Diệp Xu Xu chỉ huy gã sai vặt dọn mấy hộp gỗ Thái Tử đưa cho nàng vào trong phòng.
Diệp Trường Canh cùng lão thái thái nghe được tin tức nàng trở về vui mừng hỏng rồi, vội vàng chạy tới gặp nàng.
Lão thái thái nhìn thấy cháu gái duyên dáng yêu kiều sặc sỡ loá mắt, vui vẻ nói:
- “Xu nhi, mau tới đây để nãi nãi nhìn xem!”
Diệp Xu Xu chạy qua, tới trước mặt lão thái thái, nàng duỗi tay ôm lấy bà, làm nũng nói:
- “Nãi nãi, mấy ngày này cháu rất nhớ người!”
Lão thái thái bị cháu gái ôm vào trong ngực hết sức vui mừng, trên mặt cười nở hoa. Diệp Trường Canh đứng ở một bên cũng cười.
Liễu thị cùng Diệp Chân Chân đi ra, thấy ở trong viện, Diệp Xu Xu cùng lão thái thái thân mật, hai người trong lòng đều có chút hụt hẫng.
Liễu thị chịu đựng trong lòng không thoải mái, đi qua nhiệt tình mà nghênh Diệp Xu Xu vào nhà.
- “Đại cô nương mới từ trong cung trở về, dọc theo đường đi đều mệt mỏi đi? Ngày hôm qua ta nghe nói ngươi sẽ về, cho nên đặc biệt kêu đầu bếp trong phủ làm một bàn thức ăn phong phú, cho ngươi đón gió tẩy trần!”
Liễu thị đầy mặt tươi cười, thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ, Diệp Xu Xu thấy bà dáng vẻ này, không ngừng có chút buồn bực.
Chờ nàng tới trong phòng, nhìn thấy trên bàn bày biện một bàn lớn thức ăn phong phú, nàng càng buồn bực.
Không duyên không cớ, Liễu thị sẽ tốt như vậy sao?
Lão thái thái thấy hôm nay Liễu thị thông minh như thế, bà gật gật đầu, nghĩ thầm Liễu thị làm còn tính không tệ.
Bất quá đồ ăn vẫn là chờ đến sau khi Diệp Thịnh Hồng trở về mọi người mới bắt đầu.
Diệp Thịnh Hồng thấy Diệp Xu Xu đã trở lại, ông hỏi nàng ở trong cung như thế nào, cùng Cửu công chúa ở chung như thế nào, vân vân.... Mấy vấn đề này, Diệp Xu Xu từng cái hồi đáp.
Diệp Thịnh Hồng biết nàng sống ở trong cung cũng không tệ, các công chúa đối nàng thực tốt, ông yên tâm một ít, sau đó lại thở dài.
Mấy ngày này ông vẫn luôn suy nghĩ biện pháp đem nàng ra ngoài, cũng mặc kệ là đưa bạc hay là tìm quan hệ, tựa hồ thái giám phủ Nội Vụ dầu muối không ăn. Đối với việc này, Diệp Thịnh Hồng rất là khó hiểu, thư đồng công chúa đều không phải là là cái chức vị quan trọng gì, từ trước chỉ cần chuẩn bị tốt bạc, lại làm thư đồng cáo ốm, là có thể thực dễ dàng đem người ra ngoài, làm sao đến phiên trên đầu nữ nhi ông liền không dễ làm đây?
Trên bàn cơm, người một nhà nói còn tính hòa hợp.
Ăn cơm xong, Diệp Xu Xu kêu người dọn mấy hộp gỗ Thái Tử đưa tới.
Hộp đồ Diệp Xu Xu đều đã xem qua, đều là thứ tốt, nàng xem xét đồ bên trong xong không ngừng phun trào, rốt cuộc Thái Tử có thật nhiều tiền a?
Nàng đưa hộp ra, hộp cho lão thái thái đều là đồ bổ nhân sâm lộc nhung tổ yến vân vân...., sau khi lão nhân gia thu được thực kinh ngạc, hỏi nàng mấy thứ này là làm sao có.
Diệp Xu Xu không nói là Thái Tử đưa, chỉ nói là quý nhân ban thưởng.
Lão thái thái nghe vậy vui sướng,
- “Xu nhi, ngươi cùng công chúa ở chung nhất định thực tốt đi?”
Diệp Xu Xu cười gật đầu,
- “Đúng vậy, nãi nãi, các công chúa đối cháu đều thực tốt.”
Lão thái thái vui vẻ nói:
- “Ta đây đã an tâm rồi.”
Nàng cho Diệp Thịnh Hồng chính là một bức tranh chữ, nghe nói tranh chữ đó là danh gia mấy trăm năm trước viết, hơn nữa lại là tác phẩm của danh gia mà Diệp Thịnh Hồng yêu nhất, Diệp Thịnh Hồng bắt được bức tranh chữ này quả thực yêu thích không buông tay, Diệp Xu Xu thấy ông yêu thích như vậy, trong lòng suy nghĩ Thái Tử vẫn là cố ý điều tra qua yêu thích của Diệp Thịnh Hồng?
Cho Diệp Trường Canh chính là một thanh kiếm tạo hình cổ xưa, Diệp Trường Canh thử thử, phát hiện thanh kiếm này thế nhưng là bảo kiếm tuyệt thế chém sắt như chém bùn.
Diệp Trường Canh sợ ngây người, truy vấn Diệp Xu Xu rốt cuộc thanh kiếm này là ai đưa cho nàng.
Diệp Xu Xu tránh mà không đáp, Diệp Trường Canh giữa mày nhảy dựng,
- “Có phải Thái Tử điện hạ đưa hay không?”
Nếu bị hắn đoán được, Diệp Xu Xu cũng chỉ có thể thừa nhận.
Diệp Trường Canh suy nghĩ một lát sau, nói:
- “Muội muội, ca ca cảm thấy điện hạ đưa mấy thứ này cho chúng ta, còn không bằng nói là muốn lấy được niềm vui của muội.”
Diệp Xu Xu trầm mặc, nàng lại không ngốc, tự nhiên nhìn ra được Thái Tử đưa vài thứ kia là vì ai.
Dư lại còn có ba cái hộp, bên trong đều là chút châu báu trang sức gia dụng nữ nhi, Diệp Xu Xu làm Diệp Trường Canh mang về đều đưa cho tức phụ hắn Trâu thị.
Diệp Trường Canh chần chờ nói:
- “Chỉ sợ có hai cái hộp là đưa cho Liễu thị cùng Chân Chân đi?”
Diệp Xu Xu bĩu môi,
- “Đưa cho các nàng? Còn không bằng muội đem đồ vật này ném đi!”
Không sai, nàng chính là lòng dạ hẹp hòi như vậy, đối với Liễu thị cùng Diệp Chân Chân, một xu nàng đều sẽ không cho.
Sự tình Diệp Xu Xu tặng đồ cho lão thái thái Diệp Thịnh Hồng Diệp Trường Canh còn có Trâu thị thực mau truyền tới tai Liễu thị.
Sau khi Liễu thị biết, trong lòng lại là một trận tim gan cồn cào, bà nghe bọn hạ nhân nói đồ vật Diệp Xu Xu đưa đều là quý nhân trong cung ban thưởng, Lão thái thái Diệp Thịnh Hồng Diệp Trường Canh tự không cần phải nói, nhưng Trâu thị thế nhưng cũng được trang sức châu báu, hơn nữa lại là suốt ba hộp, nghe nói bên trong trân bảo vô số!
Cái này đã làm Liễu thị cực kỳ không thoải mái, lại làm sao bà cũng là mẫu thân trên danh nghĩa của Diệp Xu Xu, hôm nay còn cố ý sắp xếp cơm trưa đón gió tẩy trần, thế nhưng Diệp Xu Xu lại một chút đều không cảm ơn!
- “Cái bạch nhãn lang này!” Liễu thị cắn răng.
Diệp Chân Chân tâm tình phức tạp, hôm nay nàng thấy Diệp Xu Xu, phát hiện tinh thần nàng đã khác rất lớn với trước kia, nàng trở nên càng đẹp, hơn nữa tinh thần rất phấn chấn, nghĩ đến sống ở trong cung cực kỳ dễ chịu đi?
Diệp Chân Chân nhớ tới lần trước nàng ở Hồng Lư Tự thấy Diệp Xu Xu, khi đó Diệp Xu Xu thế nhưng ngồi ở trên xe ngựa…… Thái Tử.
Hôm nay nàng mặt mày hớn hở, mang theo nhiều trân bảo trở về như vậy, chỉ sợ là cố ý về khoe khoang đi?
Liễu thị cười lạnh,
- “Nha đầu này nhảy nhót không được bao lâu.”
Buổi tối, người Diệp gia lại vây ở một chỗ ăn cơm chiều. Trên bàn cơm, bởi vì Trâu thị được Diệp Xu Xu cho nhiều châu báu trang sức, nàng được nhiều đồ vật như vậy nên vui sướng đến hỏng rồi, luôn gắp đồ ăn cho Diệp Xu Xu.
Người một nhà ăn vô cùng náo nhiệt, Liễu thị nói với Diệp Thịnh Hồng:
- “Ngày mai là ngày mừng thọ 40 của Ninh Viễn Hầu phu nhân, mấy ngày trước đây, Hầu phu nhân đưa thiệp mời cho thiếp, nói thiếp mang Chân Chân đi tham gia tiệc mừng thọ. Thiếp suy nghĩ nếu Xu Xu đã trở lại, bằng không cũng mang nàng đi, phu quân, ngài xem như thế nào?”
Diệp Thịnh Hồng nghe được lời này, dừng đũa lại, ngẩng đầu nghi hoặc mà nhìn Liễu thị,
- “Tiệc mừng thọ của Ninh Viễn Hầu phu nhân à? Từ khi nào thì ngươi có giao tình với nàng ta?”
Diệp Thịnh Hồng cùng Ninh Viễn Hầu ngày thường nhưng không có gì lui tới.
Liễu thị cười giải thích:
- “Trước đó vài ngày, thiếp tiến cung gặp qua nàng, còn cùng nàng nói vài lời, Hầu phu nhân hợp ý với thiếp, nói rất nhiều lời với thiếp, cho nên mới đưa thiệp mời cho thiếp.”
Nguyên lai là như thế này, Diệp Thịnh Hồng gật gật đầu,
- “Cũng được, ngày mai ngươi đều mang Xu Xu cùng Chân Chân đi đi.”
Tuy rằng Diệp Thịnh Hồng không trộn lẫn bằng hữu của Liễu thị, bất quá trong lòng ông rõ ràng, mang hai cái nữ nhi ra ngoài gặp gỡ mấy phu nhân hậu trạch, về sau đối với việc làm mai là có lợi.
Diệp Xu Xu nghe xong lời này thực không còn gì để nói, nàng còn tưởng rằng xuất cung xong thì có thể tiêu dao mấy ngày đây, kết quả hiện tại thế nhưng phải tham gia cái tiệc mừng thọ đồ bỏ?
- “Cha, con có thể không đi không?” Nàng nói.
Diệp Thịnh Hồng trừng nàng,
- “Không được, ngày mai con cần phải đi cho ta!”
*** *** *** *** ***
Ngày hôm sau, nàng bị Thúy Bình kêu dậy, mơ mơ màng màng thay y phục trang điểm, liền theo Liễu thị đi dự tiệc.
Ninh Viễn Hầu cũng coi như là phủ có cuộc sống xa hoa, phủ đệ mái hiên chót vót đại trạch viện năm gian cực kỳ khí phái, phu nhân quan lại tới đây chúc thọ Hầu phu nhân thật đúng là không ít.
Phủ Uyển, trong ngoài náo nhiệt phi phàm.
Thậm chí Diệp Xu Xu còn thấy Địch Uyển Dung, Địch Uyển Dung thấy nàng, đôi mắt nhíu lại, sắc mặt bỗng nhiên gục xuống.
Diệp Chân Chân đi tới, cười nói:
- “Quận chúa, người cũng tới à?”
Địch Uyển Dung xụ mặt:
- “Nếu ta nhớ không lầm, hẳn là Ninh Viễn Hầu phu nhân không có mời Diệp Xu Xu chứ? Làm sao ngươi mang nàng tới đây?”
Diệp Chân Chân liếc Diệp Xu Xu ở phía sau một cái, kéo Địch Uyển Dung đến một bên, cùng nàng nhỏ giọng nói thầm vài câu, mắt Địch Uyển Dung lộ ra kinh ngạc, rồi sau đó khóe miệng nhẹ nhấp, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.
Diệp Xu Xu chán đến chết, đứng ở trong sân trong chốc lát, Liễu thị kêu nàng đi chúc thọ Ninh Viễn Hầu phu nhân.
Diệp Xu Xu vào nhà, nhìn thấy cả phòng phu nhân cẩm y hoa phục, phụ nhân ngồi ở chính giữa nói cười nhàn nhã, đang cùng người bên cạnh nói chuyện.
Phụ nhân đó đúng là Ninh Viễn Hầu phu nhân, Hầu phu nhân thấy Diệp Xu Xu tới, cười cực kỳ hòa ái, vẫy tay với nàng, kéo nàng đến trước người nhìn kỹ,
- “Cô nương này dáng vẻ thật giống như thiên tiên.”
Phụ nhân chung quanh cũng đều vây lại đây, cười đánh giá Diệp Xu Xu, Diệp Xu Xu không thể hiểu được bị nhiều người như vậy vây xem, khóe miệng nàng co rút, cảm thấy chính mình giống con khỉ vườn bách thú.
Hầu phu nhân đánh giá nàng xong, cười dò hỏi:
- “Năm nay bao lớn rồi? Có làm mai chưa?”
Diệp Xu Xu đau đầu, nàng bao lớn có làm mai hay không cùng bà ta có quan hệ gì? Phụ nữ trung niên đều bát quái như vậy sao?
Thật vất vả bứt ra ngoài, Diệp Xu Xu nhẹ nhàng thở ra, nữ nhi Ninh Viễn Hầu phu nhân Trần Đình chào đón,
- “Chư vị, mời theo ta đến hậu viện uống trà.”
Trần Đình tự nhiên hào phóng, cười mang đông đảo khuê tú tới đây mừng thọ vào trong một tòa viện khác.
Thời điểm Diệp Xu Xu đi qua hành lang, một thanh niên nam tử đứng ở một bên ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng nàng.
Nam tử đó đại khái hai mươi mấy tuổi, dáng vẻ cũng coi được, chính là cho người ta cảm giác cực kỳ tuỳ tiện, thoạt nhìn không quá đứng đắn.
Diệp Xu Xu bị hắn nhìn thẳng nhíu mày, tâm nói gia hỏa này là ai?
Trần Đình đưa mọi người tới trong viện, chỉ huy nha hoàn bưng tới nước trà bánh ngọt.
Mọi người uống trà nói chuyện phiếm, Diệp Chân Chân cùng Địch Uyển Dung nói chuyện với nhau thật vui, hai người tựa hồ nói thực hợp.
Diệp Xu Xu trong lòng kỳ quái, thầm nghĩ quan hệ của hai người khi nào thì trở nên tốt như vậy.
Lúc này, một cái nha hoàn bưng nước trà đi tới, thời điểm đi ngang qua Diệp Xu Xu, không biết là vấp phải thứ gì, chân nàng mềm nhũn, hắt cả bình trà ở trên người Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu bị hắt một thân nước, kinh ngạc đứng lên, nàng trừng mắt nha hoàn kia.
Nha hoàn thực hoảng loạn, quỳ trên mặt đất xin lỗi với Diệp Xu Xu:
- “Tiểu thư, thực xin lỗi, thực xin lỗi..., nô tỳ không phải cố ý……”
Diệp Xu Xu thấy nàng hoảng loạn thành như vậy, cũng không thể trách cứ nàng ta, nàng thầm nghĩ mệt đó là nước trà mát không phải nóng, nếu không chẳng phải nàng là phải bị bỏng chết?
Khuê tú xung quanh sôi nổi nhìn qua, nhìn thấy trên người Diệp Xu Xu ướt một tảng lớn, Diệp Chân Chân nhấp ngụm trà, khóe môi Địch Uyển Dung giơ lên, nói với Trần Đình:
- “Nha hoàn nhà các ngươi cũng quá không cẩn thận.”
Trần Đình vội vàng đứng lên quát lớn nha hoàn đó:
- “Ngươi nha đầu tay chân thô thiển, còn không mau đưa Diệp cô nương tới phòng thay y phục đổi bộ xiêm y?”
Nha hoàn liên tục gật đầu,
- “Dạ, dạ dạ……”
Diệp Xu Xu chỉ có thể âm thầm xui xẻo, đi theo nha hoàn tới phòng thay y phục.
Vị trí phòng thay y phục thật sự có chút xa, Diệp Xu Xu đi theo phía sau nha hoàn kia rẽ trái quẹo phải, quẹo vài khúc cong, lúc này rốt cuộc mới tới nơi.
Nha hoàn thật cẩn thận mời nàng vào cửa, sau khi Diệp Xu Xu tiến vào, nha hoàn tìm ra y phục, để Diệp Xu Xu đi phòng trong cởi y phục thay.
Diệp Xu Xu mới vừa đi vào cởi áo ngoài, ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa.
Trong lòng nàng nhảy dựng, không hiểu sao sinh ra một dự cảm xấu, nàng nhanh chóng cầm y phục một lần nữa tròng lên, đúng lúc này, cửa phòng trong bị mở ra.
Một nam nhân xuất hiện ở cửa nhìn nàng.
Diệp Xu Xu nhận ra cái nam nhân này chính là người mới vừa rồi ở hành lang lỗ mãng nhìn chằm chằm nàng.
Sắc mặt Diệp Xu Xu biến đổi, đột nhiên ý thức được tựa hồ chính mình đã trúng bẫy rập.
Nam nhân thấy nàng xinh đẹp, tâm hắn rung động, tuỳ tiện mà cười lên, vẻ mặt dâm uế đáng khinh, từng bước tới gần Diệp Xu Xu.
- “Mỹ nhân chúng ta lại gặp mặt.”
Diệp Xu Xu đang ở gian kế bên, nàng hít sâu một hơi,
- “Ngươi là ai?”
Nam nhân nói:
- “Chờ ngươi thành người của ta, ta lại nói cho ngươi biết.”
Diệp Xu Xu mặt lạnh,
- “Vậy ngươi có biết ta là ai hay không?”
Nam nhân ha ha cười,
- “Ta đương nhiên biết ngươi là ai, hôm nay ta chính là vì ngươi mới tới đây.”
Diệp Xu Xu cười lạnh,
- “Ngươi biết ta là ai? Vậy ngươi biết ta là nữ nhân của Thái Tử không?”
Nghe vậy, nam nhân biến đổi sắc mặt, Diệp Xu Xu thấy kinh sợ ở hắn, nàng nhanh chóng thối lui đến một bên.
- “Nếu ngươi dám đội nón xanh cho Thái Tử, khẳng định Thái Tử sẽ chém ngươi thành tám khối!”
Nam nhân bị kinh sợ một lát, hắn chuyển chuyển nhãn châu cười nói:
- “Liền tính ngươi là nữ nhân Thái Tử lại như thế nào? Ngươi không danh không phận, nếu như ta phá hư ngươi, Thái Tử còn muốn ngươi sao?”
Hắn nói xong đắc ý lên, trong mắt dâm ý càng sâu, nghĩ đến chính mình lập tức có thể chiếm hữu nữ nhân của Thái Tử, hắn thậm chí còn ẩn ẩn hưng phấn lên.
Hắn nhìn khuôn mặt kiều mỹ của Diệp Xu Xu, l!ếm l!ếm môi, mỹ nhân như thế tư vị nhất định thực tốt.
- “Mỹ nhân, lại đây đi!” Hắn mở ra hai tay đi tới.
Đúng lúc này, Diệp Xu Xu thấy chuẩn thời cơ, một chân đá qua, ở chỗ giữa yếu hại.
- “Ah...!!”
Nam nhân kêu thảm thiết, che lại hạ bộ.
Diệp Xu Xu nhấc chân lại là một chân, hướng cổ nam nhân đá xuống, nam nhân giống như lợn chết bị nàng đá hôn mê bất tỉnh.
Diệp Xu Xu thấy hắn đã hoàn toàn hôn mê, nàng nhấc chân đá đá.
- “Ngốc nha, ngay cả Địch Thanh Huyền ta đều có thể đá cho hôn mê!”
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào, một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, dường như tới rất nhiều người.
Trần Đình lấy danh nghĩa mang nhóm khuê tú tới xem một bộ y phục, mang theo tất cả mọi người tới đây, Địch Uyển Dung cùng Diệp Chân Chân theo sát, phía sau còn đi theo vài khuê tú, thủ vệ nha hoàn thấy các nàng tới, vội vàng tới đón.
Trần Đình thanh thanh giọng hỏi,
- “Diệp cô nương đâu?”
Nha hoàn nói:
- “Ở bên trong đó, đã đổi xong y phục.”
Trần Đình cười cười, đi tới một tay đẩy cửa ra.