Thập công chúa bước chân ngắn nhỏ chạy đến bên cạnh Diệp Xu Xu, kêu nàng phân xử.
- “Tỷ tỷ tỷ tỷ, tỷ thích muội hay là Cửu tỷ tỷ hơn vậy?”
Thập công chúa tay nhỏ níu eo Diệp Xu Xu ngưỡng đầu nhỏ nhìn nàng.
Cửu công chúa cũng không cam lòng yếu thế, chạy tới lôi kéo tay Diệp Xu Xu,
- “Còn phải nói, khẳng định tỷ tỷ thích ta hơn! Ai sẽ thích ngươi cái nhân tinh dính người hả!”
Thập công chúa hầm hừ,
- “Mới không phải, muội so với tỷ đáng yêu hơn nhiều! Tỷ tỷ khẳng định thích muội hơn!”
Cửu công chúa khinh thường mà vươn ngón trỏ chỉ mặt,
- “Nào có người tự biên tự diễn nói chính mình đáng yêu? Xấu hổ, mặt xấu hổ!”
Hai nha đầu náo loạn túi bụi, cuối cùng Diệp Xu Xu cho một người một cây kem cây, lúc này hai tiểu nha đầu mới ngoan ngoãn l!ếm kem cây, không cãi nữa.
Rốt cuộc cãi nhau nào có quan trọng bằng ăn kem cây? Hì hì.
Thập công chúa vui sướng nâng kem cây mùi sữa mà mình thích nhất có được từ chỗ Diệp Xu Xu, đi đến chỗ ngoặt, đột nhiên bị người vướng một chút, cả người không vững té lăn trên đất.
Thập công chúa mộng, nhìn thấy cây kem mình âu yếm bị vỡ thành mấy mảnh, nàng bẹp miệng, ủy khuất sắp khóc lên.
Ngũ công chúa đứng ở một bên vui sướng khi người gặp họa nhìn nàng.
- “Ngũ tỷ tỷ…… vì cái gì tỷ cố ý đụng muội?”
Thập công chúa lại tức lại bực, đôi mắt đỏ đỏ.
Ngũ công chúa hừ nói,
- “Ngươi ít ngậm máu phun người, rõ ràng là chính ngươi té ngã, ngươi còn muốn bôi nhọ ta?”
Nàng nói xong đi lên trước, cố ý đem chân đạp lên trên cây kem bị rơi, nghiền vài cái,
- “Tiểu ngu xuẩn, loại đồ vật này ngươi cũng không biết xấu hổ coi thành bảo bối?”
*** *** *** *** ***
Thời điểm Thập công chúa khóc lóc chạy về, Diệp Xu Xu đang đọc sách, nàng nghe được bên ngoài sân truyền đến tiếng khóc của Thập công chúa, buông sách, chạy ra ngoài.
Thập công chúa trên người dơ bẩn, nàng khóc rối tinh rối mù, hai cái bao bao đầu trên đầu cũng theo run lên.
- “Làm sao vậy?” Diệp Xu Xu chạy nhanh qua.
Thập công chúa ô ô nuốt nuốt, thanh âm bi bô, ủy khuất không thôi,
- “Ô ô ô…… Tỷ tỷ, Ngũ tỷ tỷ nàng bắt nạt muội, đạp vỡ…… cây kem của muội..... Ô ô ô……”
Diệp Xu Xu hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào xong, hung hăng nhíu mày.
Ngũ công chúa làm sao mà hư như vậy? Ngay cả muội muội của mình đều bắt nạt?
Xuân Đào mang nước tới, Diệp Xu Xu lau khô mặt Thập công chúa khóc thành mèo hoa, lại kêu Niệm Thu lấy kem tươi tới, Thập công chúa cầm muỗng gỗ vừa nức nở vừa còn không quên đưa đồ ăn ngon vào trong miệng.
Diệp Xu Xu xoa xoa cái bánh bao trên đầu nàng, thời điểm Mai phi mẹ đẻ Thập công chúa phái người tới tìm Thập công chúa, Thập công chúa bởi vì ăn được đồ ăn ngon, đã không khóc.
Thập công chúa ngoan ngoãn cùng ma ma rời đi, trước khi đi còn phất tay từ biệt với Diệp Xu Xu,
- “Tỷ tỷ, tái kiến!”
Diệp Xu Xu thấy dáng vẻ nàng nhỏ bé đáng yêu, trong lòng một mảnh mềm mại, nàng nhịn không được nói sự tình Thập công chúa bị Ngũ công chúa bắt nạt với ma ma, ma ma nghe xong thẳng nhíu mày.
Ma ma mang theo Thập công chúa trở lại cung Nguyệt Hoa, nói việc này với Mai phi.
Mai phi nắm chặt khăn tay,
- “Cái nữ nhi của Huệ quý phi thực sự kiêu ngạo ương ngạnh....”
Ma ma thở dài:
- “Trong cung này trừ bỏ Hoàng Hậu chính là Huệ quý phi, phía sau nàng ta có Thái Hậu cùng An Quốc Công chống lưng, ngay cả Hoàng Hậu đều phải kiêng kị nàng ta ba phần, không kiêu ngạo sao?”
Mai phi nhấp nhấp môi, tuy rằng nàng là người củ trong cung, nhưng lại chỉ nghĩ cùng một đôi nhi nữ của mình bình an qua ngày, căn bản là không nghĩ cùng Hoàng Hậu hoặc là Huệ quý phi có bất luận cái tranh chấp gì.
(Chú thích: nhi nữ là nhi tử + nữ nhi)
Mai phi hỏi:
- “A Nhã, hài tử mấy ngày nay mỗi ngày đều chạy tới trong phòng cái cô nương kêu Diệp Xu Xu kia, ngươi có nhìn ra nàng làm người thế nào không?”
Ma ma nghĩ nghĩ, trả lời:
- “Nô tỳ cảm thấy nàng hẳn là một người tâm tính thuần lương, trừ bỏ công chúa của chúng ta, Thất công chúa Bát công chúa Cửu công chúa cũng đều thực thích nàng, tiểu hài tử là mẫn cảm nhất, nếu như nàng không tốt, Thập công chúa của chúng ta cũng sẽ không chạy tới chỗ nàng cần mẫn như vậy đâu.”
Ma ma nói xong còn cười nói:
- “Cái Diệp cô nương đó hẳn là người Hoàng Hậu nhìn trúng, nô tỳ nghe nói Hoàng Hậu ba ngày hai bữa phái người ban thưởng cho nàng, không chừng tương lai nàng sẽ vào ở Đông Cung đấy! Công chúa chúng ta có thể đến gần nàng, cũng coi như chuyện tốt đi.”
Mai phi nghe xong, thở dài, nhiều năm như vậy, bà vẫn luôn bảo trì trung lập ở giữa Huệ quý phi cùng Hoàng Hậu, nhưng kỳ thật trong lòng bà rất rõ ràng, so với thủ đoạn âm độc của phe cánh Huệ quý phi, Hoàng Hậu chính phái nhiều hơn.... Chỉ là tuy rằng Hoàng Hậu người không tệ, nhưng bà cũng không có thế lực giống nhà mẹ đẻ Huệ quý phi, mấy năm trước khi Thái Tử còn chưa có tìm trở về, nếu không phải Khang Nguyên Đế thiên vị, bà sao có thể được làm Hoàng Hậu?
Hiện giờ triều đình nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thật sóng ngầm mãnh liệt, không đến cuối cùng, ai cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc ai mới có thể bước lên vị trí chí tôn kia.
*** *** *** *** ***
Khi Diệp Xu Xu nhận được Huệ quý phi triệu kiến thì, nàng hết sức kỳ quái, xưa nay nàng không có giao thoa với Huệ quý phi, làm sao mà Huệ quý phi lại đột nhiên triệu kiến nàng?
Trong Di Hòa Điện.
Huệ quý phi mặc một thân váy lụa màu trắng, dáng vẻ bà dịu dàng hào phóng, rất có phong phạm tiểu thư khuê các. Thấy nàng tới, bà còn cười ra lệnh cung nhân ban ngồi.
- “Dung mạo Diệp cô nương thật giống như phù dung.”
Huệ quý phi quan sát khuôn mặt nàng một phen, nói như thế.
Diệp Xu Xu giật nhẹ môi,
- “Nương nương quá khen.”
Huệ quý phi kêu người bưng tới các loại bánh thủ công tinh mỹ đặt ở trước mặt Diệp Xu Xu, vẻ mặt hòa ái dễ gần.
- “Mấy thứ này đều là phòng bếp nhỏ của bổn cung làm, đây là bánh quả phỉ đây là bánh bông tuyết, mấy thứ bánh này là bổn cung ngày thường thích ăn nhất, Diệp cô nương có thể nếm thử.”
Diệp Xu Xu thấy những cái bánh đó, nói thật ra, nàng có chút sợ, đối phương vô duyên vô cớ kêu nàng tới, chẳng lẽ chính là vì cho nàng ăn chút bánh ngọt?
- “Thật là thực xin lỗi, nương nương, thời điểm tiểu nữ tới đây đã ăn rất nhiều rồi, mấy bánh này.... chỉ sợ một ngụm đều ăn không vô.”
Diệp Xu Xu cắn cắn môi, nói xong vẻ mặt áy náy.
Nghe vậy, động tác của Huệ quý phi ngưng trệ, sau đó bà lại rộng lượng mà cười cười,
- “Không quan hệ, ngươi không muốn ăn cũng không quan trọng, bổn cung nơi này còn có rượu ngọt, ngươi muốn nếm thử hay không?”
Cung nữ rót một chén rượu bạch ngọc tới, Diệp Xu Xu thấy bên trong trong trẻo như nước rượu, tức khắc đầu nàng đều lớn.
Một chút nàng cũng không muốn uống, trước kia nàng xem qua không ít phim cung đấu, bởi vì ăn uống trúng chiêu còn ít sao? Huệ quý phi cùng nàng không thân chẳng quen, không thể hiểu được kêu nàng tới, chẳng lẽ chỉ vì cho nàng ăn chút đồ ăn?
Diệp Xu Xu hít sâu một hơi, lộ ra vẻ khó xử,
- “Nương nương, thật là ngượng ngùng, tiểu nữ không thể uống rượu, tiểu nữ mà uống rượu liền sẽ sinh bệnh phát sốt.”
Huệ quý phi thấy nàng dầu muối không ăn, thứ gì cũng không chịu vào miệng, mắt của bà chợt lóe, khóe miệng lộ ra độ cong mỉa mai.
- “Chẳng lẽ ngươi là sợ bổn cung bỏ thêm thứ đồ dơ gì trong rượu cùng bánh ngọt cho ngươi ăn à?”
Nghe được lời này, cả người Diệp Xu Xu cứng đờ, nàng nhanh chóng phủ nhận,
- “Không phải, nương nương……”
Huệ quý phi lại đánh gãy lời nàng, kêu cung nữ đem đồ ăn cùng rượu tới trước mặt bà. Ngay sau đó, tại Diệp Xu Xu trợn mắt há hốc mồm, thế nhưng bà uống một hơi cạn sạch rượu, hơn nữa ở mỗi dạng bánh đều cắn một ngụm.
Huệ quý phi ăn bánh xong, dùng khăn tay lau lau miệng, nhìn Diệp Xu Xu nhướng mày,
- “Như thế nào?”
Diệp Xu Xu vừa thấy tư thế này, tức khắc da đầu tê dại.
Cho nên khi Huệ quý phi một lần nữa kêu người bưng rượu cùng bánh tới thì, Diệp Xu Xu đã tìm không thấy bất luận cái cớ gì để từ chối.
Ở trong ánh mắt của Huệ quý phi, Diệp Xu Xu bất đắc dĩ bưng ly rượu lên.
Trong lòng nàng như cũ rất mâu thuẫn, có lẽ trong ly rượu kia không có thêm thứ gì, nhưng vạn nhất ly rượu này cố tình liền có thì sao?
Ai cũng không thể bảo đảm nàng uống xong liền nhất định là an toàn nha! Vạn nhất nếu có độc, thật phải làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Liền ở lúc nàng vạn phần khó xử, đột nhiên thái giám bên ngoài cao giọng nói:
- “Thái Tử điện hạ giá lâm!”
Diệp Xu Xu như được đại xá, quay đầu nhìn về phía cửa đại điện, lại thấy Thái Tử dáng người đĩnh bạt, bước nhanh vào, nhìn thấy nàng cầm ly rượu trong tay, đôi mắt hắn nhíu lại, bước nhanh đi tới, đoạt đi ly rượu trong tay nàng.
Huệ quý phi thật sự không nghĩ tới thế nhưng Thái Tử tự mình tới, thấy hắn cướp đi ly rượu trong tay Diệp Xu Xu, bà nhăn mày lại.
Thái Tử ôm quyền nói với Huệ quý phi:
- “Quấy rầy Quý Phi nương nương, nha đầu này không hiểu quy củ, cô sợ nàng va chạm nương nương, nên đem nàng đi.”
Huệ quý phi cười nói:
- “Hiếm khi Thái Tử điện hạ tự mình đi vào Di Hòa Điện của bổn cung, chỗ này của bổn cung còn chuẩn bị chút bánh và rượu, điện hạ muốn ngồi xuống nếm thử hay không?”
Thái Tử môi mỏng khẽ mở,
- “Vậy thì không cần, cô còn có việc, đi trước một bước.”
Nói xong hắn liếc nhìn Diệp Xu Xu một cái, đi đến cửa, Diệp Xu Xu nhanh chóng đi theo phía sau hắn cùng nhau rời đi.
Sau khi hai người bọn họ rời đi, Huệ quý phi nhìn một bàn bánh cùng rượu chưa động, nhẹ nhàng cười cười.
Ma ma thiếp thân của bà đi tới, dị thường tức giận nói:
- “Thái Tử cùng cái nha đầu kia thật sự quá thất lễ!”
Huệ quý phi xoa xoa trán, trên mặt bà treo nụ cười, ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
- “Hai người này xác thật thất lễ, bất quá ít nhất để cho bổn cung biết được một sự kiện.”
Ma ma sửng sốt,
- “Chuyện gì?”
Ánh mắt Huệ quý phi dần dần trở nên lạnh băng,
- “Đó chính là tựa hồ Sở Vân Lan cực kỳ để ý cái Diệp Xu Xu này.”
Bà chân trước mới vừa triệu kiến Diệp Xu Xu, sau lưng hẳn là liền có người thông tri Sở Vân Lan, nếu không Sở Vân Lan không có khả năng tới nhanh như vậy.
Trong ấn tượng của bà, Sở Vân Lan còn chưa bao giờ đối với bất luận nữ tử nào để ý qua như thế.
Huệ quý phi nheo mắt, sự tình bắt đầu trở nên thú vị đây!
*** *** *** *** ***
Đi ra cung điện của Huệ quý phi, Thái Tử liền giữ chặt tay Diệp Xu Xu, hỏi:
- “Bánh trái nước trà trong đó nàng có chạm vào không?”
Diệp Xu Xu lắc đầu,
- “Không có đâu.”
Thái Tử nhìn nàng chằm chằm hỏi,
- “Một chút cũng không ăn không uống chứ?”
Diệp Xu Xu gật đầu,
- “Vâng, tiểu nữ không dám ăn, tiểu nữ sợ bên trong có độc.”
Bởi vì phim truyền hình đều là diễn như vậy.
Thái Tử nghe xong lúc này mới yên tâm xuống, giơ tay gõ gõ đầu nàng nói,
- “Tính ra nàng cũng linh cơ.”
Bằng không hắn làm sao cũng phải kêu Lục Cẩn tới kiểm tra cho Diệp Xu Xu.
Diệp Xu Xu bị hắn lôi kéo tay, nàng thử rút tay ra, thế nhưng bàn tay to của Thái Tử lại chặt chẽ nắm giữ tay nàng, làm nàng không có cách nào rút ra.
Hai người đi dọc theo đường nhỏ, chung quanh không có người khác, Diệp Xu Xu bị hắn nắm lấy tay, tim nàng đập thực nhanh, nàng trộm liếc nhìn nam nhân bên cạnh, thấy hắn thân thể thẳng tắp vẻ mặt thản nhiên thoạt nhìn rất chính nhân quân tử.
- “Điện hạ, làm sao điện hạ biết tiểu nữ ở chỗ Huệ quý phi vậy?”
Vì không để mức quá xấu hổ, nàng bắt đầu tìm lời để nói.
Thái Tử mở miệng nói:
- “Nàng đã quên? Người trong viện nàng đều là người của ta, nàng đi chỗ nào, các nàng sẽ lập tức nói với ta.”
Nghe vậy, trong lòng Diệp Xu Xu nhảy dựng, đúng nha, Xuân Đào và Niệm Thu đều là hắn sắp xếp tới, có chuyện gì khẳng định sẽ thông tri với hắn.
Nàng bị hắn nắm lấy tay, nhớ tới vừa rồi dáng vẻ hắn vội vã tới, khóe môi cầm lòng không đậu cong cong.
Vào lúc ban đêm, Diệp Xu Xu rửa mặt chải đầu xong ngủ ở trên giường, đến thời điểm nửa đêm, đột nhiên nàng bị sốt.
Trận sốt cao này thế tới rào rạt, Diệp Xu Xu chỉ cảm thấy trời đất u ám, nóng bất tỉnh nhân sự.
Xuân Đào phát hiện nàng dị thường trước tiên, thấy nàng nóng bất tỉnh nhân sự, mặt đỏ bừng, nàng sợ tới mức nhanh chóng chạy tới Đông Cung thông tri với Thái Tử.
Lúc ấy Thái Tử đang ngủ, nghe được Tĩnh ma ma tới bẩm báo, lập tức thay y phục liền tới, thực mau thái y cũng tới, kiểm tra Diệp Xu Xu một phen, cuối cùng hắn chẩn bệnh nói Diệp Xu Xu là tà khí nhập thể, lúc này mới làm cho phát sốt.
Thái y khai đơn thuốc hạ sốt, Xuân Đào bắt được đơn thuốc liền lập tức đi phòng bếp nấu thuốc.
Trong khoảng thời gian này, Diệp Xu Xu nóng đến mặt đỏ bừng, trán nóng bỏng môi đều rạn nứt, còn không dừng nói mớ.
Thái Tử thấy nàng khó chịu thành như vậy, hắn cau mày, chính là thái y còn phân phó nói phải thêm chăn cho Diệp Xu Xu, nói là chờ đến ấp ra mồ hôi sẽ không có việc gì.
Niệm Thu đối việc này tin tưởng không nghi ngờ, nhanh chóng lấy chăn đắp lên người Diệp Xu Xu, còn bọc nàng kín mít.
Diệp Xu Xu càng thống khổ, nàng chỉ cảm thấy chính mình ở một cái lồng hấp cực lớn, lửa lớn liều mạng đốt nàng, tựa hồ muốn nướng chín nàng vậy, nàng muốn kêu cứu, thế nhưng trong miệng chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
Nàng thống khổ sắp hít thở không thông……
Thái Tử thấy nàng hô hấp càng ngày càng dồn dập, lòng hắn căng thẳng, đột nhiên nhớ tới một sự kiện. Hắn không màng thái y khuyên can, kéo ra chăn khóa lại trên người nàng, ngay sau đó hắn kêu Niệm Thu mang khối băng tới cho Diệp Xu Xu hạ nhiệt độ.
Niệm Thu vừa nghe lời này đều trợn tròn mắt,
- “Chính là điện hạ…… Phát sốt nên ấp ra mồ hôi mà, sao lại có thể dùng khối băng hạ nhiệt độ vậy?”
- “Chiếu theo cô nói mà đi làm!” Hắn trầm giọng nói.
Niệm Thu bị hắn làm cho hoảng sợ, chỉ có thể lấy băng tới.
Sau khi lấy băng tới, trong phòng thực mau mát mẻ lên, Thái Tử kêu Niệm Thu lại lấy tới một lọ rượu mạnh, tiếp theo hắn đuổi hết người trong phòng đi, lật Diệp Xu Xu qua để nàng ghé vào trên giường, xốc y phục nàng lên, dùng vải bông dính rượu chà lau phía sau lưng nàng.
Phía sau lưng nàng cũng nóng bỏng đỏ bừng, Thái Tử nhìn thấy chỉ cảm thấy vạn phần đau lòng thương tiếc vẫn chưa sinh ra bất luận cái kỳ niệm gì.
Hắn cầm vải bông thấm rượu, một lần lại một lần chà lau thân thể của nàng.
Hắn nhớ rõ khi hắn còn nhỏ có một lần phát sốt, Diệp Xu Xu chính là săn sóc hắn như vậy.
Tuy rằng trong ấn tượng của hắn, chỉ cần là phát sốt, hết thảy đại phu đều sẽ yêu cầu đem người ấp, thế nhưng hắn cảm thấy biện pháp của nàng khẳng định không có sai, cho nên mặc dù thái y ở một bên ngăn cản, hắn lại vẫn là khăng khăng muốn làm dựa theo phương pháp của nàng.
Hắn đánh cuộc chính xác, nhiệt độ cơ thể Diệp Xu Xu thực mau hạ xuống rất nhiều, tuy rằng nàng vẫn là không có tỉnh, bất quá đã không còn thống khổ giống như vừa rồi.
Ngày hôm sau, thời điểm nàng tỉnh lại, nhận thấy được tựa hồ có một người đang ngủ ở mép giường, nàng nhìn chăm chú, người nọ lại là Thái Tử.
Hắn tùy ý khoác một thân ngoại y, đầy mặt mệt mỏi dựa vào mép giường, hô hấp đều đều, thoạt nhìn ngủ thật sự sâu.
Diệp Xu Xu nhớ tới tối hôm qua cơ hồ hắn đã săn sóc nàng một đêm, nàng nhìn chằm chằm hắn hồi lâu.
Dáng vẻ hắn thật đẹp trai, là một mỹ nam tử tiêu tiêu chuẩn chuẩn đấy. Diệp Xu Xu cẩn thận đoan trang nhìn hắn, dáng vẻ hắn ngủ thật ra đã không có sắc bén như khi tỉnh, thậm chí có vẻ có chút tính trẻ con.
Đang nghĩ ngợi, nàng nhìn thấy hắn chợt nhăn mày, tựa hồ đang mơ một giấc mơ không tốt lắm.
Diệp Xu Xu nghiêng người, giơ tay sờ sờ mi tâm của hắn.
Nàng sờ [email protected] hai lần muốn vuốt phẳng mày hắn, nhưng mà tay nàng lại bỗng nhiên bị bắt lấy.
Nàng hoảng sợ, nam nhân nắm lấy tay nàng, chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng, hỏi:
- “Tỉnh?”
Diệp Xu Xu đương trường bị bắt quả tang, hậm hực “ừ” một tiếng, muốn rút tay về, thử hai lần không thành công.
Nam nhân nắm lấy tay nàng, đột nhiên xoay người đi lên, nằm ở bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Diệp Xu Xu khóe miệng vừa kéo, gia hỏa này nằm lên là muốn làm gì? Nàng giãy giụa suy nghĩ.
- “Đừng ầm ĩ, để ta ngủ một lát.” Thái Tử nỉ non nói.