Diệp Trường Canh ngạc nhiên,
- “Điện hạ……”
Thái Tử nhìn thẳng hắn, khóe môi mỉm cười,
- “Ngươi thay thế cô nói với nàng, hỏi nàng có nguyện ý gả cho cô hay không?.”
Xe ngựa dọc theo quan đạo chạy tới Diệp gia, ngoài xe, Tống Tử Minh nghe được động tĩnh bên trong, hắn giơ lên roi ngựa, trong lòng đã ngoài ý muốn lại vui vẻ, không nghĩ tới điện hạ truy nữ hài tử thoạt nhìn tuy rằng thực làm người nóng nảy, thế nhưng lần này lại sạch sẽ lưu loát như thế!
Này cũng quá uy vũ khí phách! Tống Tử Minh hưng phấn.
Chỉ cần cưới người tiến vào, vậy còn muốn phí tâm tư truy gì? Thái Tử điện hạ anh minh nha!
Tống Tử Minh vui sướng mà nghĩ, nay điện hạ có tức phụ, các triều thần ngày thường luôn ồn ào muốn Thái Tử cưới vợ sẽ phải câm miệng rồi?
Trong xe ngựa, Diệp Trường Canh đã bị khiếp sợ nói không ra lời, đầu óc hắn loạn thành một đoàn, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Thái Tử điện hạ thế nhưng coi trọng muội muội hắn, lại còn có nói muốn cưới nàng vào cửa?
Nguyên lai mới vừa rồi Tống Tử Minh giao cho Đại Lý Tự Khanh cùng Hoài Dương vương phong thư tự tay Thái Tử viết, nguyên lai Thái Tử điện hạ là vì muội muội hắn nghĩ cách tới cứu viện hắn nha, hắn còn tưởng rằng Thái Tử điện hạ là một mảnh tốt bụng tới cứu hắn đấy……
- “Điện hạ……”
Diệp Trường Canh cũng không biết nên nói cái gì mới phải, hắn nhìn Thái Tử, trong lòng bắt đầu cân nhắc.
Thái Tử điện hạ năm nay hai mươi tuổi, dáng dấp cao lớn anh tuấn phong độ nhẹ nhàng, lại còn có tài danh, văn võ song toàn, các đại thần trong triều đều vô cùng khen ngợi Thái Tử. Một vị nam tử như vậy quả thực chính là lang quân như ý mà muôn vàn thiếu nữ đều muốn gả.
Hơn nữa điện hạ là nhi tử duy nhất của Hoàng Hậu, làm con vợ cả của Hoàng Thượng, hắn vô cùng tôn quý, ngôi vị hoàng đế trong tương lai tám chín phần mười là của hắn. Không chỉ có như thế, hắn còn giữ mình trong sạch, nghe nói hậu cung không có một nữ tử, lúc trước Hoàng Hậu an bài vô số cao môn quý nữ cho hắn, đều bị hắn nhất quyết phủ nhận, trong cung có đồn đãi nói Thái Tử điện hạ tính tình quái dị không gần nữ sắc……
Không gần nữ sắc…… Diệp Trường Canh nghĩ thầm, không nghĩ tới Thái Tử điện hạ không gần nữ sắc thế nhưng coi trọng muội muội hắn.
Thái Tử thấy hắn suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nói chuyện, Thái Tử cong cong môi, hỏi:
- “Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cô không xứng với muội muội ngươi?”
Diệp Trường Canh bị Thái Tử nói đến cả kinh cả người chấn động, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương, hắn đau hít hà một hơi.
- “……Không không không, điện hạ, hạ thần làm sao dám…… Điện hạ sao có thể sẽ không xứng với muội muội hạ thần…… Xứng đôi xứng đôi, điện hạ khẳng định xứng đôi muội muội hạ thần……”
Hắn càng nói... càng nói năng lộn xộn, rất giống là cắn trúng đầu lưỡi.
Thái Tử nghe được hắn trả lời, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, hắn duỗi tay từ bên hông gỡ xuống một cái ngọc bội, đưa cho Diệp Trường Canh.
- “Vật này coi như là tín vật đính ước Cô tặng cho muội muội ngươi.”
Thời điểm Diệp Trường Canh nghe được bốn chữ “tín vật đính ước” này, lại lần nữa hít hà một hơi, không nghĩ tới Thái Tử điện hạ thế thế nhưng nói thật……
Hắn run rẩy giơ tay tiếp nhận ngọc bội, ngọc bội đó nhẵn bóng mát lạnh, ngọc chất tinh tế, hiển nhiên là một khối ngọc tốt, trên ngọc chạm khắc hình rồng, chạm trổ phức tạp. Nếu như ký ức của Diệp Trường Canh không có sai, trước kia rất nhiều lần hắn nhìn thấy Thái Tử luôn đeo cái ngọc bội này……
Xem ra cái ngọc bội này là vật bên người điện hạ nha……
Lúc tới trước cửa Diệp phủ, Thái Tử vẫn không xuống xe, Tống Tử Minh đỡ Diệp Trường Canh xuống xe ngựa, người hầu thủ vệ Diệp gia nhìn thấy đại thiếu gia xuống xe, vội vàng chạy tới đón.
Tống Tử Minh giao hắn cho người hầu, cười nói:
- “Diệp công tử, điện hạ chúng ta chờ tin tức tốt của ngươi.”
Nói xong hắn xoay người trở lại trên xe ngựa.
Tay Diệp Trường Canh nắm chặt cái ngọc bội kia, trên mặt vừa rối rắm vừa vui vẻ, hắn không màng thương thế trên người, được người hầu đỡ, khập khiễng đi đến khuê phòng Diệp Xu Xu, chờ tới trước viện mới biết được thế nhưng Diệp Xu Xu không có ở đó.
Lục Nhiễu nói:
- “Tiểu thư sáng thức dậy, thiếu gia ngài cũng đã bị người Đại Lý Tự mang đi. Sau khi Tiểu thư biết thực sự lo lắng, sáng sớm liền đi Đại Lý Tự, nói là muốn đi đón ngài, như thế nào thiếu gia lại không gặp Tiểu thư?”
Nghe vậy, lòng Diệp Trường Canh rất ấm áp, nguyên lai Diệp Xu Xu đã đi Đại Lý Tự đón hắn, chỉ là không khéo, hắn được Tống Tử Minh mang từ cửa sau đi ra ngoài, trực tiếp lên xe ngựa……Thái Tử điện hạ. Cho nên không gặp được nàng.
Diệp Trường Canh nắm chặt khối ngọc bội kia trong tay, trong lòng cân nhắc hắn hẳn là chờ Diệp Xu Xu trở về rồi nói cho nàng biết trước, hay là nên thông tri cho cha hắn trước? Sau khi cha hắn biết nhất định sẽ rất vui.
Nhớ tới lời mới vừa rồi Thái Tử nói với hắn, Diệp Trường Canh trong lòng kích động không thôi, Thái Tử điện hạ muốn cưới nữ nhi Diệp gia, cái này đối Diệp gia mà nói quả thực chính là tin vui cực kỳ!
Hơn nữa Thái Tử điện hạ ưu tú như thế, muội muội hắn gả cho Thái Tử là không bị mệt!
Nếu muội muội biết chuyện này nhất định sẽ thật vui vẻ đi? Diệp Trường Canh nghĩ thầm, hắn vẫn là trước tiên chờ Diệp Xu Xu trở về, đem chuyện này nói cho nàng biết trước mới được.
Nghĩ xong, Diệp Trường Canh vội vàng phái người đi Đại Lý Tự tìm Diệp Xu Xu trở về.
*** *** *** *** ***
Một đầu khác, Diệp Xu Xu ở cửa Đại Lý Tự chờ mãi chờ mãi cũng không chờ được Diệp Trường Canh.
Nàng thực sự nôn nóng, xuống xe ngựa, tới cửa Đại Lý Tự nhìn xung quanh, nha dịch canh trước cửa Đại Lý Tự lại không chuẩn nàng tới gần, nàng cũng nhìn không tới cái gì.
Không biết tình huống bên trong như thế nào…… Ca ca nàng sẽ phải chịu cái dạng trừng phạt gì? Ngàn vạn không thể quá nặng nha.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bên trong Đại Lý Tự đi ra hai nam nhân trung niên, một nam nhân thân thể béo mặc cẩm y hoa phục, một nam nhân khác mặc quan phục, đối với nam nhân mập mạp liên tục chắp tay thi lễ, hết sức lấy lòng.
Nam nhân béo sắc mặt thực xấu, xụ mặt đi lên một chiếc xe ngựa hoa lệ sáu ngựa.
Diệp Xu Xu vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa kia, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, dựa theo quy củ Hạ Triều, chỉ có cấp bậc hoàng thân thân vương mới có tư cách cưỡi xe sáu ngựa……
Như thế xem ra, cái tên nam nhân béo này chẳng lẽ là tên Vương gia?
Nghĩ như vậy, Diệp Xu Xu vội vàng kêu Thúy Bình hướng nha dịch dò hỏi nam nhân béo là ai, được trả lời là Hoài Dương vương.
- “Hoài Dương vương?!”
Diệp Xu Xu nắm chặt tay, nguyên lai hắn thật là Hoài Dương vương…… Hắn thế nhưng tự mình tới Đại Lý Tự……
Hắn lần này lại đây muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là nghĩ tới để hại ca ca nàng à?
Đến bây giờ ca ca nàng cũng chưa ra tới, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Xu Xu trong lòng thực nôn nóng, muốn đi vào xem tình huống, thế nhưng nha dịch lại không cho nàng đi vào.
Mắt thấy thời gian càng ngày càng trễ, Diệp Trường Canh lại vẫn cứ không có ra tới, Diệp Xu Xu lo lắng, nàng sợ Diệp Trường Canh sẽ xảy ra chuyện.
Thúy Bình khẩn cầu nha dịch hy vọng có thể từ trong miệng hắn nghe được hiện trạng của Diệp Trường Canh.
Nha dịch bị nàng phiền muốn chết, không kiên nhẫn mà phất tay,
- “Đi đi đi, trọng địa Đại Lý Tự há là nơi ngươi có thể giương oai sao?”
Hai bên đang giằng co, một người nam tử cưỡi đại mã tới, nam tử nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mày nhăn lại, cưỡi ngựa đi tới,
- “Sao lại thế này, các ngươi đang ầm ĩ cái gì?”
Thúy Bình vừa nhấc đầu, nhìn thấy người tới thế nhưng là Địch Thanh Huyền, nàng sửng sốt, cắn cắn môi cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Diệp Xu Xu cũng không dự đoán được thế nhưng ở chỗ này gặp Địch Thanh Huyền.
Nha dịch nhận ra hắn, chạy tới trả lời:
- “Hầu gia, hai nữ tử này dây dưa không rõ, không chịu đi, tiểu nhân liền lập tức đuổi các nàng đi!”
Hắn nói xong liền đuổi người.
Địch Thanh Huyền nhìn thấy Diệp Xu Xu, hắn quát bảo ngưng lại nói:
- “Chờ một chút. Nữ tử này ta biết.”
Nha dịch nghe vậy lập tức rụt cổ trở lại tại chỗ.
Diệp Xu Xu đi lên trước, nàng nôn nóng nói:
- “Hầu gia, ngài có thể thay tiểu nữ đi vào tìm hiểu một chút hiện tại ca ca tiểu nữ như thế nào hay không? Đến bây giờ ca ca cũng chưa có ra tới.”
- “Ca ca cô nương?” Địch Thanh Huyền sửng sốt.
Diệp Xu Xu nói:
- “Ca ca tiểu nữ ở khu vực săn bắn đả thương thế tử Hoài Dương vương, hôm nay Đại Lý Tự bắt ca ca lại đây là vì thẩm phán hắn.”
Địch Thanh Huyền bừng tỉnh,
- “Ta hiểu được, ta đây liền vào xem.”
Hắn nói xong xoay người xuống ngựa, nha dịch ở cửa không dám cản hắn, hắn bước nhanh vào.
Diệp Xu Xu ở cửa nhìn xung quanh, một lát sau, Địch Thanh Huyền đi ra.
- “Đại Lý Tự Khanh nói ca ca cô nương bị xử phạt năm mươi đại bản, sau khi đánh xong hắn đã đi về.” Địch Thanh Huyền nói.
- “Đi về?” Diệp Xu Xu sửng sốt, chính là nàng đứng ở ngoài cửa cả buổi, cũng không thấy được Diệp Trường Canh ra tới mà.
Địch Thanh Huyền an ủi nói:
- “Đại Lý Tự Khanh không cần thiết nói dối, nói vậy khẳng định huynh trưởng cô nương đã đi về, nói không chừng là rời đi từ cửa sau, Diệp cô nương, cô nương vẫn nên về nhà trước nhìn xem đi.”
Diệp Xu Xu gật gật đầu,
- “Tốt, tiểu nữ liền trở về, đa tạ hầu gia.”
Địch Thanh Huyền mím môi, nhìn theo Diệp Xu Xu lên xe ngựa, nhìn thấy xe ngựa nàng chậm rãi chạy về phía trước, ma xui quỷ khiến, hắn cũng xoay người lên ngựa, đuổi theo sau.
Diệp Xu Xu xốc lên màn xe, thấy hắn truy lại đây, kỳ quái nói:
- “Hầu gia, ngài còn có việc gì?”
Địch Thanh Huyền nói:
- “Chúng ta tiện đường, cùng nhau đi thôi.”
Diệp Xu Xu không có phản đối, đoàn người chạy dọc theo con đường trở về.
Đại Lý Tự cách Diệp phủ đại khái khoảng một canh giờ, thời điểm bọn họ rời đi Đại Lý Tự, Mặt Trời đã dâng lên cao cao, đi hơn nửa canh giờ, nhanh đến giữa trưa.
Trong xe ngựa, Thúy Bình luôn tò mò mà nhìn Địch Thanh Huyền cưỡi ngựa đi theo phía sau, trong lòng nàng rất kỳ quái Địch Thanh Huyền này là có ý gì? Lần trước hắn từ hôn, chẳng lẽ cùng tiểu thư của mình ầm ĩ còn chưa đủ sao? Còn có, tiểu thư của mình thế nhưng còn đồng ý hắn đi theo? Chẳng lẽ không tức giận với hắn sao?
Đang nghĩ ngợi, xe ngựa đột nhiên “Lộp bộp” một tiếng, bánh xe thế nhưng lăn vào hố trên đường, xe ngựa tức khắc nghiêng sang một bên.
Diệp Xu Xu cùng Thúy Bình bị xóc nảy xảy ra thình lình hoảng sợ, suýt nữa đụng vào trên vách xe.
Địch Thanh Huyền nhận thấy được khác thường, vội vàng xuống ngựa, xốc lên màn xe,
- “Diệp cô nương, cô nương không sao chứ?”
Diệp Xu Xu kinh hồn chưa định,
- “Tiểu nữ không có việc gì.”
Sau đó nàng cùng Thúy Bình thật cẩn thận từ trong xe ngựa chui ra.
Xa phu vẻ mặt khẩn trương, hắn sợ hãi bị Diệp Xu Xu quở trách, nói:
- “Thực xin lỗi, đại tiểu thư, mới vừa rồi nô tài đánh xe nhất thời thất thần……”
Diệp Xu Xu xua xua tay,
- “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi cũng chỉ là vô tâm mà thôi, chúng ta vẫn là nghĩ cách kéo xe lên thôi.”
Nàng nói xong quan sát xe ngựa, nàng nhìn thấy bánh xe ngựa lọt xuống hố hơi sâu, đến một phần ba chiều sâu bánh xe, thoạt nhìn không dễ kéo lên.
Xa phu xua đuổi ngựa lại như thế nào cũng kéo không lên.
Diệp Xu Xu nói với Thúy Bình:
- “Hai chúng ta từ phía sau đẩy một phen thử xem xem.”
Nói xong nàng vén tay áo lên, đi đến phía sau thùng xe liền bắt đầu đẩy, Thúy Bình bị hành vi của nàng làm cho hoảng sợ, nhanh chóng nói:
- “Tiểu thư, ngài là kim chi ngọc diệp, như thế nào có thể làm loại việc nặng này? Vẫn là để nô tỳ tới đẩy đi!”
Nói xong liền chạy tới ngăn cản nàng.
Diệp Xu Xu nói:
- “Ai za, không phải đẩy cái xe ngựa thôi sao? Ngươi có cái gì mà lải nha lải nhải? Đừng nhiều lời, chúng ta cùng nhau dùng sức.”
Thúy Bình bị nàng làm cho đau đầu, Võ An Hầu còn ở một bên nhìn đấy, tiểu thư của mình ở ngay trước mặt hắn, thế nhưng không chú ý hình tượng chính mình như vậy……
Diệp Xu Xu không nghĩ nhiều như vậy, nàng vén tay áo, cong người dùng sức đẩy, Thúy Bình không có cách nào, chỉ phải chạy tới hỗ trợ.
Xa phu thét to bắt ngựa kéo xe, Diệp Xu Xu cùng Thúy Bình ở phía sau dùng sức đẩy, chính là vẫn không thể đẩy lên, thấy vậy, Diệp Xu Xu nhíu mày, đột nhiên bên cạnh lại đi tới một người.
Địch Thanh Huyền không lên tiếng đi đến bên cạnh Diệp Xu Xu, tới cùng nhau đẩy xe.
Diệp Xu Xu chớp chớp mắt, tiếp nhận ý tốt của hắn, ba người cùng nhau dùng sức, rốt cuộc đẩy được xe ngựa lên.
Diệp Xu Xu thở hổn hển, nói với Địch Thanh Huyền:
- “Xem ra vẫn là sức lực hầu gia rất mạnh, đa tạ.”
Địch Thanh Huyền nhìn thấy nàng vén ống tay áo đến khuỷu tay, lộ ra một đôi cổ tay trắng nõn, không hề có hình tượng tiểu thư khuê các.
Hắn nâng lên khóe môi, thấy nàng không câu nệ tiểu tiết như vậy, trong lòng mạc danh cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn rũ mắt nhìn nàng, nở nụ cười,
- “Cô nương cũng không tệ, nếu không có cô nương giúp đỡ cùng nhau ra lực, chỉ một mình ta chỉ sợ cũng đẩy không động.”
Diệp Xu Xu hơi hơi mỉm cười, nàng nâng nâng cánh tay chính mình,
- “Phải không? Kỳ thật tiểu nữ cảm thấy sức lực của tiểu nữ cũng hơi lớn.”
Nàng nói xong, Địch Thanh Huyền cũng nhẹ nhẹ cười.
Bọn họ bên này không khí nhẹ nhàng tốt đẹp.
Cách đó không xa, đối diện đường này, một chiếc xe ngựa ngừng ở khúc quẹo ngã tư đường.
Ngoài xe, Tống Tử Minh nhìn thấy hai người trước mắt, sắc mặt hắn liền biến đổi.
Hắn quay đầu nhìn lại, không hề ngoài ý muốn liền đụng vào một đôi mắt trầm thấp lạnh băng.
- “Điện điện điện…… Điện hạ……” Tống Tử Minh chỉ cảm thấy chính mình đầu lưỡi đều lớn lên.
Con mẹ nó, Thái Tử điện hạ chân trước tính toán hướng Diệp Xu Xu cầu thân, sau lưng liền đụng vào Diệp Xu Xu thế nhưng quần áo không chỉnh mà ở trên đường cái cùng Võ An Hầu vị hôn phu trước của nàng ở cùng một chỗ, hai người giống như còn trò chuyện với nhau thật vui……
Cái này quả thực là…… Quả thực là……
Tống Tử Minh không biết nên hình dung như thế nào cho tốt.
Trong xe ngựa, Thái Tử nhìn một đôi nam nữ ở đối diện cách đó không xa, hắn hơi hơi nheo mắt lại.