Tử Trúc Uyển.
Thái Tử đứng thẳng tắp, đôi mắt thâm trầm, hắn nói xong lời nói kia, sâu kín thở dài,
- “Như thế xem như thích không?”
Ánh mắt hắn chuyên chú nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm sâu thẳm như đáy hồ, phảng phất có thể hút người vào.
Ánh mắt hắn nhìn nàng chuyên chú như thế, phảng phất trong thiên địa chỉ còn lại có một mình nàng.
Tâm Diệp Xu Xu đột nhiên nhảy dựng.
Không biết vì sao, nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, nàng cảm thấy quý nhân theo như lời hắn nói cũng không phải Địch Uyển Dung, mà chính là nàng……
Nghĩ đến đây, Diệp Xu Xu đột nhiên mở to hai mắt, một loại nhanh như điện chớp chưa bao giờ từng có đánh sâu vào thổi quét toàn thân nàng.
Nếu Thái Tử điện hạ nói quý nhân chính là nàng, vậy…… vậy chẳng lẽ hắn chính là……
Nghĩ đến khả năng đó, trong lúc nhất thời, trong đầu Diệp Xu Xu trống rỗng.
Thái Tử thấy nàng ngu si nhìn hắn, hắn nhấp môi cười khẽ,
- “Cô nương làm sao vậy?”
Diệp Xu Xu cả người chấn động, không tự giác mà lui ra sau một bước.
Nàng bình tĩnh nhìn mặt hắn, dáng vẻ hắn thực anh tuấn, mày kiếm mắt sáng ngũ quan hình dáng đều không thể bắt bẻ, chỉ là nàng càng xem liền càng cảm thấy gương mặt này thoạt nhìn có chút quen mắt, chậm rãi, cùng đứa bé trong trí nhớ nàng giao điệp lại.
Nàng thình lình phát hiện dáng dấp hai người bọn họ thật sự rất giống……
Diệp Xu Xu nắm chặt ngón tay, khiếp sợ liền hô hấp đều có chút không thông thuận.
- “Điện điện…… hạ, quý nhân trong miệng ngài nói đến tột cùng là ai?”
Diệp Xu Xu nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng thực khẩn trương.
Thái Tử thấy nàng mở to hai mắt, biểu tình khó có thể tin, hắn hơi hơi mỉm cười, nghĩ thầm, thật khó được, rốt cuộc nàng bắt đầu đối với thân phận của hắn có điều hoài nghi.
Bất quá hắn vẫn chưa trực tiếp trả lời, mà là dời đi đề tài,
- “Quý nhân là ai cô nương không cần biết, cô chỉ muốn hỏi cô nương, cô như vậy xem như thích không?”
Diệp Xu Xu nhăn chặt mày, nàng cực kỳ khó xử, nếu người trước mắt thật là tiểu nam hài lúc trước, vậy nàng nên trả lời như thế nào, nên đối mặt như thế nào?
- “Hử? Chẳng lẽ vấn đề này khó như vậy sao?” Thái Tử hỏi.
Diệp Xu Xu bình ổn tinh thần, mở miệng nói:
- “Có thích hay không, kỳ thật thần nữ cũng không rõ ràng lắm, điện hạ ngài hỏi sai người……”
Nàng nói xong, Thái Tử nhấp môi, hắn nghe ra được nàng đang kháng cự.
Nàng vẫn không thích hắn, chẳng sợ nàng bắt đầu hoài nghi thân phận của hắn, cũng vẫn là không thích.
Thái Tử rũ mắt, tâm đột nhiên như là bị cái gì đâm một cái, hơi hơi đau nhức, liên quan mới vừa rồi tâm tình tốt trong lúc nhất thời không còn sót lại chút gì.
Diệp Xu Xu tâm tình phức tạp nhìn hắn, nàng muốn hỏi hắn rốt cuộc có phải là A Bảo lúc trước hay không, nhưng rồi lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Thẳng thắn mà nói, nếu trước mắt xuất hiện chính là tiểu nam hài trong trí nhớ, nàng tuyệt đối sẽ không khách khí mới lạ như vậy, nhưng hiện tại vị nam tử thành niên này, trừ bỏ dung mạo có chút tương tự, vô luận là khí chất hay là cảm giác cho nàng, đều cùng A Bảo lúc trước khác một trời một vực, nàng thật sự tưởng tượng không tới, trong trí nhớ A Bảo ngoan ngoãn hiểu chuyện mềm mềm mại mại sau khi lớn lên sẽ biến thành như vậy……
Cho nên người này rốt cuộc có phải A Bảo hay không đây? Trong lòng Diệp Xu Xu thực rối rắm, nàng hơi há mồm, cuối cùng vẫn là không có thể hỏi ra miệng.
Thái Tử dời ánh mắt khỏi người nàng,
- “Xem ra cô nương cũng không muốn thay cô phân ưu.”
Diệp Xu Xu không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trong phòng trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc, hai người các hoài tâm tư yên lặng không nói gì?
Ngoài phòng, Xuân Đào và Niệm Thu canh giữ ở trong viện, hai người nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt thường thường hướng cửa nhìn lại.
Xuân Đào hỏi:
- “Ngươi đoán điện hạ cùng Diệp cô nương ở bên trong sẽ nói cái gì?”
Niệm Thu nói:
- “Ta làm sao biết được? Nếu ngươi muốn biết có thể chạy tới nghe nha.”
Xuân Đào nói:
- “Ta cũng không dám, vạn nhất bị điện hạ biết, không biết Tĩnh ma ma sẽ phạt ta như thế nào nữa.”
Bên ngoài trời dần dần tối, Niệm Thu thấy Thái Tử điện hạ còn không có ý muốn đi ra, nàng nhỏ giọng nói với Xuân Đào:
- “Ta xem ngươi nói đúng, chỉ sợ Thái Tử điện hạ thật sự đối với Diệp cô nương không bình thường.”
Trong phòng, trầm mặc một hồi, Thái Tử lấy ra một phong thơ từ trong lòng ngực đưa cho nàng,
- “Đây là phụ thân nàng gửi cho nàng.”
Diệp Xu Xu lấy lại tinh thần, nàng duỗi tay đi tiếp thư hắn truyền đạt, thời điểm ngón tay nàng chạm vào phong thư, Thái Tử lại gắt gao nắm thư không có buông ra.
Diệp Xu Xu rút rút không rút được, nàng sửng sốt, kêu:
- “Điện hạ……”
Thái Tử bình tĩnh nhìn nàng, hắn rũ mắt xuống, che dấu lửa cháy trong đáy mắt, buông lỏng thư ra.
Diệp Xu Xu bị hành động của hắn làm cho trong lòng phát cáu, cầm thư không biết có nên ngay trước mặt hắn mở ra nhìn xem hay không?
Thái Tử thấy nàng không có động, trầm giọng nói:
- “Nàng mở lá thư kia ra nhìn xem.”
Diệp Xu Xu hít sâu một hơi, mở ra phong thư lấy ra lá thư, triển khai vừa thấy, chữ quen thuộc của Diệp Thịnh Hồng đập vào mi mắt.
Thư viết chủ yếu chính là nói chuyện nàng đột nhiên vào cung làm thư đồng cho Cửu công chúa, Diệp Thịnh Hồng nói bởi vì việc này ông thực phiền não, hiện tại suy nghĩ biện pháp đem nàng ra, trong thư còn hỏi nàng rốt cuộc ở trong cung sinh hoạt ra sao? Có chỗ không ổn hay không? Cửu công chúa đối nàng như thế nào, vân vân….. Tóm lại đây là một phong thư mang theo tình thương của người cha.
Diệp Xu Xu xem thư xong trong lòng thực ấm áp, tuy nói Diệp Thịnh Hồng làm phụ thân có rất nhiều khuyết điểm, nhưng đối với nàng vẫn không tệ, ít nhất là thiệt tình thực lòng quan tâm nàng.
Thái Tử thấy mắt đã ảm đạm xuống, nghĩ đến nếu hắn vẫn luôn ở chỗ này, nếu trời quá muộn, chỉ sợ bên ngoài sẽ truyền ra cái nhàn ngôn toái ngữ* gì.
(chú thích: nhàn ngôn toái ngữ là lời nói linh tinh không căn cứ)
- “Canh giờ đã không còn sớm, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
Hắn liếc nhìn nàng thật sâu, nhấc chân liền đi đến cửa.
Diệp Xu Xu đột nhiên nhảy dựng, nàng xoay người nhìn bóng dáng hắn.
- “Điện hạ……” Diệp Xu Xu đột nhiên mở miệng.
Thái Tử bước chân ngừng lại, quay đầu lại nhìn nàng, hỏi:
- “Chuyện gì?”
Diệp Xu Xu siết chặt thư trong tay, do dự một chút, rốt cuộc nàng lấy hết can đảm hỏi:
- “Điện hạ, xin hỏi ngài khi còn nhỏ nhũ danh có phải có cái chữ ‘Bảo" hay không?”
Dứt lời, Thái Tử thật sâu nhìn nàng.
Diệp Xu Xu trong lòng lại bắt đầu khẩn trương.
Thái Tử gợi lên khóe môi,
- “Cô nương suy nghĩ nhiều, cô chưa từng có cái nhũ danh gì.”
Hắn nói xong xoay người rời đi.
Diệp Xu Xu ngơ ngẩn, lời này của hắn là có ý gì? Hắn không có nhũ danh?
Thái Tử bước nhanh đi đến trong viện, trái tim hắn nhảy thực mau, vừa rồi thời điểm Diệp Xu Xu hỏi hắn, hắn suýt nữa đã buột miệng thốt ra thừa nhận hắn chính là A Bảo, chính là thời điểm cuối cùng hắn vẫn không nói.
Bởi vì hắn sợ sau khi nàng biết chân tướng, nàng sẽ lấy thái độ lúc trước xem tiểu hài tử ra đối đãi hắn, hắn sợ nàng sẽ cho rằng hắn là bởi vì muốn báo ân cho nên mới muốn cưới nàng.
Thái Tử nhắm mắt lại, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, ở trước mặt nàng, hắn luôn là không thể thu phóng tự nhiên, luôn là cực kỳ băn khoăn.
Xuân Đào và Niệm Thu thấy hắn rốt cuộc ra tới, nhìn thoáng qua nhau.
Thái Tử thu hồi suy nghĩ, nói:
- “Các ngươi hai người tại đây phải cẩn thận hầu hạ Diệp Xu Xu.”
- “Dạ, điện hạ.” Xuân Đào và Niệm Thu cung cung kính kính trả lời.
Thái Tử quay đầu lại nhìn nhìn nhà ở phía sau, ngay sau đó nhấp mạnh môi nhanh rời đi.
Hắn đi rồi, Xuân Đào và Niệm Thu nhanh chóng trở lại trong phòng.
Trong phòng Diệp Xu Xu còn đang nhíu mày suy tư lời nói vừa rồi của Thái Tử rốt cuộc là có ý gì?
Hắn chưa từng có nhũ danh? Cho nên nói hắn không phải A Bảo sao?
Chính là……
Diệp Xu Xu trong lòng trăm trảo cào tâm, đặc biệt muốn làm rõ ràng chân tướng, nàng thấy Xuân Đào và Niệm Thu đi vào, mở miệng hỏi:
- “Các ngươi biết về sự tình của Thái Tử điện hạ khi còn nhỏ không?”
Xuân Đào và Niệm Thu đều sửng sốt, không rõ lời này của nàng là có ý gì?
Diệp Xu Xu nói:
- “Ta nghe nói khi còn nhỏ Thái Tử điện hạ từng lưu lạc dân gian, các ngươi biết là cái nguyên nhân gì làm cho điện hạ lưu lạc dân gian không?”
Xuân Đào nghĩ nghĩ trả lời nói:
- “Kỳ thật nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe được một ít lời đồn đãi là nói lúc trước mấy hoàng tử tranh quyền, lúc chiến hỏa đốt tới Hoàng thượng vẫn là phiên vương, Hoàng thượng lọt vào ám sát, chính là khi đó Thái Tử điện hạ bị thất lạc.”
Niệm thu cũng nói:
- “Vâng, là cái dạng đó, lúc ấy tình huống thực loạn, sau khi điện hạ mất tích, Hoàng Hậu nương nương sắp phát điên, tìm điện hạ nơi nơi, chỉ là vẫn luôn không thể tìm được, bất quá còn tốt sau lại Hoàng Thượng đăng cơ, rốt cuộc Thái Tử điện hạ được đưa trở về.”
Diệp Xu Xu hỏi:
- “Vậy lúc trước là làm sao tìm được điện hạ về? Lẽ ra thời điểm điện hạ lạc mất tuổi còn nhỏ, sau lại được đưa về lại là như thế nào nhận ra? Chẳng lẽ là có cái tín vật gì?”
Xuân Đào nói:
- “Cái này nô tỳ không rõ ràng lắm, nô tỳ chỉ biết lúc trước khi Thái Tử điện hạ được đưa về, Hoàng Thượng Hoàng Hậu nhìn thấy điện hạ, chỉ liếc mắt một cái liền nhận định điện hạ chính là hoàng tử lưu lạc bên ngoài lúc trước, nếu Hoàng Thượng Hoàng Hậu đều nhận định, vậy khẳng định là đúng.”
Nàng nói xong, Diệp Xu Xu nhíu mày nàng cảm thấy như vậy có điểm qua loa, chẳng lẽ gắt gao dựa vào nhìn một cái là có thể nhận ra sao? Theo lý thuyết thái độ hoàng đế đối với huyết mạch hoàng thất hẳn là cực kỳ nghiêm cẩn mới đúng.
Niệm Thu bổ sung nói:
- “Thật ra nô tỳ nghe nói chính là dáng dấp Thái Tử điện hạ cùng thời điểm Hoàng Thượng trẻ tuổi rất giống, hơn nữa tuổi lại không sai biệt lắm, hơn nữa sau khi lấy máu nhận thân, máu hai người dung hợp lại, lúc này mới kết luận Thái Tử điện hạ là huyết mạch Hoàng Thượng.”
Lý do Niệm Thu nói tương đối đầy đủ, Diệp Xu Xu gật gật đầu,
- “Nguyên lai là như thế này.”
Nàng lại hỏi,
- “Vậy các ngươi có biết chi tiết cụ thể Thái Tử điện hạ lưu lạc dân gian hay không? Tỷ như nói khi còn nhỏ điện hạ có phải từng bị nông hộ thu dưỡng qua hay không, nông hộ kia có phải họ Lưu hay không? Có phải đối Thái Tử điện hạ đặc biệt tệ hay không?”
Xuân Đào và Niệm Thu nghe xong thực ngốc,
- “Cái này nô tỳ không rõ ràng lắm, nô tỳ chỉ biết khi còn nhỏ Thái Tử điện hạ ăn qua không ít khổ, sau khi trở lại bên người Hoàng Thượng Hoàng Hậu rất ít đề cập sự tình trước kia, cho nên mọi người đều không biết Thái Tử điện hạ đã từng trải qua cái gì.”
Diệp Xu Xu nghe xong, nhíu nhíu mi, nhìn dáng vẻ hai người này đối với chuyện của Thái Tử biết rất ít.
Bất quá cũng đúng, các nàng chỉ là cung nữ, sự tình khi Thái Tử điện hạ còn niên thiếu làm sao lại để cho các nàng biết được.
Xem ra ngày mai nàng đi hỏi Cửu công chúa một chút.
Vào lúc ban đêm nàng viết xong hồi âm liền rửa mặt đi ngủ, ban ngày đi học một ngày, còn bị đánh thật nhiều, xác thật nàng rất mệt mỏi, cho nên đêm nay nàng không có mất ngủ, thực mau liền ngủ.
Nàng làm một giấc mộng, trong mộng nàng gặp được A Bảo, A Bảo thấy nàng cực kỳ vui vẻ, chạy nhanh tới hướng nàng, nàng thấy hắn cũng thật vui vẻ, mở ra hai tay đang chuẩn bị nghênh đón hắn, chính là A Bảo chạy vội đột nhiên liền trưởng thành, dáng vẻ hắn rất cao rất tuấn tú, còn hơi hơi mỉm cười với nàng,
- “Tỷ tỷ, ta muốn cưới nàng về nhà.”
Diệp Xu Xu bị kinh sợ rồi, nàng chỉ xem hắn như đệ đệ, trước nay không nghĩ tới phải gả cho hắn.
Chính là hắn không quan tâm, duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực,
- “Nàng gả cho ta được không?”
Diệp Xu Xu giãy giụa suy nghĩ từ trong lòng ngực hắn tránh thoát ra, chính là vô luận nàng giãy giụa như thế nào cũng không được, cánh tay hắn tựa như tường đồng vách sắt khóa nàng chặt chẽ ở trong ngực.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói:
- “Thực xin lỗi, ta không nghĩ gả cho ngươi.”
Nam nhân nghe xong lời của nàng, hắn ngơ ngẩn nhìn nàng, khuôn mặt anh tuấn mây đen giăng đầy, trong mắt tràn ngập cố chấp,
- “Chính là ta thích nàng, nhất định phải cưới nàng vào cửa.”
Nàng bị dáng vẻ của hắn dọa sợ, liều mạng muốn tránh thoát, nhưng mà thân thể phảng phất không nghe nàng sai sử.
- “Đừng giãy giụa, nàng trốn không thoát đâu, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là của ta!”
Thanh âm nam nhân từ bốn phương tám hướng truyền đến, phảng phất như một nhà giam thật lớn gắt gao vây nàng ở bên trong.
Nàng cảm thấy cực kỳ sợ hãi, nhưng làm sao cũng ra không được.
Cảnh trong mơ cuối cùng, nàng mũ phượng khăn quàng vai, bị bắt gả cho hắn, khi khăn voan của nàng bị vạch ra, nam nhân nói:
- “Từ nay về sau nàng chính là người của ta.”
Nàng là ở trong mộng bị bừng tỉnh.
Bên ngoài trời hơi hơi sáng.
Nàng mồ hôi đầy đầu, ngồi ở trên giường, đầu óc ầm ầm vang lên, tim đập cực kỳ lợi hại.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, nàng lắc đầu từ trên giường đứng lên, rửa mặt chải đầu xong, nàng đi ra cửa phòng.
Xuân Đào cầm bình lại đây, kinh hỉ mà nói:
- “Cô nương cô nương, ngài mau xem đi, con sâu sắp lột da!”
Diệp Xu Xu nhìn thấy con sâu ở trong bình rút ở góc vẫn không nhúc nhích, màu sắc thân thể trở nên có chút thâm.
- “Ừ, xem ra là muốn lột da.”
Ấu trùng bướm giống như sẽ trải qua rất nhiều lần lột da, sau mỗi lần lột da thì thân thể sẽ trở nên lớn hơn.
Nàng nhìn bình sâu, nhớ tới ngày hôm qua Thái Tử nói với mình, khi còn nhỏ hắn vì no bụng, thường xuyên ăn loại sâu này……
Không biết vì sao, nàng nhìn con sâu này đột nhiên không cảm thấy ghê tởm.