Nơi biên quan phía bắc.
Tháng 10 trời cũng đã giá rét, tuyết lớn đã rơi liên tiếp vài ngày, trong thiên địa một mảnh trắng xoá.
Khí hậu biên quan cực kỳ giá lạnh, Hạ Quốc bên này, một số binh lính là người phương nam, bọn họ trước nay không sinh hoạt qua tại thời tiết rét lạnh như vậy, rất nhiều người đã bị lạnh chịu không nổi, Thái Tử săn sóc binh lính hạ lệnh đình chỉ tiến công, ở chỗ này dựng trại đóng quân.
Lúc này, mặt trời đã lên cao, sắp đến giữa trưa, nhưng thời tiết không thấy ấm áp chút nào, gió còn ào ào quét tới. Trời rét lạnh ghét nhất gió quét tới, rất nhiều binh lính chỉ có thể dựa sát vào nhau vây quanh bếp lò sưởi ấm.
Bởi vì quân doanh cấm uống rượu, cho nên mọi người chỉ có thể uống canh nóng làm ấm thân thể, bên trong canh nóng còn có một ít thịt bầm.
Bọn lính mỗi người đều được phân một cái áo bông cùng một bộ chăn bông, mỗi cái doanh trướng cũng đều phân phát bó củi cho mọi người sưởi ấm, nhưng cứ việc như thế, vẫn là có rất nhiều binh lính tổn thương thân mình do giá rét.
Theo quân mà đến Địch Thanh Huyền đội gió tuyết đi một vòng ở quân doanh, nhìn thấy các tướng sĩ bởi vì thời tiết giá rét mà sĩ khí rơi xuống, hắn không ngừng nhăn mày.
Trở lại doanh trướng chủ soái, hắn đang muốn báo cáo việc này với Thái Tử, vừa vặn Thái Tử lại đang xem một phong thư, xem thư xong, tuấn nhan hắn giãn ra tâm tình tựa hồ tốt lên rất nhiều, nhìn thấy Địch Thanh Huyền, hơi hơi nhướng mày:
- “Có việc à?”
Địch Thanh Huyền hành lễ xong thì nói tình huống thị sát quân doanh vừa rồi cho Thái Tử biết.
Thái Tử cũng không phản ứng quá lớn, tình huống Địch Thanh Huyền nói hắn đều biết, chỉ là trước mắt tuyết lớn lấp kín đường, quân nhu vật tư cũng không dễ dàng đưa đến, hiện tại đồ vật hắn có được vẫn là Khang Nguyên Đế phí sức của chín trâu hai hổ mới đưa tới đây.
- “Việc này ta đã biết, đã sắp xếp quân y chiếu cố cùng trị liệu những binh lính bị thương, hiện giờ tuyết lớn lấp kín đường, quân nhu vật tư đưa tới đây đúng là không dễ, Thanh Huyền ngươi cũng nên thông cảm nhiều hơn.”
Địch Thanh Huyền thở dài một hơi, cho dù hắn lo lắng sĩ khí các tướng sĩ đê mê, nhưng hắn cũng rõ ràng trước mắt gặp phải khó xử, địa phương bọn họ dựng trại đóng quân chống đỡ Bắc Nhung cùng Hạ Quốc gần nhất thành trì cách một ngọn núi, hiện giờ tuyết lớn lấp đường, xe ngựa chở lương thực cùng đại đội nhân mã đều không dễ ra vào. Nếu không phải Thái Tử điện hạ tọa trấn, những quân nhu đó làm sao có thể đến nhanh như vậy?
Sau khi Địch Thanh Huyền rời đi thì, Tống Tử Minh lại tới, báo cáo với Thái Tử một chút tình huống sử dụng vật tư quân doanh, bởi vì trong quân đội Hạ Quốc tình huống tham ô đã sớm thành thói quen, quan viên quân nhu liên hợp với một ít tướng quân đầu cơ trục lợi cắt xén đồ ăn cùng quân lương của binh lính nhìn mãi quen mắt.
Thái Tử đi nhậm chức mấy ngày hôm trước tuy rằng đã sửa trị một số lớn tướng lãnh tham ô, nhưng phòng không được một ít phu trưởng hoặc là bếp trưởng thường vừa đe dọa vừa dụ dỗ tìm binh lính muốn tiền bạc, hơn nữa binh lính cũng đánh bạc say rượu, vấn đề có thể nói một đống lớn.
Tật xấu trong quân doanh khó sửa, Thái Tử từ trên xuống dưới hung hăng sửa trị một phen, hiện tại mới khá hơn nhiều. May mắn hắn liên tiếp đánh thắng vài trận, ở trong quân uy vọng của Thái Tử lên cao, các tướng sĩ mới bằng lòng nghe lời hắn, nếu như bằng không, cách làm này của hắn khẳng định sẽ dẫn tới mọi người oán than dậy đất.
Cuối cùng Tống Tử Minh nói:
- “Điện hạ, có ít tướng sĩ tốt phản ánh cùng thuộc hạ nói ban đêm thời điểm ngủ củi đốt không chỉ có cháy mau, lại còn tỏa ra rất nhiều khói, buổi tối các quân sĩ không dám đốt phải chịu đông lạnh, đốt thì phải hít khói, các quân sĩ bị khói váng đầu hoa mắt, hơn nữa khói kia không phải là vật tốt gì, hít vào đối với thân thể cũng không tốt, rất nhiều quân sĩ bởi vì hít nhiều khói bụi mà bị ho khan. Các tướng quân truy vấn ta nói Thái Tử điện hạ ngài có thể đưa chút than tới phát cho mọi người hay không?”
Nghe vậy, Thái Tử trầm ngâm trong chốc lát, củi gỗ là nơi này tùy thời đều có thể thu hoạch, cách quân doanh bọn họ không xa chính là một cánh rừng tùng, củi trong quân doanh chính là từ nơi đó mang tới, bởi vì thời tiết giá lạnh, củi được chặt tới không thể phơi khô, các binh sĩ chỉ có thể dùng củi gỗ ướt, cho nên khói mới nhiều.
Bất quá giá cả than cũng không rẻ, chỗ bọn họ có mười mấy vạn quân sĩ, mỗi người mỗi ngày sử dụng bao nhiêu than củi? Vốn dĩ đường núi đã không dễ đi, vận chuyển quân nhu vật tư cũng không dễ dàng, nếu như vận chuyển thêm than củi, sẽ gia tăng bao nhiêu gánh nặng cho bọn họ?
Đi tìm triều đình muốn than quá phiền toái, phí tiền tốn thời gian phí nhân lực.
Thái Tử linh quang chợt lóe, đột nhiên hỏi:
- “Than là như thế nào có được?”
Tống Tử Minh sửng sốt, trả lời:
- “Hẳn là đốt củi mà được.”
Thái Tử hơi hơi mỉm cười,
- “Một khi đã như vậy, vậy đốt là được.”
Vì thế Thái Tử hạ lệnh tìm kiếm người biết chế tạo than ở trong quân doanh, một tờ bố cáo dán lên, thật đúng là tìm được cho hắn vài trăm người, vài trăm người này bên trong hơn phân nửa đều là thủy hóa, làm ra được than cực kỳ kém. Bọn họ là như thế nào làm ra than đây? Bọn họ đem củi đốt trọi, chờ đốt không sai biệt lắm, một chậu nước giội xuống dập tắt lửa, tưới ra tới chính là cái gọi là “Than”.
Loại “Than” này là thời điểm dân gian nhóm bếp lò dùng, thời điểm đốt khói so với củi ướt còn nồng hơn, không chỉ có nhiều khói còn không dễ đốt, chất lượng cực kém.
Tống Tử Minh đen mặt, đuổi mấy trăm người này đi, dư lại còn có năm người, những người này rất nhiều trong nhà chính là bán than, bọn họ nói ra biện pháp nghe lên giống như rất đáng tin cậy.
Tống Tử Minh dựa theo bọn họ nói kêu người dựng bếp lò bắt đầu đốt than, lúc này đây làm ra than so với ban đầu nói được hơn rất nhiều, chỉ là tuy rằng khói ít đi một chút, thế nhưng vẫn có, hơn nữa đốt ra than phiền toái rất nhiều, không đốt lâu.
Tống Tử Minh nhìn than mới ra lò thẳng nhíu mày, loại than này cùng với hắn dùng để sưởi ấm ngày thường căn bản không thể so, giống như than này, nhà hắn là dùng để nấu cơm.
Bất quá trước mắt cũng không ai có thể đưa ra phương pháp chế than tốt hơn, cho nên chỉ có thể chắp vá dùng, tuy rằng chất lượng than không tốt, nhưng có chút ít còn hơn không.
Thực mau bên ngoài quân doanh liền kiến tạo mấy cái lò dùng để chế than.
Lúc bọn lính dùng được than thì, đối với Thái Tử điện hạ săn sóc cực kỳ cảm kích.
Mà Thái Tử thì sao, than đó chế ra xong, chính hắn cũng dùng, kết quả bị hun khói làm đau đầu, thật sự chịu không nổi kêu người dẹp đi.
Nói tóm lại than này tuy rằng so với ướt củi đỡ hơn một chút, nhưng vấn đề vẫn cứ rất nhiều.
Thái Tử viết phong thư cho Hoàng Hậu nói ra khó khăn trước mắt, hy vọng Hoàng Hậu có thể giúp hắn đưa tới biện pháp làm ra than không có khói.
Thư được đưa đến trong tay Hoàng Hậu thì, đương nhiên Hoàng Hậu sẽ đem hết toàn lực nghĩ cách cho hắn, vì việc này, bà còn đặc biệt phái người đi hỏi tiệm than tốt nhất trong thành, hiển nhiên thương nhân không muốn nói ra cơ mật thương nghiệp của gia tộc, nhưng hắn cũng không dám giấu giếm Hoàng Hậu sợ rước lấy họa sát thân, cuối cùng hắn vẫn là nói ra biện pháp.
Chỉ là cái biện pháp này cần phải kiến tạo cái lò rất lớn, trong đó còn có các bí quyết chế tạo cái lò, cùng với kinh nghiệm nắm giữ độ lửa, đám binh lính trong quân doanh chưa chắc có thể tạo ra được.
Hoàng Hậu nghĩ bằng không đưa tên thương nhân bán than này đi hỗ trợ là được. Khi tên thương nhân nghe xong thì sợ tới mức quỳ xuống đất cầu xin tha, nói lò than nhà hắn là từ thời điểm thái gia gia hắn truyền xuống, cụ thể hắn cũng không biết nên kiến tạo như thế nào.
Hoàng Hậu chỉ có thể từ bỏ, tính toán tìm một thương nhân bán than khác, kết quả những tên thương nhân bán than sợ bị Hoàng Hậu sung quân đưa đi quân doanh, đều suốt đêm chạy khỏi kinh thành.
Lúc này khiến cho Hoàng Hậu tức điên. Nhi tử của bà còn ở trên chiến trường chống đỡ Bắc Nhung, thế nhưng những tên thương nhân này thì sao? Vừa nghe nói phải đi đến quân doanh liền nhanh chân chạy!
- “Quả nhiên trong mắt thương nhân chỉ có lãi nặng, khó trách bị người xem thường!” Hoàng Hậu căm giận nói.
Sau khi Diệp Xu Xu biết được chuyện này thì “Phụt” cười ra tiếng, còn không phải là chế ra than không khói sao? Rất đơn giản mà, nàng sẽ!
Bất quá nàng biết được là từ nhỏ nghe được, cụ thể còn không có thử qua, vì bảo đảm vạn vô nhất thất, nàng còn lôi kéo đám người Tĩnh ma ma ở một chỗ ít có người tới ở trong cung thử một chút, ngồi canh một ngày một đêm, kết quả thực thành công, nàng đã đốt ra được than không khói.
Chỉ là than này tự nhiên không tính đặc biệt tốt, không đốt lâu, bất quá Thái Tử nói qua ở quân doanh không thiếu củi, không đốt lâu không sao cả, quan trọng là không có khói.
Vì thế Diệp Xu Xu viết thư nói ra biện pháp của nàng.
Thái Tử nhận được thư thì nhìn thấy trong thư có phương pháp chế than, tìm người dựa theo phương pháp này thử một chút, thế nhưng thật sự đốt ra được than không khói, hơn nữa biện pháp này cũng không khó, chỉ cần trên mặt đất đào cái hố, làm ra một cái lò, đặt củi ở bên trong, làm một cái miệng để khói bốc ra, đốt một khoảng thời gian khi khói sắp xuất hiện tại miệng lò thì lấp lại, chờ lửa bên trong chậm rãi tắt là được.
Ngày than không khói ra tới, toàn bộ quân doanh đều hoan hô, các tướng sĩ vui mừng hỏng rồi, rốt cuộc có thể không cần lại tiếp tục chịu đựng cái khói đáng chết!
Vì có thể sử dụng than không khói, toàn bộ quân doanh đều bận việc lên, binh lính nhiệt tình dào dạt làm mấy trăm cái lò đất dùng để đốt than, không quá hai ngày, liền sản xuất ra số lượng lớn than không khói.
Tống Tử Minh nhìn cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, không ngừng cười lắc đầu nói:
- “Ngài nhìn xem những người đó, đánh giặc cũng chưa thấy bọn họ tích cực nhiệt tình như vậy!”
Tâm tình Địch Thanh Huyền hơi phức tạp, hắn không nghĩ tới nguyên bản quân doanh tử khí trầm trầm, thế nhưng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy một lần nữa toả sáng sức sống, trong lòng hắn nghĩ còn nói ra.
Cuối cùng, hắn nói:
- “Đánh thắng trận cũng không tất thấy được bọn họ vui vẻ như vậy, nhìn dáng vẻ các tướng sĩ này là hưởng lạc quen, ăn không được khổ.”
Tống Tử Minh nghe ra trong lời Địch Thanh Huyền nói có ý trách cứ quân sĩ coi trọng hưởng lạc thắng qua vinh dự, hắn có chút không vui, cãi lại nói:
- “Binh lính cũng là người là thân thể máu thịt, là người đều muốn ăn no mặc ấm, sống thoải mái, không ai muốn mỗi ngày thời điểm ngủ bị hun khói, có thể thoát khỏi khổ ai cũng vui vẻ, chẳng qua là nhân chi thường tình thôi, hầu gia suy nghĩ nhiều.”
Địch Thanh Huyền bị hắn đánh trả á khẩu không trả lời được, hắn mặt mộc nhấc chân bỏ đi.
Than không khói thành công làm ra thì, các tướng sĩ so trước kia dễ chịu hơn nhiều, mọi người cực kỳ cảm nhớ ân đức Thái Tử, sôi nổi cảm thán không còn chịu khổ bị hun khói.
Từ sau khi Thái Tử tới thì, cấm những tập tục xấu trong quân doanh, bọn họ thiếu không ít lạc thú, trước kia đáy lòng còn âm thầm mắng hắn người nhiều chuyện phiền phức, nhưng hôm nay bọn họ chỉ cảm thấy Thái Tử quả thực quá anh minh rồi, làm quá đúng.
Rất nhiều binh lính đánh tâm nhãn cảm thấy Thái Tử không chỉ có trí dũng song toàn, lại còn có săn sóc bọn họ những tiểu binh bình thường không quyền không thế.
- “Thái Tử điện hạ là người tốt!” Có lão binh cảm khái nói.
Lời này vừa ra, tiểu binh chung quanh sôi nổi phụ họa,
- “Đúng nha đúng nha, từ sau khi Thái Tử điện hạ tới, chúng ta đã không còn bị sĩ quan cùng phòng bếp ức hiếp, mỗi tháng lĩnh bạc đủ số cũng không khất nợ. Thái Tử điện hạ thật là người tốt mà!”
Những lời thảo luận của binh lính trong quân doanh truyền tới tai Thái Tử, hắn cười nhạo một phen, viết thư cảm tạ Diệp Xu Xu giúp hắn giành được quân tâm.