi thương tâm quá độ ngất đi, khi Khang Nguyên Đế biết được tin tức chạy tới, Thái Hậu cũng đã tới rồi.
Thái Hậu vừa nhìn thấy Khang Nguyên Đế liền đứng lên, than thở khóc lóc mà kể lể Thất hoàng tử chết non, bà ta lão lệ tung hoành, khóc lóc lên án Hoàng Hậu:
- “Hài tử…… mới hai tuổi, nó làm sai cái gì? Vì sao cái phụ nhân tâm địa ác độc thế nhưng lại đối với nó như vậy!”
Sắc mặt Khang Nguyên Đế phức tạp không rên một tiếng, một phương diện đối với Thất hoàng tử chết, trong lòng ông cũng rất đau lòng, rốt cuộc mặc kệ thế nào, Thất hoàng tử đều là cốt nhục thân sinh của ông, người không phải cỏ cây ai có thể vô tình?
Về phương diện khác, ông vẫn là tin tưởng vững chắc tuyệt đối Hoàng Hậu không thể làm ra chuyện mưu hại con vua, ông cùng Hoàng Hậu phu thê nhiều năm, hiểu biết bà thắng qua mọi người, ở trong mắt ông, Hoàng Hậu chẳng qua là người đơn thuần thiện lương nghĩ sao nói vậy ngốc nghếch phát giận, tuyệt đối không thể nghĩ ra biện pháp nham hiểm hại người.
Khang Nguyên Đế trầm mặc làm Thái Hậu càng tức giận,
- “Hoàng Thượng, chuyện tới hiện giờ, chẳng lẽ người còn muốn che chở Hoàng Hậu sao? Ngài phải biết rằng hiện tại hết thảy chứng cứ đều đang chỉ hướng Hoàng Hậu, nàng lòng dạ hẹp hòi mưu hại con vua tội không thể tha!”
Khang Nguyên Đế nhíu nhíu mi, chắp tay thi lễ với Thái Hậu nói:
- “Mẫu hậu ngài trước bớt giận, chuyện này ngọn nguồn còn không có hoàn toàn biết rõ ràng, như thế liền nhận định là Hoàng Hậu mưu hại con vua, chỉ sợ không ổn.”
Thái Hậu lạnh mặt,
- “Nhân chứng vật chứng đều ở đó, Hoàng Thượng thế nhưng còn nói sự tình gì ngọn nguồn còn không rõ ràng lắm? Theo ai gia thấy, Hoàng Thượng căn bản chính là có ý định thiên vị Hoàng Hậu!”
Bà càng nói càng tức giận,
- “Thất hoàng tử chính là nhi tử thân sinh của ngài, hiện giờ nó bất hạnh chết non, thế nhưng Hoàng Thượng không thể thay nó đòi lại một chút công đạo sao? Hoàng Hậu nàng thân là trung cung, kết quả lại làm ra việc thương thiên hại lý như vậy, về tình về lý phạm pháp, nàng hẳn là phải bị trừng phạt! Hoàng Thượng sao ngài lại có thể bởi vì riêng bản thân, rét lạnh tâm ai gia cùng Huệ quý phi cùng với các thần tử?”
Một phen nói Khang Nguyên Đế không biết nên như thế nào mở miệng mới tốt, nhưng cho dù Thái Hậu lại như thế nào chỉ trích Hoàng Hậu, tâm Khang Nguyên Đế vẫn thiên vị Hoàng Hậu.
Không chỉ có bởi vì ông cùng Hoàng Hậu là cảm tình phu thê chân chính, lại còn có bởi vì Khang Nguyên Đế biết Hoàng Hậu tuyệt không có thể có việc, nếu Hoàng Hậu bị vặn ngã, Thái Tử sẽ bị liên lụy, thế lực phe phái Thái Hậu tất sẽ càn rỡ lên.
Nhiều năm như vậy, không phải Khang Nguyên Đế không biết Thái Hậu một lòng muốn nâng đỡ thân tôn tử của bà ta thượng vị, thế nhưng bởi vì thế lực mẫu tộc Thái Hậu khổng lồ, thêm chính là bản thân ông ở dưới Thái Hậu ủng hộ lúc này mới có thể thuận lợi đăng cơ, cho nên mặc kệ là từ đạo nghĩa hay là từ luân lý mà nói, ông đều không thể trực tiếp xuống tay đối với Trần thị cùng Thái Hậu.
Khang Nguyên Đế sợ rơi xuống thanh danh vong ân phụ nghĩa, nhưng cái này cũng không đại biểu ông sẽ cam tâm làm quân cờ của Thái Hậu, tuy rằng ông không nhúc nhích được phe phái Thái Hậu, lại cũng nâng đỡ Thái Tử, đối với Thái Tử, Khang Nguyên Đế là gửi kỳ vọng cao, nhưng không nghĩ nhìn thấy bất luận kẻ nào sẽ tổn hại đến hắn.
- “Mẫu hậu,”
Khang Nguyên Đế hít một hơi thật sâu, mở miệng nói:
- “Việc này rất trọng đại, thị phi trắng đen tự nhiên hẳn là phải chờ tới hoàn toàn điều tra rõ mới được, nếu là cứ như vậy gấp gáp kết luận, ngộ thương người vô tội như thế nào được?”
Ông nói cho hết lời, một nữ nhân gầy trắng bệch từ trong phòng đi ra, người tới đúng là Huệ quý phi, bà thoạt nhìn lập tức già nua vài tuổi, bởi vì chuyện Thất hoàng tử, Huệ quý phi đã thật nhiều ngày không có ngủ qua một giấc ngon, từ khi Thất hoàng tử bệnh tình nguy kịch, mỗi thời mỗi khắc Huệ quý phi đều là lo lắng đề phòng, nhưng hiện tại Thất hoàng tử đã chết, tâm bà cũng đã chết…… Hiện giờ lòng bà tràn đầy chỉ có thay nhi tử báo thù rửa hận.
- “Hoàng Thượng!” Huệ quý phi thê lương mà hô.
Khang Nguyên Đế trong lòng đột nhiên nhảy dựng, dáng vẻ Huệ quý phi hiện tại thoạt nhìn thật sự có chút không người không quỷ.
- “Hoàng Thượng, Tông Nhi chết rất thảm…… Cầu ngài nhất định phải báo thù cho Tông Nhi!”
Huệ quý phi quỳ gối trước mặt Khang Nguyên Đế gắt gao bắt lấy vạt áo ông,
- “Nó cũng là nhi tử của ngài, cũng kêu ngài phụ hoàng! Hoàng Thượng ngài còn nhớ rõ không? Thời điểm Tông Nhi sinh ra, ngài còn ôm nó qua, nó học được lời nói đầu tiên chính là gọi ngài ‘ phụ hoàng ’. Tông Nhi còn nhỏ như vậy hiện giờ cũng mới hai tuổi, cứ như vậy bị cái nữ nhân tâm địa ác độc hại chết! Hoàng Thượng…… Hoàng Thượng, Tông Nhi chết rất thảm…… Chẳng lẽ ngài thật sự nhẫn tâm nhìn nó chết không nhắm mắt như vậy?”
Huệ quý phi khóc cuồng loạn, phảng phất tan nát cõi lòng muốn chết, Khang Nguyên Đế nhìn không đành lòng, ông chưa từng có gặp qua Huệ quý phi như vậy.
Thái Hậu thấy thế, thừa cơ nói:
- “Hoàng Thượng, ngài muốn thiên vị ai đều có thể, ai kêu ngài là hoàng đế? Chính là ngài có nghĩ tới hay không, ở thời điểm ngài thiên vị người khác, con của ngài thây cốt chưa lạnh, nó cũng là kêu ngài một tiếng phụ hoàng, chẳng lẽ ngài thật sự nhẫn tâm nhìn nó cứ như vậy không duyên cớ bị người hại chết? Ngài là hoàng đế, là gương tốt cho người trong thiên hạ, nếu là ngài nhất ý cô hành khăng khăng thiên vị Hoàng Hậu, hoàng gia ở đâu uy nghiêm ở đâu? Hiện giờ cả triều đều đang nhìn đấy!”
Khang Nguyên Đế cắn chặt răng, ông biết hôm nay vô luận như thế nào, ông đều kéo không nổi nữa.
Ông ngẩng đầu nhìn thẳng Thái Hậu,
- “Như vậy theo mẫu hậu thấy, nên làm cái gì bây giờ?”
Thái Hậu mặt trầm như nước,
- “Quốc có quốc pháp cung có cung quy, dựa theo quy củ trong cung mà nói, Hoàng Hậu mưu hại con vua là vì không hiền, hẳn là huỷ bỏ hậu vị, biếm lãnh cung.”
- “Mẫu hậu!”
Khang Nguyên Đế cả kinh, kết quả này thứ ông không thể tiếp thu!
Nhưng mà Thái Hậu lại không tính toán nhả ra,
- “Hoàng Thượng, ngài thân là vua của một nước, hẳn là làm tấm gương trong thiên hạ, sao lại có thể tâm tồn thiên vị lòng dạ đàn bà! Đức hạnh Hoàng Hậu không tốt, phạm phải đại sai, theo lý nên phải chịu trừng phạt như thế, nếu không nữ tử trong thiên hạ mỗi người noi theo, vậy chẳng phải là sẽ náo loạn đến trong nhà sẽ không có ngày yên tĩnh?”
Sắc mặt Khang Nguyên Đế cực kỳ khó coi, ông biết nếu Thái Hậu đã nói ra lời này, vậy khẳng định bà cũng đã hoàn toàn làm tốt chuẩn bị, hơn nữa sẽ làm đông đảo các đại thần liên hợp lại buộc ông phế hậu.
Việc này tuyên dương ra ngoài, danh dự Hoàng Hậu quét rác, nếu ông vẫn kiên trì không chịu phế hậu, thế tất sẽ khiến cho quần thần phê bình, đối với ông mà nói cũng là cực kỳ bất lợi.
Khang Nguyên Đế mím chặt môi, Huệ quý phi lại đột nhiên ngẩng đầu lên, tê tâm liệt phế mà khóc kêu,
- “Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp, cầu Hoàng Thượng cho thần thiếp một cái công đạo, cầu xin Hoàng Thượng thương hại thần thiếp đi, hài tử thần thiếp mới hai tuổi, nó không thể cứ chết không như vậy……”
Tâm Khang Nguyên Đế sụp đổ dữ dội, mặc kệ thế nào, Thất hoàng tử đã chết non, tuy rằng ông cũng rất khổ sở, chính là ông tin tưởng Thất hoàng tử chết cùng Hoàng Hậu không quan hệ, thế nhưng ông lại tra không ra rốt cuộc ai mới là hung phạm phía sau màn. Nếu đến lúc đó ông không thể cho Huệ quý phi một cái giao đãi, Thái Hậu cùng với thế lực phía sau Thái Hậu khẳng định sẽ không bỏ qua như vậy.
Huệ quý phi còn đang “bộp bộp bộp” mà dập đầu, lúc này tóc bà đã rối loạn, cả người thoạt nhìn làm như tinh thần thất thường.
Khang Nguyên Đế biểu tình phức tạp, giao trách nhiệm cung nữ ngăn lại Huệ quý phi, không cho bà ta tiếp tục dập đầu, Huệ quý phi bị người giữ chặt khàn cả giọng mà khóc kêu,
- “Cầu Hoàng Thượng làm chủ cho thần thiếp…… Hoàng Thượng……”
- “Có làm chủ hay không, thỉnh Quý Phi nương nương trước làm rõ ràng sự tình được không? Có thể đừng làm loại thủ đoạn vu oan hãm hại thấp kém như vậy hay không?!”
Một thanh âm thanh thúy từ cửa truyền đến, người trong phòng cả kinh, theo tiếng nhìn lại, lại thấy ở cửa Cửu công chúa nổi giận đùng đùng đi vào, phía sau nàng còn có Diệp Xu Xu.